- Chạy mau!
Một ám vệ vội vàng kéo công chúa Angelina xuyên qua rừng cây. Cánh tay trái của hắn đã không còn, phần tay áo trống rỗng đang không ngừng rỉ máu, bộ hắc y phục cũng bị đao chém rách toang kéo từ phần vai xuống lưng, mắt trần cũng nhìn thấy huyết nhục bên trong lật lên, bị thương sâu đủ để nhìn thấy xương, máu tươi thấm đẫm y phục của ám vệ binh.
Công chúa Angelina cũng không để ý đến hình tượng, mượn lực giúp đỡ của ám vệ chạy nhanh hơn, lúc này mái tóc dài vốn được buộc lên gọn gàng của nàng cũng bay tán loạn, trên tay áo cũng có rất nhiều vết xước, may mà nàng không bị thương tích gì, nhưng có lẽ là do kẻ truy sát cố ý làm vậy. Đôi ủng trắng như tuyết của Angelina lúc này đã bị mài hỏng da phía ngoài, mặc dù là do thợ may hoàng gia giỏi nhất vương đô làm ra, nhưng đến hôm nay đôi ủng này xem ra có thể vứt đi được rồi. Về phần chiếc váy dài của công chúa, thực sự rất khó coi, chưa kể đến những vết trầy xước, lộn xộn, vết mồ hôi và các yếu tố khác, chiếc váy dài khiến người ta thoạt nhìn có cảm giác thoát tục, giờ chỉ giống như chiếc một miếng vải lanh quấn qua loa giống các thôn nữ phổ thông hay mặc, đúng vậy, chiếc váy của công chúa hiện tại không liên quan gì đến vẻ kiều diễm vốn có của nó.
Trong số hai ám vệ, chỉ còn lại người bị mất một cánh tay và bị thương nặng này sống sót.
Phía sau hai người ánh đỏ thấp thoáng, trong chỗ tối không biết có bao nhiêu người của Huyết hồng vẫn đang truy sát, trong đó dễ thấy nhất chính là Wright, người mặc áo giáp đã cởi bỏ mặt nạ, trong mắt Wright tỏa ra ánh đỏ tươi trông không khác quỷ là mấy, kèm theo nụ cười man rợ, cùng một vết rạch nông trên má trái vẫn đang rỉ máu, khiến cho công chúa Angelina đang chạy phía trước càng thêm khiếp sợ. Wright vẫn còn cầm một cánh tay bị gãy trong tay, cánh tay bị gãy đó vẫn đang chảy máu, nhìn cảnh tượng có thể đoán được nó vừa mới bị xé ra không lâu.
Vết trầy xước trên mặt Wright là do đội trưởng ám vệ Ryan tặng, hắn không hổ là đội trưởng ám vệ Faustain, quả nhiên có chút tài năng, thậm chí dưới thực lực vượt trội hoàn toàn áp chế của Wright, Ryan vẫn bộc phát, liều mạng xông ra ngoài ngăn cản dù đã bị thương khắp mình. Wright không muốn cứ bị kìm chân như vậy, cho nên đã giao vị đội trưởng ám vệ hiện đã bùng nổ sinh mệnh và tiềm lực của mình cho Casar, dù sao hắn cũng không đơn phương độc mã, phải rảnh tay để còn truy bắt công chúa. Thực lực của Ryan vốn yếu hơn Casar, mặc dù hắn đã sử dụng mật pháp để phóng thích tiềm lực bản thân, thậm chí còn hao tổn sinh mệnh lực. Nhưng mà thực lực giữa cả hai chênh nhau một bậc, Casar thoải mái ứng phó với con cá đang giãy chết kia. Hắn thậm chí không cần động thủ, chỉ cần kiềm chế Ryan đang bộc phát, đợi một lát sau, khi sinh mệnh lực của Ryan cạn kiệt, hắn liền có thể dễ dàng chém đầu Ryan.
Về phần Wright có thực lực mạnh hơn, thì truy đuổi theo ba con mèo con ra sức chạy trốn trong sự hỗn loạn. Trên đường đi Wright đã xử lý một tên ám vệ, vừa rồi còn vặn gãy cánh tay trái của tên ám vệ còn lại, mặc dù Wright giỏi dùng đao, chém bằng đao cũng mượt mà hơn, nhưng không biết có phải do hắn lăn lộn trên chiến trường quá lâu, thành ra tâm lý có chút biến thái, hắn thích tra tấn, giết địch nhân, nhìn địch nhân kêu gào bất lực, để rồi hả hê để mặc cho đối phương chết trong sợ hãi. Về phần công chúa, đó là mục tiêu trong nhiệm vụ của bọn hắn, nên hắn cũng không dám động đến, nếu bị thương cũng khó lòng giao nộp, cho nên lúc này Angelina tạm thời không bị thương.
Ám vệ duy nhất còn sống sót cũng đang dốc hết toàn lực để chạy, thậm chí còn cưỡng ép vận dụng bí pháp do nội bộ ám vệ truyền thụ mà chỉ có kỵ sĩ thực tập sơ cấp mới có thể sử dụng. Nhưng bộ pháp như u linh của Wright giống thần chết không nhanh không chậm lướt theo sau. Ám vệ bị thương mặc dù đã trải qua không ít sự rèn luyện ý chí trong ám vệ, nhưng giờ phút này hắn vẫn không khỏi tuyệt vọng, gã mặc nhuyễn giáp huyết hồng kia khiến hắn không khỏi sợ hãi, khiến hắn nhớ lại lúc mới gia nhập ám vệ. Những ngày huấn luyện theo phong cách ma quỷ của thầy hướng dẫn, những kỷ niệm trong khoảng thời gian đó vẫn còn hằn sâu trong tim và khắc sâu trong tâm trí hắn.
Hoặc là do sự đau đớn từ cánh tay trái bị vặn gãy, hoặc là sợ hãi mà gã Huyết hồng Wright đang chỉ trực rút xương mình, hoặc là nhớ lại chuyện cũ khắc sâu trong lòng trong thời huấn luyện, ám vệ đang kéo công chúa chạy đột nhiên ngửa cổ lên trời hét một tiếng “A!”, sau đó dứt khoát đẩy công chúa Angelina về phía trước, rồi rút pháo hiệu từ bên hông mà đội trưởng Ryan đưa cho mình lúc trước phóng nó lên trên trời, sau đó quay lại và lao về phía Wright.
- Chạy đi, công chúa! Chạy về hướng bắn pháo hiệu đi!
Ám vệ gầm lên.
Công chúa Angelina bị ám vệ đẩy ra xa gần 20 mét, sau khi trượt xuống đất phía dưới cũng không chậm trễ, càng không dám quay đầu nhìn lại, cắm đầu chạy về hướng có bắn pháo hiệu. Đó là một ma pháp phi đạn được lưu trữ, một ma pháp cấp nhập môn, nhưng để khắc nó lên một thiết bị phát tín hiệu bằng tre thì ít nhất phải là một ma pháp học đồ sơ cấp hoặc thậm chí là trung cấp mới có thể làm được. Công chúa không lạ gì với loại pháo tín hiệu này.
- Ồ! Đột phá rồi à?
Wright nhe răng cười, đối với kỳ tích rất khó phát sinh trên chiến trường này có chút ngoài ý muốn. Hiển nhiên là trong tuyệt cảnh, vị ám vệ Faustain còn sót lại đã đột phá lên kỵ sĩ thực tập sơ cấp, đây cũng là nguyên nhân vì sao sau khi chạy trốn lâu như vậy, hắn còn dư sức quay đầu lại công kích. Nhưng đối với Wright mà nói, kỵ sĩ thực tập sơ cấp vẫn chỉ là con sâu cái kiến, huống chi hắn còn mất một cánh tay và đang bị trọng thương.
Wright vung tay trái từ bên hông, một thanh đao màu đỏ như máu xuất hiện trong tay, Wright vung đao điệu nghệ, kích động nhìn ám vệ kia đang lao về phía mình, giống như đang nhìn một món tráng miệng ngon lành dọn sẵn lên sau bữa ăn.
- Tiếp tục đuổi theo, nhớ kỹ, đừng đả thương mục tiêu!
Wright nói với đám thủ hạ chung quanh. Vị công chúa này chỉ là một cô nương trói gà không chặt, đám binh sĩ Huyết hồng dưới trướng hắn đủ để đối phó.
Vị ám vệ đó cuối cùng anh dũng xông lên chịu chết, khiến công chúa Angelina quặn đau trong lòng, nàng nhớ tới trước đó Tước sĩ Ryan cũng làm như vậy, vì bảo vệ nàng, hắn ôm quyết tâm liều chết ngăn lại một tên mặc nhuyễn giáp huyết hồng cường đại khác, còn cả những binh sĩ ám vệ từng bảo hộ nàng không lâu trước đây, cả hai thị nữ đi theo nàng từ nhỏ đến lớn nữa,… Công chúa Angelina gạt nước mắt, tiếp tục chạy về phía trước. Sau lưng nàng, đám binh sĩ Huyết hồng sít sao đuổi theo, với tốc độ của bọn hắn, bất cứ lúc nào cũng có thể đuổi kịp công chúa Angelina.
Trong thời khắc nguy hiểm nhất, công chúa Angelina nhớ đến lời thầy đã từng dạy:
“Bất kỳ loại ma pháp nào cũng có công dụng thực tế, cho dù là để nghiên cứu hay chiến đấu với người khác. Một pháp sư xuất sắc phải biết cách sử dụng ma pháp mà mình học được vận dụng linh hoạt trong từng tình huống.”
Hiện giờ, công chúa Angelina chỉ mới biết ba chiêu ma pháp đơn giản, bao gồm: Khinh Linh Thuật dùng để hỗ trợ thầy hướng dẫn đổ cốc chịu nóng trong phòng thí nghiệm, có thể khiến cốc chịu nóng vốn có thể tích to lớn trở nên nhẹ nhàng; Điểm Quang Thuật dùng để thắp đèn cồn trên Luyện Kim Đài, hoặc đôi khi được sử dụng để thắp sáng trong đêm; Thanh Khiết Thuật vốn là dùng để thanh tẩy thân thể, mặc dù hai ngày này công chúa Angelina quần áo xộc xệch bẩn thỉu, nhưng thân thể của nàng vẫn nhẵn nhụi như ngọc, đây là do công chúa Angelina âm thầm dùng Thanh Khiết Thuật vệ sinh thân thể lúc nghỉ ngơi.
- Khinh Linh Thuật.
Công chúa khe khẽ niệm chú ngữ, nàng đã sử dụng ma pháp đơn giản này vô số lần, trước đây ma pháp này vẫn luôn được nàng dùng để thao tác dùng trong phòng thí nghiệm, đây là lần đầu tiên nàng dùng loại ma pháp này trên thân thể mình. Hy vọng có thể hữu hiệu, công chúa Angelina cầu nguyện. May mà nàng thành công, tốc độ chạy quả nhiên nhanh hơn một bậc, mặc dù vẫn là không bằng đám binh sĩ Huyết hồng vốn có thể chất cường tráng cùng đấu khí trợ giúp, nhưng ít nhất nàng có thể chạy thêm một lúc, tranh thủ thêm một chút thời gian.
Pháo tín hiệu bằng ma pháp phi đạn xuyên qua màn đêm, vẽ nên một vạch sáng chói mắt, ánh sáng tựa hồ vệt sao băng kéo theo vô số hy vọng đó khiến tất cả các sinh vật xung quanh nơi này đều phải chú ý tới. Công chúa Angelina chưa bao giờ nghĩ rằng ma pháp phi đạn được phóng vào ban đêm lại xinh đẹp như vậy.
Ở cách đó không xa, Ryan cũng nhìn thấy điểm sáng chói trên bầu trời. Lúc này, thân thể Ryan đã có chút cứng ngắc, trên mặt hắn tràn đầy vết máu, sau khi sử dụng bí pháp, mạch máu toàn thân hắn đều đã bị tổn thương, động mạch chủ cũng bị vỡ ra, vết máu trên mặt đều là do mạch máu ở chỗ bả vai hắn phun ra. Lúc này trong cơ thể Ryan đã mất đi gần một phần ba lượng máu, khiến cho mạch máu bắt đầu xơ cứng, cơ bắp bị bí pháp và đấu khí kích thích dẫn đến hoại tử một mảng lớn, trở nên cứng ngắc. Tước sĩ Ryan vốn đang ở tuổi tráng niên, nhưng lúc này trông hắn già nua trông thấy. Khi nhìn thấy ánh sáng ở chân trời, Ryan trông càng thêm cô độc, nhưng ngay sau đó, vẻ mặt hắn lại trở nên kiên định và chấp nhất.
