Chương 3: Lục Tông Lư Tửu Quán

Đến 4 giờ chiều hầu hết mọi người đều đã tỉnh, Locke cũng ra khỏi giường và bắt đầu gọi đồng đội.

- Đi nào Chúng ta ra ngoài doanh trại uống rượu! Nóng quá, ta không ngủ được.

Locke phàn nàn.

- Lão đại, vạn tuế!

Các chiến hữu của Locke vô cùng hưng phấn khi sắp được thưởng thức đồ uống miễn phí. Trong ngày nắng nóng này, chỉ có chén rượu mát lạnh mới làm dịu trái tim nóng nảy của những người lính ấy.

- Kane, ngươi đưa huynh đệ đến Lục Tông Lư tửu quán trước, mỗi người uống một chén rượu, sau đó đặt một phòng riêng cho ta và nói với bà chủ là ta trả tiền. Còn Hans, ngươi và ta sẽ đến gặp trung đội trưởng Yorkshire.

Locke dặn dò đâu vào đấy.

- Rõ thưa lão đại.

Hai người đáp.

Locke đưa Hans đến lều quân sự của Yorkshire đại thúc.

- Yorkshire đại thúc đi uống rượu nào!

Vừa bước vào lều, Locke đã hô to vào mặt vị đại thúc hình như vừa mới ngủ dậy kia.

- Rồi, ngươi be bé cái mồm, đau đầu quá.

Yorkshire đại thúc nói đùa.

- Vậy thì đi thôi, Lục Tông Lư tửu quán ở thị trấn Giza bên ngoài doanh trại ta đã an bài đặt một phòng riêng rồi.

Locke nói.

- Ừm, đi thôi.

Yorkshire đại thúc mặc quần áo thường dân bước theo Locke.

- Đây là Hans phải không? Chàng trai này cường tráng hơn trước nhiều nhỉ.

Yorkshire đại thúc vẫn có một chút ấn tượng với người cùng thị trấn đó.

- Đúng vậy đại thúc, ta bây giờ rất hài lòng về cơ thể của mình, đánh ba lính quèn ở Charlie cũng không thành vấn đề nhé.

Hans nói.

- Là bởi vì hắn ăn nhiều đấy đại thúc, một bữa có thể ăn hai phần.

Locke cười nói.

- Lính ăn nhiều là đúng rồi! Ngươi xem ta một bữa ăn cũng đâu có ít. Tiểu tử nhà ngươi mặc dù thể trạng được, nhưng vẫn gầy một chút.

Yorkshire đại thúc không hài lòng lắm với hình thể của Locke. Hắn hiện tại cao 1m76, kỳ thật so với đại đa số binh lính cũng được coi là cao hơn một chút, hắn có vóc dáng cân đối, nặng 75kg, so với Yorkshire đại thúc cao 1m9, nặng gần 150kg thì không thấm vào đâu. Ngay cả Hans cũng cao 1m8 và nặng hơn 100kg.

Nhóm ba người vừa nói vừa cười bước ra khỏi doanh trại.

Thị trấn Giza bên ngoài trại đã từng là lãnh thổ của vương quốc Charlie, sau khi vương quốc Faustain tấn công vào hẻm núi Fermo hai tháng trước, vương quốc Charlie không có nơi hiểm yếu và lực lượng kháng cự nên đã bị tam đại quân đoàn phân thượng trung hạ ba đường tấn công vào vùng nội địa sâu của vương quốc Charlie, nhắm thẳng vào thành phố Odis, đô thành của Charlie. Quân đoàn Hùng Ưng tấn công từ phía nam, do lực cản dọc đường diễn ra lẻ tẻ nên quân đoàn trưởng quyết định phân tán quân và chia bốn bộ binh với 20.000 người thành một tiểu đoàn trung bình 500 người để tham gia tấn công tại làng và thị trấn, để tấn công các thành phố hoặc lãnh thổ lớn họ hợp lại thành binh đoàn, một binh đoàn gồm 5.000 người, chỉ huy của quân đoàn chỉ để lại một đoàn kỵ binh và một đoàn hậu cần với tổng số 10.000 người ở lại trấn thủ.

