Chương 8: Chuyện Này Không Liên Quan Tới Chú
Nhóm dịch: Fulybook
Nguồn: Truyenyy
Da đầu Tô Hằng căng ra, chợt nhớ tới trước kia, khi hắn và Hạ Trừng cãi nhau, chỉ khi cô thật sự tức giận mới cãi vã với hắn.
Thì ra cô đã thủ hạ lưu tình với hắn rồi, hắn rất may mắn vì chưa từng nhìn thấy dáng vẻ hung ác thật sự của cô.
Tình hình hết sức căng thẳng, nhưng Hạ Trừng và mấy cô bé kia chưa kịp lao vào đánh nhau thì các bạn học sinh lớp A đã vây quanh giáo viên chủ nhiệm lớp mình, cùng đi vào nhà vệ sinh.
Chuyện này ít nhiều gì cũng có ảnh hưởng đến mặt mũi của lớp, mấy bạn nam trong lớp đã sớm để ý xem người lớp K có tới gây chuyện với Hạ Trừng hay không, cuối cùng, quả nhiên bọn họ đã chờ được.
Chủ nhiệm lớp A đi vào nhà vệ sinh, cô ấy vừa dùng ánh mắt lạnh như băng nhìn Từ Ninh và bạn của cô ấy đã ỉu xìu như ba bông hoa rơi rụng vì gió rét, hoàn toàn mất hết dáng vẻ kiêu căng phách lối vừa rồi.
Alien Queen nổi tiếng ở chỗ chuyên dùng thủ đoạn ác liệt để quản lý, dạy dỗ học sinh.
Mặc dù trong trường cao trung T có không ít học sinh có gia thế bối cảnh, nhưng vẫn không ngăn được tỷ lệ học sinh lên lớp của lớp do Queen chủ nhiệm là cực cao. Cho nên bất kể là nhà trường, phụ huynh hay học sinh, chỉ cần cô ấy xuất hiện là sẽ vô thức kính trọng.
Cô ấy nhìn vào học sinh mình tâm đắc nhất, hỏi: "Hạ Trừng, có phải các bạn ấy đang bắt nạt em không?"
Hạ Trừng mỉm cười, qua loa nói: "Không có, chẳng qua bạn học này bị trượt chân té trong nhà xí, em chỉ muốn đỡ bạn ấy thôi."
Từ Ninh nhíu mày, nhìn Hạ Trừng một cách khó hiểu, nhưng cô ấy còn chưa kịp hiểu rõ thái độ của Hạ Trừng thì chủ nhiệm lớp A đã trừng mắt với bọn họ, nói: "Các em mau theo cô vào văn phòng". Sau đó nói thêm: "Hạ Trừng đi về trước đi, chuyện này cứ giao cho cô xử lý là được."
Sau khi về nhà, Hạ Trừng cũng không có nói chuyện đã xảy ra ở trường học hôm nay cho Hạ Chấn Trì và Phó Mạn biết.
Thân là một người chứng kiến toàn bộ quá trình, Tô Hằng không nhịn được mà bày ra thái độ trưởng bối với Hạ Trừng: "Trừng Trừng, mặc dù mấy bạn kia có lỗi khi bắt nạt con, nhưng con cũng không nên dùng cách thức bạo lực như vậy để đối phó bọn họ."
Hạ Trừng đang lấy tập vở ra khỏi cặp, mở bài tập hôm nay ra, cầm bút nhìn chằm chằm vào trang sách, lẩm bẩm: "Phiền phức quá!"
Tô Hằng không hiểu tâm lý con gái mới lớn, bắt đầu bước vào thời kỳ nổi loạn, hắn uể oải nói: "Con đừng chê chú phiền, chú nói ra những lời này là vì muốn tốt cho con."
Bỗng nhiên, Hạ Trừng ngẩng đầu lên nhìn vào khoảng không trước mặt, cười "ha ha" hai tiếng.
Hạ Trừng ngồi trên ghế xoay người lại, lạnh lùng nhìn con ma trước mắt một cách chăm chú: "Chú..." Cô nhấn mạnh từ này: "Chuyện này không liên quan tới chú."
Tô Hằng bị thái độ xa cách mười ngàn dặm của Hạ Trừng làm cho uất nghẹn, không nói được gì. Hắn biết cô khá là nóng tính, nhưng ở thế giới kia, cô ít khi biểu lộ trước mặt hắn cho nên bây giờ hắn thật sự có hơi không quen.
Thật ra đàn ông rất sĩ diện, huống chi là một người đàn ông trung niên đã lăn lộn nhiều năm ở thương trường như hắn.
Tô Hằng ho một tiếng: "Chú chỉ là lo lắng cho con thôi."
"Ừm!" Hạ Trừng xoay ghế qua chỗ khác, bất ngờ nói một câu: "Chú lo lắng thì có ích gì? Chú cũng không giúp được cho tôi."
Tô Hằng đi đến bên cạnh bàn học của cô, cố ý khơi lên chủ đề không vui, hỏi: "Nếu bài tập có chỗ nào khó hiểu, chú có thể dạy cho con."
Chuyện khác không nói, nhưng hắn vẫn khá tự tin với khả năng làm bài tập của mình.
Lúc còn là học sinh, tuy thành tích học tập khá tốt nhưng hắn lại đến lớp học lại, đơn giản là vì lúc thi tuyển sinh đại học không may bị rớt, chỉ thiếu một chút điểm nữa là hắn có thể đậu vào ngôi trường lý tưởng trong nguyện vọng của mình.
Vì mời chào hắn tham gia, cao trung T còn miễn toàn bộ chi phí học thêm cho hắn.
Nhà trường không chỉ kỳ vọng Tô Hằng có thể đậu vào đại học chính quy, mà với kết quả học tập xuất sắc của hắn ở cấp ba, giáo viên toàn trường đều cho rằng hắn rất có cơ hội đứng đầu toàn tỉnh.
Sau đó, mặc dù Tô Hằng không có đậu vào top 3 như ý muốn, nhưng hắn vẫn lấy được học bổng của cao trung T dành cho thủ khoa thi đại học.
Thật ra hắn thấy thành tích như vậy cũng đủ rồi, nhưng lúc đó, kể cả mẹ của hắn và phần lớn người trong trường đều nói do Hạ Trừng ảnh hưởng nên hắn mới mất phong độ.
Hạ Trừng nhếch khóe miệng, lắc đầu nói: "Chú cũng đã quên mất không ít, đừng nói đến dạy con, chỉ cần chú tránh xa con một chút, để con có thể tập trung làm bài tập là đã giúp con nhiều lắm rồi."
Đây cũng không phải là lời nói dối, cô không có nói oan cho hắn.
Tô Hằng đã không làm học sinh lâu lắm rồi, với trí nhớ của mình, hắn chỉ có thể miễn cưỡng đối phó với bài vở sơ trung của Hạ Trừng, nhưng từ cao trung trở về sau, quả thực hắn có hơi lực bất tòng tâm.
Tổng thành tích học tập cuối kỳ của lớp mười được công bố, Hạ Trừng đoạt được hạng ba toàn khóa, vượt xa người hạng tư mấy con phố.
Tập thể càng ưu tú, mức chênh lệch giữa mỗi người càng nhỏ, chỉ thua một phần trăm là sẽ thua mấy chục người, nhưng Hạ Trừng đã chen vào nhóm nhỏ dẫn đầu, kéo xa khoảng cách với những người phía sau.
Nhưng cô vẫn không hài lòng, thời gian cô ngồi trước bàn học càng lâu hơn trước.
Tô Hằng vừa xúc động vừa đau lòng, hắn đã nhìn Hạ Trừng lớn lên từ những ngày còn bé, không người nào biết rõ hơn hắn việc cô đã cố gắng bao nhiêu.
Hạ Trừng gần như không đi ra ngoài chơi, cô dùng tất cả thời gian để đọc sách, ngoại trừ thời gian tập thể dục định kỳ với máy tập tại nhà.
Nếu là trước kia, có đánh chết hắn cũng không tin Hạ Trừng có thể làm học bá.
Những lúc cô khổ sở đến mức không thể không hỏi ý kiến hắn, hắn luôn mất kiên nhẫn nói: "Con đừng quan tâm đến việc này, con không hiểu chuyện gì cả."
Thật ra sao Hạ Trừng có thể không hiểu chứ?
Loại khinh thường và coi rẻ ẩn giấu đó chính là thứ làm người ta tổn thương nhất, huống chi hắn lại thể hiện ra ngoài rõ ràng đến thế.
Hạ Trừng âm thầm chịu đựng là vì không muốn vạch trần ý nghĩ xấu xa giấu đầu hở đuôi kia thôi.
Sau chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh, trong suốt một quãng thời gian, nếu Từ Ninh gặp phải Hạ Trừng ở trường thì sẽ nhìn cô chằm chằm bằng ánh mắt kỳ lạ.
Cho đến một ngày, dường như Hạ Trừng cố ý để Từ Ninh chặn đường, theo cô ấy đến một góc tối không người qua lại trong trường.
Vườn hoa cuối thu không có hoa, chỉ có bùn lầy khắp trên mặt đất.
Thời tiết giá rét, hai người không nói chuyện, hơi thở phả ra từng luồng khói.