Chương 17: Người Sai Là Hắn

Chương 17: Người Sai Là Hắn

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

"Rốt cuộc em có biết mình đang làm cái gì hay không?"

"Tôi có quyền kết bạn trai." Hạ Trừng cười lạnh. "Anh là ba tôi chắc? Anh xía vào chuyện của tôi quá nhiều rồi."

"Em vẫn còn là một đứa trẻ."

"Không còn là một đứa trẻ nữa." Hạ Trừng muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lườm hắn một cái.

Tô Hằng ngẩn người. Hắn chỉ sợ bí mật giữa hai người bị nói ra hết, nếu như một con quỷ như hắn cũng có thể đổ mồ hôi, có lẽ mồ hôi của hắn đã chảy khắp cả người.

Hạ Trừng quay đầu đi, nhìn quyển sách giáo khoa trên bàn, nói: "Cậu ấy là một chàng trai không tệ."

Tô Hằng nghe xong thiếu chút vỗ bàn đứng dậy: "Không tệ chỗ nào? Ngay cả lấy lượt một cậu ta còn không đậu!"

Hạ Trừng cười cười, vậy cô kiếp trước thì sao?

Lúc ấy, lần thứ nhất cô thi Đại học, ngay đến cả lấy sinh viên lượt thứ ba mà vẫn không vào được.

Cô không mặn không nhạt nói: "Gia thế, bối cảnh của cậu ta tốt."

Tô Hằng giận dữ mắng: "Sao em có thể nông cạn như thế? Ánh mắt của con người phải nên đặt ra nơi xa, cái em nên nhìn phải là nhân cách phẩm tính của cậu ta mới đúng."

Hạ Trừng lạnh lùng đáp: "Gia thế tốt thì có gì không ổn? Không giống mẹ của một số người, chỉ nhìn trúng gia thế."

Tô Hằng nghẹn lời. Hắn thực sự sợ cô sẽ nói rõ ràng tất cả mọi chuyện.

Hạ Trừng không có ý định dừng lại, cô nói tiếp: "Vả lại, Lục Trí Viễn có chỗ nào không tốt? Cậu ta luôn giữ mình trong sạch, tên cậu ta cũng chưa bao giờ dính liền với tên phụ nữ hay cô minh tinh nào hết."

Tô Hằng giận quá hóa cười, hắn không muốn tiếp tục hư dữ ủy xà(*) với cô nữa, việc này liên quan đến tôn nghiêm phái mạnh: "Đúng là suy nghĩ trẻ con của phụ nữ. Đàn ông làm việc bên ngoài, sao mà không có vài oanh oanh yến yến mượn cơ hội bám theo cho được."

(*) Hư dữ ủy xà: Hư – giả, Ủy xà – tùy tiện ứng phó. Chỉ đối xử với người khác bằng hư tình giả ý, ứng phó có lệ.

Hạ Trừng im lặng một lúc, ngẩng đầu nhìn hắn: "Chí ít cậu ta không để người khác biết, chí ít cậu ta vẫn giữ thể diện cho vợ ở nhà."

Khóe miệng đang cười của Tô Hằng bỗng chốc hạ xuống.

Hắn đã làm rất nhiều chuyện có lỗi với cô, cầu xin cô tha thứ còn chưa đủ, hiện tại hắn lại còn đi chỉ trích cô làm sai.

Tô Hằng bước đến bên cô, ngổi xổm xuống, nhẹ nhàng nói: "Là lỗi của anh. Em còn trẻ, cũng nên quen bạn mới."

Hạ Trừng cụp mắt xuống, biểu tình cay đắng: "Vì sao tôi lại tới nơi này? Vì sao anh lại biến thành như vậy? Rốt cuộc tôi đã làm sai điều gì?"

"Em không làm gì sai cả, người sai là anh." Tô Hằng muốn nắm chặt tay cô, nhưng thứ hắn nắm được chỉ là không khí.

Hạ Trừng thở dài, quay người về phía bàn học. Cô cúi đầu xuống, bắt đầu tập trung làm bài tập.

Những lúc muốn trốn tránh hắn, cô sẽ làm như vậy.

Sở dĩ bây giờ bài tập về nhà của cô có thể tốt đến thế, có lẽ chỉ là nhờ cô không muốn đối mặt với hắn.

Tô Hằng nhìn bóng lưng của cô, nhớ tới trước kia hắn luôn chê bai cô coi thường cô không hiểu thứ gì cả, lòng hắn hiện giờ rất khó chịu.

Thật ra cô đều hiểu hết tất cả, nhưng vì thể diện của hắn, vì sự hài hòa của tổ ấm nhỏ, cô mới lựa chọn không nói một câu nào.

Mặc dù thời còn trẻ, cô đã từng không quan tâm tới ai hay bị trói buộc bởi điều gì, nhưng sau khi quen hắn, trong mắt cô cũng chỉ còn có một mình hắn.

Hắn không những không trân trọng cô, còn để cô bị mẹ hắn xem thường vì quá khứ của họ.

Dù vậy, đến cuối cùng, ngay cả mẹ hắn cũng nói, Hạ Trừng là một cô gái tốt.

Có thể khiến cho bà phải nói như vậy, hiển nhiên là có nguyên nhân.

-------Dải phân cách hồi ức-------

Bởi vì Tô Hằng không ngừng sử dụng rượu bia thuốc lá trong thời gian dài, lại thêm trước đó đã làm việc vất vả để cứu vãn sự nghiệp, dẫn đến hắn bị bệnh viêm gan mãn tính, phải cấy ghép gan mới có thể giữ được tính mạng.

Lúc ấy bác sĩ nêu ra rất nhiều phương pháp cho họ, có thể cấy ghép tạng của người chết, cũng có thể để người sống hiến tặng gan.

Nhưng tạng của người chết thì phải chờ, cho dù không muốn chờ, cũng có thể xuất hiện vấn đề nơi cung cấp không trong sạch.

Mẹ của hắn cầu xin Hạ Trừng đi kiểm tra ghép đôi, mà kết quả là phù hợp.

Thật ra Hạ Trừng hoàn toàn có thể không để ý tới mẹ hắn. Khi đó bọn họ đã quyết định phải ly hôn. Trong lúc sự nghiệp của hắn rớt đáy cốc cô giúp hắn một tay, vào lúc rốt cuộc hắn đã thay đổi hoàn toàn, hồi tâm chuyển ý, muốn khôi phục tình cảm vợ chồng giữa họ, thì cô lại muốn rời xa hắn.

Hạ Trừng nói: "Tô Hằng, những gì tôi có thể giúp anh thì đều đã giúp, nếu như anh thực sự biết ơn tôi, anh hãy cho tôi rời đi."

"Em nghĩ lại được không, các con vẫn còn nhỏ như vậy mà."

Hạ Trừng cười khổ: "Không còn nhỏ nữa, chúng đã đủ lớn để biết tình cảm của ba mẹ chúng không tốt. Con trai còn hỏi tôi, 'Vì sao mẹ không ly hôn với ba?'"

"Thằng nhóc thối, nó thì hiểu được gì." Tô Hằng mắng một tiếng, rồi hắn tức khắc tỉnh táo lại, dùng giọng điệu nuối tiếc hỏi: "Không có em, cái nhà này còn được xem là nhà nữa không?"

"Nếu như anh đồng ý, con có thể đi theo tôi, tôi sẽ dẫn chúng về thăm bà nội mỗi tuần."

"Mẹ sẽ không đồng ý."

Hạ Trừng nói khẽ: "Tô Hằng, chúng ta chia tay trong vui vẻ đi. Bên ngoài anh có nhiều bạn gái như vậy, các cô ấy đều rất bằng lòng làm Tô thiếu phu nhân, có lẽ anh sẽ còn có thêm nhiều đứa con khác, đến lúc đó mẹ sẽ không cảm thấy cô đơn nữa."

"Em nghĩ như vậy thật à?" Tô Hằng cười lạnh.

"Đúng vậy." Hạ Trừng nói: "Kính dâng cả nửa đời người cho anh là đã quá đủ rồi. Sau này, tôi muốn sống cuộc sống của riêng mình."

Chỉ là cũng không ai ngờ được, nguyện vọng của cô rốt cuộc không thể nào trở thành hiện thực được.

Lúc Hạ Trừng đồng ý hiến gan cho Tô Hằng, hắn còn cảm thấy ngoài ý liệu hơn bất cứ ai, bởi vì hắn hiểu trong lòng cô đã không còn có hắn nữa.

Tô Hằng nằm trên giường bệnh, ngạc nhiên nhìn về phía vợ của hắn. Lúc này khí sắc hắn rất kém, cả người đều hiện lên thứ màu vàng vọt bệnh trạng, bao gồm cả mắt và làn da.

Hắn do dự hồi lâu, mới mở miệng hỏi: "Hạ Trừng, có phải là mẹ anh ép em không? Em đừng để ý đến bà ấy, bà ấy già rồi không minh mẫn, không biết chuyện này nguy hiểm cỡ nào, anh sẽ đi nói với bà ấy."

Như thể đang phủi sạch quan hệ, Hạ Trừng chỉ nói một câu: "Các con không thể không có ba, chúng cần anh."

Tô Hằng chăm chú nhìn cô, lòng thầm muốn hỏi: "Hạ Trừng, em ngốc quá, vì anh, có đáng giá không?"

Thế nhưng vừa nghĩ đến tự tôn và kiêu ngạo của cô, hắn không thốt được ra câu hỏi này.