Chương 2: Đưa Tin

Sống trong chiến tranh 4 năm đã tạo cho Locke thói quen ăn nhanh uống vội, hắn ăn no rồi mau chóng lau tay nói với Hans ngồi bên cạnh:

- Hans, chúng ta đi thôi.

Locke đến quân nhu doanh, lúc đó đã là buổi trưa, hầu hết mọi người đều đang ngủ hoặc chìm đắm trong quán rượu, Locke đi thẳng đến trạm dịch phía sau quân nhu, lấy túi tiền từ tay Hans rồi bước vào trong.

- Warner! Warner!

Locke gọi to.

- Tên chết tiệt nhà ngươi, ta nghe thấy rồi, trưa mà cũng không cho người khác chợp mắt nữa!

Người phụ trách đưa thư của trạm dịch lật đật bước ra ngoài than thở.

- Gửi tiền cho gia đình nữa hả? Nào, đưa đây!

- Đây là phần của ta, đây là của những huynh đệ khác, đừng nhầm!

Locke dặn dò.

- Rồi, biết rồi, đây không phải là lần đầu gửi, làm gì mà dặn kĩ thế.

Warner vẫn không hài lòng với việc Locke đánh thức mình vào giờ ngủ trưa nên phàn nàn vài câu.

- Tiểu tử nhà ngươi mà làm nhầm thì biết tay ta.

Locke nghiến răng nói với gã “số đỏ” trước mặt. Nói Warner may mắn không chỉ là do hắn hưởng lương của binh tam, mà cái chính là chức vụ của hắn an toàn, cái gì xảy ra vấn đề cũng được, ngoại trừ hậu cần. Hơn nữa vị trí này không cần nhìn sắc mặt người ta, tiểu đội trưởng cũng không dám làm mất lòng Warner. Nhưng ở đây không thăng tiến được, hồi Locke là binh tam thì Warner đã là phụ trách trạm dịch, giờ đây hắn đã thăng cấp binh nhì hơn 1 năm, vậy mà hắn ta vẫn làm ở chỗ đó. Có điều, nghe phong thanh rằng hắn có quan hệ họ hàng với quản gia của Lãnh chúa, thiết nghĩ nếu muốn tấn cấp cũng không phải chuyện quá khó.

- Ừm, ngươi còn yêu cầu gì khác không, gửi lời gì chẳng hạn.

Warner quen Locke không phải ngày một ngày hai, hắn biết gia hoả này mỗi lần gửi tiền về sẽ tiện nhắn người nhà vài câu.

- Ừm! Nói phụ mẫu ta chú ý giữ sức khỏe, còn tỷ tỷ của ta nữa, đừng tiết kiệm quá, muốn mua gì mua nấy, ta hiện tại rất ổn, không thiếu tiền tiêu.

Locke đã nghĩ sẵn lời nhắn trong đầu. Hắn tin tỷ tỷ biết hắn muốn nàng mua gì, một chiếc khăn lụa để buộc tóc, đó là nỗi chấp niệm lớn trong lòng Locke.

- Ta hiểu rồi, thương đội của Lãnh chúa Kedozi bắt đầu khởi hành vào ngày mai, đầu tiên là khu chiếm lĩnh Peters, nằm ở tỉnh Tyre ở phía đông, sau đó đến thành phố Flor, thủ đô của vương quốc, và cuối cùng là trở lại tỉnh Del phía nam của chúng ta, chậm nhất trong vòng 20 ngày là tới nơi.

Warner giải thích sơ qua lộ trình.

Locke chuyện trò với Warner 1 lúc rồi rời đi. Hắn cũng không muốn quấy rầy giờ nghỉ trưa của Warner. Đừng nhìn Warner hiện giờ nhàn nhã, buổi chiều kiểu gì cũng bận không ngóc đầu lên được. Vì hôm nay là ngày phát lương mà.

Xong việc họ rời khