Chương 9: Lục Trí Viễn

Chương 9: Lục Trí Viễn

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.

Từ Ninh do dự một lúc mới nói: "Mình phải cảm ơn cậu vì việc đó, nếu như không có sự đảm bảo của cậu, chắc chắn chủ nhiệm lớp cậu sẽ không bỏ qua cho bọn mình."

Hạ Trừng chăm chú nhìn mặt Từ Ninh một lúc lâu, nói: "Cậu lớn lên trông rất giống bà ấy."

"Hả?" Quả nhiên cấu tạo não của đứa con riêng được nuôi dưỡng tốt không phải là thứ người bình thường có thể hiểu được, Từ Ninh cảm thấy lối suy nghĩ của Hạ Trừng quá khác biệt, cô ấy hoàn toàn không thể bắt kịp.

"Từ Ninh, đôi mắt của cậu cũng xinh đẹp như của mẹ cậu vậy, nhưng tính cách hai người lại không giống nhau."

"Hứ!" Từ Ninh không thích nghe người khác nhắc đến những chuyện có liên quan tới mẹ cô ấy, thật ra thì cô ấy không có quá nhiều tình cảm với Phó Mạn, rất lâu hai người mới gặp nhau một lần.

Bởi vì có hơi bực bội, Từ Ninh lấy ra một gói thuốc lá từ trong túi đồng phục, cô ấy rút ra một điếu rồi châm lên, sau đó đưa gói thuốc cho Hạ Trừng, trong ánh mắt hiện lên ý khiêu khích.

Hạ Trừng lấy một điếu thuốc lá, động tác châm lửa rất thuần thục, cô chậm rãi hút một hơi, hỏi: "Từ Ninh, cậu nghĩ dáng người đẹp có quan trọng không?"

Từ Ninh mở to đôi mắt ướt át đào hoa, nói: "Nói thừa!"

Hạ Trừng dụi điếu thuốc: "Nếu cậu không muốn răng cửa ố vàng, làn da xấu đi, cơ thể bốc mùi nhựa đường thì đừng học người khác hút thuốc."

Từ Ninh cười giễu: "Mình còn tưởng cậu không giống đám mọt sách kiểu cách lớp A kia, kết quả...?"

Hạ Trừng không biết làm thế nào, nói: "Cậu nói kiểu cách thì kiểu cách, nhưng đám mọt sách bọn mình hiểu rõ hơn các cậu một chuyện. Muốn thay đổi vận mệnh tương lai của mình, phương pháp trực tiếp nhất, nhanh chóng nhất cũng chỉ có giai đoạn học sinh hiện tại."

Từ Ninh trừng mắt: "Mẹ nó, sao cậu nói chuyện cứ như là ba mình vậy!"

Hạ Trừng không mặn không nhạt nói: "Là tự cậu nói như thế đấy, con gái ngoan, mau gọi một tiếng ba nghe xem nào!"

"..."

"Mình đùa thôi." Hạ Trừng vỗ bả vai Từ Ninh: "Vào học rồi, mình muốn quay về lớp học, nếu cậu vẫn chưa nói hết chuyện thì có thể gọi điện thoại cho mình, dù sao cậu cũng biết số nhà mình mà."

Khi hiểu lầm đã được giải quyết, trong lòng Từ Ninh lại có cảm giác hận không được gặp Hạ Trừng sớm hơn, cũng không biết đối phươngnghĩ gì.

Lúc Hạ Trừng xoay người rời đi, Từ Ninh gọi cô lại: "Này, sau này có mình bảo kê cho cậu, nếu ai dám gây chuyện với cậu, cậu cứ nói với mình, mình sẽ cho người chỉnh người đó."

Hạ Trừng tùy tiện giơ tay lên, làm động tác "cảm ơn" bằng tay với Từ Ninh, trên mặt nở nụ cười thản nhiên.

Bởi vì Hạ Trừng và Từ Ninh càng ngày càng thân, nên Trần Thiệu Du lớp mười K không dám động đến hai cô gái này nữa.

Dù sao bọn họ, một người là học sinh được giáo viên chú trọng bồi dưỡng, người còn lại thì có tiếng là chị đại trong trường.

Người khôn phải biết giữ mình, hắn ta quyết đoán không tiếp tục thả dây dài để câu hai con cá mập trắng khổng lồ này nữa.

Trong vùng biển trường học rộng lớn này vẫn còn những con cá đơn thuần khác, hắn ta không tội gì phải tìm phiền toái không đáng cho mình.

Cuộc sống của Hạ Trừng yên bình trở lại, cô lại đắm chìm trong biển sách như trước, tập trung làm một học sinh giỏi.