Casar nhìn thấy sắc mặt Ryan biến đổi liền đoán được luôn quyết định của đối thủ, thở dài một hơi, hắn định cho vị “Kỵ sĩ” này chết một cách có thể diện.
Ryan kích phát số lượng đấu khí còn sót lại trong cơ thể, phát ra thanh âm khàn khàn, nện bước chân nặng nề xuống đất và anh dũng nhào về phía Casar. Casar đứng bất động, vẻ mặt dưới lớp mặt nạ không thay đổi của hắn đang nhìn lấy vị đội trưởng đội ám vệ lao thẳng về phía mình, trong khoảnh khắc hai người sắp chạm mặt nhau, Casar rút trường thương ra và chỉ bằng một kích duy nhất xuyên qua yết hầu của Ryan, sau đó nhanh chóng rút nó về, một tia máu tươi phun ra. Cho đến cuối cùng, Ryan vẫn kiên trì lảo đảo được vài bước mới ngã xuống đất.
Locke đang cùng Zoro thiếu gia ngồi bên đống lửa, nướng một con gà rừng mà các binh sĩ đưa tới. Lúc này chính là giờ cơm tối, các binh sĩ chung quanh lấy tiểu đội làm đơn vị, tốp năm tốp ba ngồi vây chung một chỗ, tự mình ăn cơm tối. Zoro thiếu gia cũng không ngại ngồi tán gẫu chung với một nhóm trung đội trưởng. Bọn hắn nói về những chuyện lý thú trong giới quý tộc, hoặc là sự phồn hoa của khu chiếm lĩnh Peters, một đám đàn ông thô kệch cứ thế bị cuốn vào những câu chuyện mà Zoro thiếu gia kể. Sau trận chiến ở Gordon Heights, Zoro thiếu gia mới đến quân doanh, trước đây có một đoạn thời gian rất dài hắn ở lại khu chiếm lĩnh Peters, cho nên rất quen thuộc nơi đó.
Locke cũng ngồi ở một bên, nhưng không tập trung lắng nghe, sau khi khá thân với Zoro thiếu gia, hắn cũng được nghe Zoro thiếu gia kể lại những chuyện đó nhiều lần. Ban đầu là do hắn cầu xin Zoro kể, giống như những trung đội trưởng đang tò mò hiện giờ, những người có xuất thân bình dân đối với những điều mà bọn hắn không thể chạm tới vô cùng ao ước và hiếu kỳ. Nhưng khi đã tiếp xúc được, bọn hắn mới phát hiện kỳ thực cũng chỉ là như vậy mà thôi. Lúc còn là tiểu đội trưởng, hắn cũng tò mò không thôi về việc các trung đội trưởng cùng lãnh chúa ăn cơm tối, giờ đây Locke đã cùng lãnh chúa ngồi chung một mâm không chỉ một lần. Khi đó, tất cả mọi người ăn uống như thường, nói chuyện phiếm hoặc bàn luận công việc, trong ấn tượng của hắn, lãnh chúa ít đi một chút nghiêm túc, thêm một ít thân cận.
Đêm nay mây đen dày đặc, che khuất mặt trăng lẽ ra phải sáng ngời, chỉ có một vài ngôi sao rải rác không chịu cô đơn vẫn lấp lánh, tỏ rõ sự tồn tại của mình. Bỗng một tia sáng lao ra từ bên trong đám núi non đằng xa, vạch ra một đường chân trời, thu hút sự chú ý của Locke. Nhưng con gà rừng trong tay sắp chín, Locke vội vàng quay tròn để nó chín đều thêm một chút, trải qua mấy năm quân ngũ nơi hoang dã, mỗi binh sĩ đều luyện thành kỹ thuật nướng đồ ăn không tệ.
Khoan đã, có tia sáng từ trong núi phóng ra? Locke đột nhiên ngẩng đầu. Trên bầu trời, sau khi hao hết toàn bộ năng lượng, tia sáng kia tiêu tán tại phía chân trời.
Dịch: Nguyên Dũng
Biên: Khangaca