Chương 21: Ba Con

Chương 21: Ba Con

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

Có lẽ là bệnh của ba giúp Hạ Trừng nhận ra, cứ mãi trốn tránh không phải cách tốt nhất.

Tô Hằng là khúc mắc của cô, cô đã từng sống dưới bóng ma của hắn cả đời, giống như cho dù cô có cố gắng đến đâu, cũng không thể đuổi kịp bước chân của hắn.

Ngẫm lại những không cam lòng trước đây, thật ra đơn giản mà nói, chỉ có một câu...

Cô không xứng với hắn.

Có lẽ sự thật không phải như vậy, nhưng ở trong mắt người khác, việc cô gả cho Tô Hằng, là cô trèo cao rồi.

Hạ Trừng cũng không muốn có thêm bất kì khúc mắc gì với Tô Hằng, nguyên nhân chủ yếu khiến cô ở lại vẫn là vì ba.

Nhưng nếu nhất định phải gặp lại Tô Hằng lúc trẻ, cô sẽ không ngốc nghếch tin mọi điều hắn nói nữa.

Nếu có thể, cô không muốn thua bởi hắn.

-------hồi ức-------

Giống như trước đây, khi tình cảm lưu luyến của họ bị phát hiện, Hạ Chấn Trì bị mời tới trường.

Nhân viên nhà trường đứng trước mặt ông, không chút khách khí nghiêm lệnh cấm Hạ Trừng tiếp xúc với Tô Hằng.

Thầy cô e sợ Hạ Trừng sẽ dạy hư Tô Hằng, cho nên những lời nói ra với Hạ Chấn Trì hoàn toàn không nể nang gì.

Hạ Chấn Trì biết là do nhân viên nhà trường cố ý làm khó Hạ Trừng.

Chuyện như yêu đương, người từng trải hiểu rõ, một bàn tay vỗ không lên tiếng, nhưng bọn họ lại đổ mọi sai lầm lên người con gái ông.

Bọn họ vốn không phải giáo viên, mà là những thương nhân từ đầu chí cuối chỉ biết đến lợi ích.

Người học sinh đó có thể mang đến vinh dự cho trường học, cho nên họ lựa chọn đứng về phía hắn.

Thân là người làm ba, Hạ Chấn Trì hiểu, cũng tin tưởng con gái của mình.

Tuy tính cách Hạ Trừng khá hướng ngoại, bạn bè nhiều, nhưng cũng không có quan hệ nam nữ gì bừa bãi. Hạ Chấn Trì biết rõ tính cách của cô, nếu không phải người con trai kia chủ động theo đuổi, cô sẽ không trêu chọc người ta.

Chủ nhiệm lớp nói: “ Ông Hạ, nếu còn để chúng tôi phát hiện con ông có tiếp xúc gì với Tô Hằng, chúng tôi chỉ có thể xử lý đúng theo nội quy trường học, mời cô ấy rời khỏi trường học.”

Sắc mặt Hạ Chấn Trì nghiêm túc, nghĩ thầm, hóa ra đây mới là mục đích thật sự của nhân viên nhà trường.

Bọn họ bằng lòng hy sinh Hạ Trừng, cũng không muốn cô ảnh hưởng đến Tô Hằng dù chỉ một chút.

Những lời uy hiếp này không phải tối hậu thư, mà là quyết định cuối cùng.

Muốn đuổi cô đi thì có gì khó? Nói nhiều lời lấy cớ đường hoàng đến thế cũng chỉ muốn che dấu việc họ đang chột dạ mà thôi.

Hạ Chấn Trì lạnh lùng nói: “ Hạ Trừng đã học ở ngôi trường này sắp bốn năm rồi, con bé mới là đứa trẻ lớn lên dưới mắt các người, nhưng các người lại lựa chọn bỏ qua con bé, làm như vậy có công bằng không?”

Chủ nhiệm lớp cười khổ:“Ông Hạ, ông nói quá lời rồi, phía trường học chưa nói gì về việc buông tay giáo dục em Hạ Trừng, chúng tôi đã họp thảo luận rồi, vẫn tiếp tục cho trò ấy thêm một cơ hội nữa. Hi vọng trò ấy biết nắm chắc, đừng khiến chúng tôi thất vọng.”

Hạ Chấn Trì không nói thêm câu nào, rời khỏi phòng tiếp khách.

Vừa bước qua một chỗ ngoặt trên hành lang, ông lập tức thấy Hạ Trừng một mình lẻ loi đứng sau chỗ rẽ.

Nếu ông là một người ba truyền thống, không biết phân đúng sai, chắc chắn ông sẽ tức giận vì nghĩ cô mang cho ông một phiền phức lớn biết bao, nhưng mà ông không phải, ông rất đau lòng cho Hạ Trừng.

Làm ba mẹ, ánh mắt nhìn con mình luôn tự mang một màng lọc đặc biệt. Trong mắt ông, con gái của mình vĩnh viễn là bảo bối ngây thơ lương thiện nhất.

Hạ Trừng cúi đầu, thấp giọng hỏi: “ Ba, có phải bọn họ muốn đuổi con không?”

Hạ Chấn Trì thở dài:“Đi với ba nào, chúng ta về nhà bàn lại.”

Cô bất an nắm chặt góc áo, còn nói: “Ba, con xin lỗi, con không nghĩ tới mọi chuyện sẽ bị làm ầm lên như vậy.”

Hạ Trừng cảm thấy rất hối hận, bởi vì cô đã làm phiền đến ba rồi.

Làm xằng làm bậy nhiều năm như vậy, cô đã sớm không sợ trời không sợ đất. Dù bị đánh, hay bị mắng, cô cũng sẽ không nhíu mày một chút.

Cho dù có kết cục ra sao, đều là tự cô gieo gió gặt bảo, không trách được ai.

Nhưng hôm nay cô lại bắt người ba bệnh nặng mới khỏi của cô, đặc biệt đến đây một chuyến, lại còn vì nàng mà phải cúi đầu với người ta.

Hạ Trừng biết cô không phải đứa con có hiếu, nhưng cô đã biết tự kiểm điểm, cũng bắt đầu cố gắng học tập. Đáng tiếc tiếc đến cuối cùng, vẫn thất bại trong gang tấc.

Hạ Chấn Trì vỗ vỗ vai cô, để cô đừng suy nghĩ bậy bạ, hai ba con một trước một sau đi ra chỗ cổng trường.

Nơi đó có rất nhiều học sinh mặc quần áo thể thao, trong đó có một nam sinh, dáng người cao gầy, đứng giữa đám người có vẻ đặc biệt bắt mắt, hắn đứng ở chỗ cổng góc, như đang đợi ai.

Có lẽ do trực giác, khi Hạ Chấn Trì đi ngang qua nam sinh kia, nhận thấy có phần kì lạ.

Ông đặc biệt lưu ý nhìn kĩ, ngoại hình của nam sinh đó rất lịch sự, giữa lúc giơ tay nhấc chân có sự lạnh lùng vượt qua tuổi tác.

Nhưng dù sao đối phương cũng là một thiếu niên, khí chất khác hẳn với những người khác như thế, khiến Hạ Chấn Trì thấy hoài nghi.

Bức vài bước về phía trước, bỗng nhiên Hạ Chấn Trì quay đầu lại.

Lúc này, Hạ Trừng đang đi ngang qua đứa con trai kia, bọn họ không nói với nhau câu nào. Thậm chí cô còn không nhìn hắn, nhưng nam sinh này lại nhìn thẳng vào cô, trong ánh mắt trừ chỉ trích, còn có vẻ không cam lòng khi bị phản bội.

Tô Hằng nhếch miệng, như cười như không quay đầu, quay về trường học.

Cuối cùng Hạ Trừng vẫn phụ sự chờ mong của hắn.

Ý chí của cô không kiên định, cho nên nghe theo lời những người đó nói, quyết định chia tay với hắn.

Bọn họ vốn dĩ có thể cùng nhau cố gắng, nhưng cô lại ruồng bỏ hắn.

Hắn sẽ không tha thứ cho cô, cũng sẽ không cầu xin cô hồi tâm chuyển ý.

Hạ Chấn Trì nhìn mắt bóng lưng nam sinh kia, trong lòng khẽ thở dài.

Tuổi của Tô Hằng còn nhỏ, nhưng đã không giấu được sự sắc bén, tâm tính của hắn cao ngạo như vậy, cho thấy đó không phải hạng người dễ chung sống.

Nếu Hạ Trừng tiếp tục thích hắn, chỉ sợ sau này sẽ chịu rất nhiều cực khổ.

Về đến nhà, hai ba con không hề nói gì tới những chuyện xảy ra trong trường học.

Thời điểm nhạy cảm này càng làm nổi bật tầm quan trọng của người mẹ trong gia đình, nhưng tiếc là bên cạnh Hạ Trừng lại không có ai có thể sắm vai nhân vật này thật tốt.

Phó Mạn vừa trở về từ công ty, Hạ Chấn Trì nói tóm tắt cho bà việc ở trường cũng như chuyện nhà trường xử lý không công bằng thế nào.

Ông tức giận nói: “Bọn họ đang nhằm vào con bé, những thầy cô giáo đó, cả chủ nhiệm nữa, họ có xứng làm gương sáng cho người khác không chứ?”