Nhưng lúc học kỳ hai chuẩn bị kết thúc, Tô Hằng bất ngờ nhìn thấy người bạn hắn quen được trên con đường làm ăn trong tương lai, Lục Trí Viễn.

Nghiêm túc mà nói, hiện tại bọn họ vẫn chưa quen đối phương.

Lý do Tô Hằng chú ý tới sự tồn tại của Lục Trí Viễn là vì hắn ta có hành động không bình thường với Hạ Trừng.

Mặc dù Lục Trí Viễn che giấu rất tốt, nhưng dù saoTô Hằng cũng là một người đàn ông có kinh nghiệm đầy mình, sao có thể không nhận ra trong lòng một thằng nhóc cao trung có suy nghĩ quỷ quái gì đối với Hạ Trừng chứ.

Vì là lớp trưởng nên thời gian Hạ Trừng rời khỏi trường thường khá là muộn.

Lúc cô và Dư Nguyệt Hoa ra khỏi phòng học, đi ngang sân bóng rổ, nơi đó đang truyền đến những tiếng hét hưng phấn.

Hạ Trừng không quan tâm lắm, chỉ tập trung đi đường của mình, cho nên cô cũng không nhận ra tiếng ồn kia đã bất thình lình dừng lại.

Một quả bóng rổ bay theo đường vòng cung, lướt qua hơn phân nửa sân bóng, "bịch" một tiếng, rơi xuống vị trí cách chân cô không xa, sau đó nảy lên thật mạnh, đập vào bắp chân phải của cô.

Hạ Trừng đứng ngược nắng, xoay mặt qua một bên, ở đó có một chàng trai có chiều cao vượt trội nhất đám đang hét to với cô: "Bạn gì ơi, giúp mình ném quả bóng qua đây với!"

Tô Hằng cười xem thường, thủ đoạn cưa gái này quá kém cỏi, rõ ràng là cố ý lại ra vẻ như không có gì.

Dư Nguyệt Hoa cúi người nhặt bóng, Hạ Trừng chỉ đứng bên cạnh nhìn, không phải cô không muốn nhặt, mà là vì Dư Nguyệt Hoa quá nhanh, đến mức cô không phản ứng kịp nên động tác mới chậm nửa nhịp.

Chàng trai kia đã xuyên qua đám người, đi đến trước mặt hai người bọn họ, khẽ nói: "Cảm ơn!"

Hơi thở của cậu ta còn chưa ổn định nhưng vẫn có thể bình tĩnh nói chuyện, quả thật không dễ, nhưng Tô Hằng vẫn nhếch môi xem thường.

Cậu ta nói cảm ơn Dư Nguyệt Hoa xong thì nghiêng đầu nhìn Hạ Trừng mấy lần, sau đó khóe miệng chậm rãi cong lên.

Vừa vận động mạnh xong nên tóc và quần áo cậu ta ướt đẫm, nhưng lúc cười lên, cậu ta lại tỏa ra một loại hơi thở sạch sẽ sảng khoái khó hiểu.

Tô Hằng không biết Hạ Trừng nghĩ gì, nhưng dáng vẻ mất tự nhiên của cô khiến hắn thầm cảm thấy khó chịu.

Khó chịu cái gì? Hắn không thể nói được, có thể là vì tính chiếm hữu của hắn, nhưng nguyên nhân lớn hơn chính là chàng trai kia là Lục Trí Viễn.

Tô Hằng nhớ lại lúc mình vẫn chưa phát đạt, mỗi khi gặp được Lục Trí Viễn trên thương trường, đối phương luôn nói chuyện với hắn rất khách sáo.

Khi đó Tô Hằng nghĩ mãi cũng không hiểu, tại sao một người có gia thế giàu ba đời, vượt xa hắn lại nhìn hắn bằng ánh mắt muốn nói lại thôi đó.

Hắn đã từng phỏng đoán đó là vì Viên Lỵ đang đứng bên cạnh hắn, chỉ cần cô ta xuất hiện, ánh mắt của đàn ông khó mà không bị cô ta hấp dẫn.

Tô Hằng cho là Lục Trí Viễn hâm mộ hắn, hâm mộ việc hắn có thể khiến cho mỹ nữ nổi tiếng với thủ đoạn xã giao - Viên Lỵ, nhìn mình với ánh mắt khác.

Đến tận bây giờ, Tô Hằng mới nhận ra là hắn đã đoán sai đối tượng.

Cũng là sau khi đến nơi này, hắn mới biết thì ra trước kia Lục Trí Viễn và vợ hắn học chung một trường cao trung, hơn nữa, nhìn thái độ thì Lục Trí Viễn vẫn chưa quên Hạ Trừng, nhưng hiển nhiên cô đã quên mình và hắn ta từng có một đoạn nhạc đệm nho nhỏ.