Chương 16: Ghép Đôi

Chương 16: Ghép Đôi

Nhóm dịch: Fulybook

Nguồn: Truyenyy

Chỉ cần nghĩ tới thôi cũng đủ khiến người ta chán nản. Bởi vì quan hệ gia đình nên khi sinh ra điểm xuất phát của mỗi người đều không giống nhau, nhưng may mắn trên đời còn có cái gọi là thiên phú.

Bên này bên kia Hạ Trừng đều chiếm một ít. Gia cảnh của cô không tệ, cũng khá thông minh nhanh trí, chỉ có điều chút xíu thông minh đó không thể nào bì kịp với Tô Hằng được.

Ai nói Nữ Oa tạo ra loài người đều giống nhau? Cũng chỉ có lúc ban đầu bà mới cẩn thận tỉ mỉ nặn hình nhân loại, càng về sau càng mất sức lực, bà dứt khoát bỏ cây mây vào trong đống bùn, tạo ra lượng lớn loài người kém chất lượng.

Sự chênh lệch giữa người với người thật khiến người ta tức chết. Hạ Trừng cảm thấy dường như cô chính là món hàng kém chất lượng kia, dù có cố gắng thế nào cũng không thể thắng được Tô Hằng.

Cô vừa học vừa bực tức, tâm trạng cũng càng ngày càng tệ.

Lúc này, có người đặc biệt tới trường để tìm cô.

Kết quả thi Đại học của Lục Trí Viễn cũng không lý tưởng, người nhà dứt khoát đưa hắn đi nước ngoài. Dù sao con cháu sinh ra từ gia đình như hắn ta thì ra nước ngoài học tập cũng là chuyện sớm muộn, chỉ là hiện tại đẩy nhanh thời gian trước thôi.

Lúc hắn ta đến vừa hay đang là khai giảng. Thời tiết rất nóng, ánh nắng cực gắt chiếu xuống da thịt, có thể nướng cháy một lớp da của hắn ta.

Đầu tiên, Lục Trí Viễn tới thăm hỏi những giáo viên trước đây từng dạy hắn, rồi mới đến một chỗ ngách bên cổng trường để chờ Hạ Trừng.

Lúc nhìn thấy Lục Trí Viễn, Tô Hằng không biểu lộ cảm xúc gì, nhưng trong mắt hắn lại xuất hiện vẻ u ám khó hiểu.

Hạ Trừng không cảm thấy bất ngờ, bởi vì ở một thời không khác cũng đã từng xảy ra chuyện giống như vậy.

Khi đó Lục Trí Viễn đến tìm cô, bên cạnh cô toàn là mấy tên bạn xấu, bọn họ cười hi hi ha ha giỡn với nhau.

Từ Ninh lên tiếng trước Lục Trí Viễn: "Hạ Trừng, có người đặc biệt tới tìm cậu này."

Hạ Trừng liếc hắn ta một cái: "Anh ta là ai? Tớ không quen anh ta."

Lục Trí Viễn bước tới, ngại ngùng hỏi: "Em còn nhớ anh không? Anh từng va vào em trên sân bóng."

Nghe xong, Hạ Trừng chỉ mỉm cười hờ hững. Thái độ xem nhẹ của cô đủ khiến cho tất cả những chàng trai mới biết yêu phải tan nát cõi lòng.

Người xung quanh bắt đầu ồn ào: "Ôi, si tình thật đấy. Hay là cậu theo anh ta luôn đi Hạ Trừng."

Từ Ninh mắng: "Ngậm cái miệng thối của mấy cậu lại, chuyện này liên quan quái gì tới mấy cậu đâu."

Lục Trí Viễn càng ngày càng xấu hổ, hắn mím chặt môi, không lên tiếng nữa.

Hạ Trừng hừ nhẹ một tiếng: "Đi thôi."

Bọn họ giống như một luồng gió, tới nhanh mà đi cũng nhanh. Không ai để ý tới thiếu niên Lục Trí Viễn vẫn đang thất vọng buồn bã. Mối tình đầu của hắn đã tan tành trong thoáng chốc.

Cô gái ngang ngược khó thuần phục như Hạ Trừng, không phải chàng trai bình thường nào cũng dám đụng tới.

Tất nhiên Tô Hằng không biết chuyện này. Sau khi Lục Trí Viễn xuất ngoại rồi hắn mới gặp Hạ Trừng, mà không bao lâu sau khi gặp hắn, Hạ Trừng gần như đã biến thành một người khác.

Nhưng sau khi sống lại, bên Hạ Trừng không còn một đám người lúc nào cũng vây chặt lấy cô nữa, cô thích ở một mình.

Lục Trí Viễn ngăn cô lại khi cô vừa bước ra khỏi cổng trường, dùng một lời dạo đầu giống như xưa: "Em còn nhớ anh không? Anh từng va vào em trên sân bóng."

Hạ Trừng đáp: "Nhớ." Biểu cảm của cô lạnh nhạt, dáng vẻ như không muốn ở lại lâu.

Cũng không phải Hạ Trừng cảm thấy Lục Trí Viễn làm cô bối rối, mà vấn đề nằm ở trên người con quỷ bên cạnh cô kia.

Tô Hằng cười nhạo: "Một thằng oắt con còn chưa mọc đủ lông đủ cánh, đã học đòi người ta đi theo đuổi con gái rồi." Hắn làm quỷ đã lâu, tính tình ngày càng trở nên không ổn định.

Hạ Trừng coi đó là BGM(2), cô không muốn bị người khác cho rằng mình mắc bệnh tâm thần.

(1)BGM: viết tắt của background music (nhạc nền).

Tô Hằng nói tiếp: "Em đừng quan tâm mấy thằng nhãi ở tuổi này. Hormone (3) của bọn chúng thừa quá rồi, không biết xả vào đâu, ai chúng cũng muốn theo đuổi. Em chỉ cần học cho giỏi, đừng để ý đến cậu ta."

(3) Hormone: nội tiết tố.

Hạ Trừng quay mặt sang chỗ khác, làm như không nghe thấy. Tô Hằng tức đến mức rốt cuộc nói không ra lời nữa.

Vẻ mặt của Lục Trí Viễn rất ngại ngùng: "Anh sắp chuẩn bị ra nước ngoài học tập, có một số câu anh nhất định phải nói với em, anh rất thích em... Em có thể làm bạn gái của anh hay không?"

Tô Hằng khẽ cười. Đây chính là điểm khác biệt giữa chàng trai trẻ tuổi với người đàn ông đã thân kinh bách chiến(4).

(4) Thân kinh bách chiến: thân đã trải qua trăm trận đánh. Ở đây ý nói là đã có nhiều kinh nghiệm yêu đương tán tỉnh.

Có những thằng con trai tự tin cao ngất trời sẽ khờ dại đi tỏ tình với con gái, bọn họ cho rằng yêu đương là chuyện chớp mắt một cái, ở giữa không cần có giai đoạn tiếp xúc gì, mà cách thức không để lại cho mình đường lui nào như thế, thường thường chỉ có thể kết thúc bằng thất bại.

Ngu, ngu muốn chết, quả thực không đành lòng nhìn thẳng.

Trong đầu Tô Hằng thật sự không thể nào đặt chung Lục Trí Viễn với con người khó chinh phục của hắn sau này vào cùng một chỗ được.

Nhưng mà chuyện làm Tô Hằng ngạc nhiên hơn đã xảy ra. Hạ Trừng nhìn Lục Trí Viễn một lát, nói: "Được." Cô lấy bút và giấy từ trong túi xách ra, viết địa chỉ email của mình lên đó. "Anh sang bên kia có thể viết thư cho tôi."

Thời đó không nhiều người có máy tính trong nhà, nhưng học dùng máy tính đã trở thành xu thế.

Gia cảnh nhà Hạ Trừng không tệ, có thể mua được cho cô một bộ máy tính cá nhân.

Trên mặt Lục Trí Viễn không giấu được vẻ vui sướng. Hắn nhận tờ giấy trên tay cô kia, dừng lại lúc lâu mới nói: "Cảm ơn." Sau khi bị sự vui vẻ quá to lớn này tấn công, dường như hắn ta đã suýt mất cả năng lực nói chuyện.

Hạ Trừng đáp xuôi theo hắn: "Đừng khách khí."

Lục Trí Viễn không nhịn được hỏi: "Trước khi xuất ngoại, anh có thể hẹn em đi ăn một bữa cơm không?"

Mặt Tô Hằng xanh mét đến độ khó coi. Hắn biết dù là một thằng đàn ông hay là một thằng con trai, trong xương cốt đều có lang tính(5) mà chính bọn họ cũng không biết cách kiềm chế.

(5) Lang tính: tính nết, tập tính, tính chất của loài sói.

Hạ Trừng ngoan ngoãn nghe lời của hắn bỗng chốc biến thành cô bé choàng khăn đỏ, đã vậy còn khăng khăng không chịu nghe lời khuyên bảo của hắn.

Hạ Trừng lắc đầu: "Nhà tôi quản giáo rất nghiêm."

Lục Trí Viễn có hơi thất vọng, hắn nói: "Ừ, vậy chúng ta liên lạc sau."

Sau khi về nhà họ Hạ, lần đầu tiên Tô Hằng tranh cãi với Hạ Trừng.

Hắn vẫn luôn cảm thấy mình thiếu nợ cô, cho nên trước nay chưa từng dám to tiếng với cô bao giờ. Nhưng hôm nay hắn thực sự không thể nhịn được nữa.