Thị trấn Giza là một thị trấn nhỏ ở phía nam của vương quốc Charlie. Thị trấn nhỏ này vừa mới trải qua chiến tranh, đi dọc hai bên đường, đâu đâu cũng thấy những ngôi nhà cháy đen và những người ăn xin với khuôn mặt đen nhẻm. Những người đó cúi đầu, dùng ánh mắt sợ hãi, hoảng loạn liếc trộm nhóm Locke, thường phục của quân đội vương quốc Faustain cũng đủ tiết lộ ra thân phận của bọn họ. Chiến tranh luôn hủy diệt thứ gì đó, Locke và đồng đội đã chiếm được nơi này hai tuần trước, bài học từ máu và lửa đã khiến những cư dân sống sót của thị trấn nhỏ này dần chấp nhận những khuôn mặt lạ lẫm xuất hiện ở đây.

Chủ của Lục Tông Lư tửu quán là một kẻ tiểu nhân. Người ta đồn rằng hắn ta đã phản bội vương quốc của mình trước khi quân đội của vương quốc Faustain tràn đến. Hắn đã bán đứng lực lượng trấn thủ của thị trấn và đích thân bắt sống trấn trưởng. Ngoài ra hắn còn dâng một số tiền lớn để được xin làm người điều khiển kinh tế doanh trại nhóm Locke, và hắn cũng được coi là “biểu tượng hòa bình” của lãnh chúa Kedozi. Lục Tông Lư tửu quán là cơ sở kinh doanh duy nhất còn hoạt động trong thị trấn và khách hàng của nó là những người lính trong doanh trại.

Về phần vì sao nhiều binh lính nguyện ý uống rượu bên ngoài doanh trại là vì nơi này có rất ít cao tầng của quân doanh, cao nhất chỉ là tiểu đội trưởng, chi phí ở chỗ này rất thấp, các binh lính có thể ăn nói thoải mái, tùy ý uống rượu khoác lác oẳn tù tì. Ngoài ra giá cả của nơi này cũng thấp, bởi vì đây là khu chiếm lĩnh, tiền của vương quốc Charlie đã sắp không còn tác dụng. Hiện tại Diller là đồng tiền mạnh, một ly rượu lớn chỉ cần 1 đồng Diller, rẻ hơn một nửa so với trong doanh trại.

Thêm vào nữa nơi này còn phục vụ một vài vấn đề nhạy cảm. Do tác động từ chiến tranh, nhiều nữ nhân từ các gia đình nghèo đã đến đây để kiếm thêm tiền. Có người tự nguyện, có người bị ép buộc, nhưng hiện tại chiến khu chưa thiết lập quân pháp nghiêm ngặt, cũng không ai để ý đến các nàng đến đây làm gì.

Vì giá cả rẻ và tươi mới hơn mấy kỹ nữ trong khu quân doanh nên quân kỷ có nghiêm khắc đến đâu cũng không thể kiểm soát được hết, các cao tầng cũng chỉ đành nhắm một mắt mở một mắt. Trên thực tế, đây là chuyện thường tình ở các khu vực bị chiếm đóng, có bao nhiêu thường dân cấp thấp ở vương quốc Charlie có thể canh tác yên ổn trong thời gian chiến tranh, mà không canh tác thì lấy gì mà ăn? Chỉ có thể bán máu bán thịt…

Đoàn người Locke bước vào trong Lục Tông Lư tửu quán, vừa vào cửa đã bị mùi mồ hôi nồng nặc cùng tiếng ồn ào đập vào mặt, xem ra đã có không ít người đến đây. Quả nhiên, sau khi nhìn thấy nhiều gương mặt quen thuộc, Locke và những người khác mỉm cười gật đầu với nhau, Yorkshire đại thúc được hoàn nghênh hơn cả, dù sao nơi này có không ít thành viên trong trung đội hắn. Là một trong bốn trung đội trưởng có thực quyền trong doanh đội, Yorkshire đại thúc cũng được coi là một vị cao tầng, có nhiều người tiến lên ân cần thăm hỏi, nhưng Yorkshire đại thúc chỉ khẽ gật đầu.

- Lão đại, chỗ này!

Một tiếng hô to truyền đến, quả nhiên đám người Kane đã chiếm mấy cái bàn trong góc quán rượu, nhìn cốc rượu lớn còn nguyên vị trên bàn, xem ra bọn hắn vẫn đang chờ đám người Locke.

Yorkshire đại thúc vẫn đang xã giao với những người xung quanh, Locke dẫn Hans đến bàn của tiểu đội hắn.

- Các ngươi uống trước đi, ta còn có chuyện thương lượng với trung đội trưởng Yorkshire, Kane, đi gọi cho Hans một ly.

Locke phân phó nói.

- Được rồi, lão đại.

Kane gật đầu, nhân tiện đưa cho Locke một chiếc chìa khóa, đây là chìa khóa phòng trên lầu mà họ đặt trước.

- Hans, ngươi cứ uống rượu cùng các huynh đệ đi, ta đi bàn chuyện với Yorkshire đại thúc một chút.

Locke lại nói với Hans.

- Ừ, ngươi đi đi.

Hans gật đầu, nhìn thấy Kane từ cách đó không xa bưng lên một ly rượu ướp lạnh tới, Hans cười lộ ra hàm răng ố vàng, hắn cũng đang thèm rượu lắm rồi.

- Các huynh đệ uống trước đi, lát nữa ta xuống.

Locke dứt lời liền đi về phía Yorkshire đại thúc.

- Được rồi, lão đại.

- Ta hiểu rồi, đi đi.

- Lão đại, chúng ta chờ ngươi.

Các thành viên của tiểu đội nhao nhao lên nói.

- Đại thúc, chúng ta đi lên thôi.

Locke gọi về phía Yorkshire đại thúc vẫn đang miệt mài trò chuyện với các binh sĩ đang ân cần thăm hỏi hắn.

- Ta còn có việc, các ngươi tiếp tục vui đi.

- Vâng thưa đội trưởng.

- Đội trưởng, lát gặp.

- Đội trưởng, lát nữa xuống uống với chúng ta một ly đi.

Binh lính chung quanh cũng không phải là kẻ hồ đồ, nhao nhao gật đầu đồng ý. Việc Locke dùng từ “đại thúc” để xưng hô Yorkshire trung đội trưởng không phải là không có chủ ý, điều này thể hiện hắn và đối phương có mối quan hệ không giống bình thường. Trong quân doanh lúc nào cũng có tranh đấu, và chỉ cần một xưng hô nho nhỏ cũng đủ đánh bóng xuất thân ấn tượng của Locke, vô hình chung tăng ảnh hưởng của Locke lên không ít. Huống chi, người nào tinh ý có thể đại khái đoán được hắn và trung đội trưởng nói chuyện gì trong khoảng thời gian này, mấy binh sĩ quanh đây sắc mặt cũng hơi thay đổi.

Locke và Yorkshire đại thúc theo chỗ ngoặt ở quầy rượu đi lên tầng hai lên lầu, đoạn đi ngang qua quầy lễ tân họ cũng gật đầu ra hiệu với bà chủ quán rượu một cái. Đây là một nữ nhân với mái tóc đỏ gợn sóng bồng bềnh, vô cùng quyến rũ, tên là Akano. Đã đến đây tám chuyện uống rượu đều phải chào hỏi nàng là đương nhiên. Akano cũng nháy mắt tỏ ý hiểu rồi lên đi.

“Nữ nhân này thực biết cách quyến rũ người khác.” Locke thầm nghĩ.

Trên tầng 2 có một dãy năm sáu phòng riêng, Locke cầm chìa khóa tìm tới phòng của mình, mở cửa. Gian phòng không lớn, chưa đến 20 mét vuông, trong phòng có một cái cửa sổ, có thể nhìn thấy xa xa núi non xanh tốt, bên cửa sổ có một cái bàn, mỗi bên bàn có một chiếc ghế sô pha, còn có một tấm bình phong ở cửa tuy không tinh xảo nhưng khá bắt mắt, bên cạnh là một chiếc giá treo quần áo nhỏ, trên mặt bàn bày hai ly pha lê, hai bình rượu, bình làm từ thủy tinh, nắp làm bằng gỗ sồi. Gian phòng bài trí chỉnh tề khiến cho người ta cảm thấy rất thoải mái. Locke đã từng tới đây một lần, dù là người chưa bao giờ học đòi văn vẻ như hắn cũng cảm thấy uống rượu ở chỗ này rất có cấp bậc, để lại ấn tượng vô cùng sâu sắc. Bà chủ ở đây quả thực là người rất biết cách làm ăn, Locke thầm đánh giá trong lòng.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca