Chương 20: Thi Lại

Chương 20: Thi Lại

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

Phó Mạn đứng ở đó, để Hạ Chấn Trì tựa vào mình: “Không, nếu như không có anh, em sẽ không thể tìm lại sự tự tin của mình, cũng không thể đứng dậy lần nữa.”

Bà nhẹ nhàng mà vuốt ve lưng của ông: “Em không chỉ phải cảm ơn anh, mà em còn phải cảm ơn Trừng Trừng, anh có biết cô bé mà Trừng Trừng đưa về nhà cùng ôn bài mỗi Chủ nhật là ai không?”

Hạ Chấn Trì gật gật đầu.

Là Từ Minh, con của vợ ông và chồng trước của bà.

Hạ Trừng không biết là do vô tình hay cố ý mà luôn tạo cơ hội để cho hai mẹ con họ được gặp mặt nhau.

Mỗi lần đến ngày hẹn, Phó Mạn sẽ ở nhà, chuẩn bị bữa trà chiều sau khi các cô học bài xong.

Phó Mạn mỉm cười: “Hóa ra hai ba con anh giống y như nhau.”

Làm việc không muốn khoe khoang, đây là cách đối nhân xử thế của người nhà họ Hạ, nhưng tính cách này thường phải chịu nhiều thiệt thòi. Ai cũng nói Hạ Chấn Trì làm giàu nhờ vợ, ông là một Phượng Hoàng nam mang theo con riêng, nhưng không biết nếu không có ông thì chắc chắn sự nghiệp của Phó Mạn sẽ không có quy mô hôm nay.

Hạ Trừng xoay người, cô không đi vào lấy túi sách của cô nữa.

Nếu cô xuất hiện lúc này, tình cảnh sẽ vô cùng xấu hổ.

Hạ Trừng chưa từng biết, hóa ra người kiên cường như ba cũng sẽ khóc, mà còn khóc vì cô.

Ở trên đường về, cô yên lặng nhìn đèn đường vụt qua ngoài cửa sổ xe, trong một chớp mắt, cô lau đi nước mắt rơi trên gò má mình như không có gì.

Tô Hằng ở bên cạnh cô, hiếm khi không nói gì.

Không khí căng thẳng này khiến bao trùm khắp Hạ gia chừng nửa tháng, kết quả kiểm tra ra là, khối u lành tính.

Nhưng Hạ Trừng vẫn không thể bình tĩnh lại, bởi vì thứ thật sự cướp đi sinh mệnh của ba cô là di căn ung thư, vốn không xảy ra lúc cô học cấp ba.

Hạ Chấn Trì nghỉ ngơi ở nhà chừng một tháng, mới thuyết phục được hai người phụ nữ trong nhà cho ông trở về công ty làm việc.

Tất cả mọi thứ như đã quay lại quỹ đạo bình thường, Hạ Trừng vẫn cố gắng hết sức trong việc thi vào trường đại học của cô. Cô khiến mọi người quanh mình, ngay cả Tô Hằng cũng cho rằng, cuộc thi của cô sẽ không chịu ảnh hưởng gì.

Sau mấy tháng thì có kết quả thi đại học, không cần chờ đến lúc Hạ Trừng thi xong môn cuối cùng, Tô Hằng đã biết thành tích được của cô có lẽ sẽ không tốt như mong muốn.

Vào lúc Hạ Trừng thi môn tiếng Anh, không điền đáp án vào mấy câu hỏi lớn phần đọc hiểu.

Tô Hằng từng có ý nhắc nhở cô, nhưng khi nhìn thấy cô yên lặng đặt bút xuống, hắn cũng không lên tiếng nữa.

Nếu Hạ Trừng quyết tâm không muốn thi tốt, như vậy thì cho dù hắn nói cho cô đáp án chính xác cũng vô dụng.

Sau khi ra khỏi trường thi, Hạ Trừng không vui vẻ chúc mừng cuộc thi kết thúc với bạn học, cô chỉ là lẳng lặng nhìn mọi người cười đùa.

Hạ Chấn Trì đặc biệt tới đón cô, ông cũng không hỏi gì về cuộc thi, cũng không hỏi cô thi thế nào:“ Tối nay con đi ăn cơm chúc mừng với ba, hay con có hẹn với các bạn học khác?”

Hạ Trừng lắc đầu, nhàn nhạt nói: “ Ba, con mệt lắm, con muốn về nhà nghỉ ngơi.”

Trên đường về nhà, Hạ Chấn Trì phát hiện sự cô đơn của cô, do dự rất lâu, mới lên tiếng:“ Trừng Trừng, con đừng lo lắng quá, cho dù kết quả cuộc thi không tốt, chúng ta cũng không phải người thua mà không chịu chấp nhận.”

Hạ Trừng nhìn ông, không nhịn được bật cười: “ Ba, hiếm khi ba nói chuyện có khí phách như vậy.”

Hạ Chấn Trì ho nhẹ một tiếng:“Thi cũng thi xong rồi, cho dù con muốn học ở trong nước, hay là ra nước ngoài học tập, ba ủng hộ con hết mình.”

Hạ Trừng gằn từng tiếng, chậm rãi nói: “ Ba, nếu con thi không tốt, ba có thể cho con thêm một cơ hội không?”

“Con muốn học lại hả?”

“Con không cam lòng mình chỉ đạt được thành tích như vậy.” Cô cũng không phủ nhận: “Ba, ba có giận vì con để tâm vào chuyện vụn vặt như vậy không?”

Hạ Chấn Trì bất đắc dĩ:“Đương nhiên là không.”

Ông dừng lại một chút: “Nhưng con hãy nói thật với ba, có phải con cố ý thi không tốt vì ba không?”

Trong mắt Hạ Trừng hiện lên chút giảo hoạt, rồi cô cười nói: “Sao có thể chứ, ba suy nghĩ nhiều quá rồi, ba đừng có dát vàng lên mặt mình mãi như vậy được không?”

Nhưng Tô Hằng ngồi trước xe lại biết, ba vợ của hắn đoán không sai chút nào.

Không ai hiểu con bằng ba, mục đích Hạ Trừng ở lại chỉ có thể là vì ba của cô.

Đương nhiên Tô Hằng cũng ôm một tia hi vọng, có lẽ cô học lại, là chấp nhận cho hắn thêm một cơ hội nữa, nhưng hắn rũ bỏ suy nghĩ này ngay sau đó.

Cô trốn hắn còn không kịp, chỉ hy vọng cuộc đời không còn liên quan gì đến hắn, sao có thể tiếp tục duyên xưa với hắn.

Có điều, cho dù đáy lòng cô nghĩ thế nào, thời gian vẫn tiếp tục trôi đi.

Chuyện Hạ Trừng gặp hắn trong thời không này, gần như là chuyện không thể tránh được.

Mức độ trêu chọc con người của vận mệnh, đúng là vô cùng đáng sợ.

Lúc bạn tưởng có thể tránh thoát cái hố phía trước thì lại không thể tưởng tượng được là, cả con đường đời dài đằng đẵng phía trước đã bị khoan thành một con kênh rạch. Nếu không ngã xuống đến mức dính bùn đầy người, thì cũng không thể bò ra, tiếp tục đi về phía trước.

Ngày có kết quả, những người lớp A bọn họ hiểu ngầm lẫn nhau, sau giữa trưa mới lục tục có phản ứng.

Dư Nguyệt Hoa nhìn thấy Hạ Trừng, nhanh mồm nhanh miệng oán giận nói:“Trừng Trừng, không phải đã hứa với nhau, chúng ta sẽ gặp ở Bắc Kinh, sao cậu lại không giữ lời như vậy?”

Hạ Trừng cũng không bối rối, ngược lại còn mở hai tay ra:“Thi cử thất thường, mình cũng không có cách nào cả.”

Dư Nguyệt Hoa nổi giận đùng đùng nói:“Ba năm qua cậu chưa từng thất thường một lần nào, vì sao lại thất thường đúng ngay vào cuộc thi quan trọng nhất!”

Cô ấy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nên cảm xúc mới kích động đến mức trách cứ người bạn tốt nhất của cô ấy.

Hạ Trừng không biết nên làm gì nữa:“ Bà nội của tôi, cậu bớt giận đi, đừng mắng mình nữa, hay là mình phải gào khóc vài tiếng, cậu mới an ủi trái tim tổn thương của mình?”

“Cậu mơ đẹp quá nhỉ! Mình không đánh cậu là tốt lắm rồi.”Dư Nguyệt Hoa tức giận đến mức khuôn mặt xinh đẹp cũng vặn vẹo đến mức thay hình đổi dạng rồi.

Hạ Trừng cảm thấy khá là buồn cười, cô bóp khuôn mặt trứng ngỗng đầy co dãn của Dư Nguyệt Hoa:“Vậy cậu đợi mình đi, sang năm sau, mình đi làm học muội của cậu.”

Dư Nguyệt Hoa giật mình hỏi: “Cậu định học lại à? Việc này rất khó khăn đấy. Hơn nữa, cậu vẫn đủ điểm để vào trường khác mà, bỏ qua rồi học lại như vậy có quá mạo hiểm không?”

Hạ Trừng cúi đầu cười cười:“Sao có thể dễ dàng bỏ qua ý chí và ước mơ cả đời như vậy chứ. Nếu không tranh giành thêm một lần, mình sẽ nuối tiếc cả đời.”

Dư Nguyệt Hoa lành lạnh nói: “Ha ha, biết thế thì sao lúc trước còn... Nếu như cậu thật lòng nghĩ như vậy, thì đừng có thi không tốt.”

Hạ Trừng không giải thích gì nhiều, cô có lý do phải học lại một năm.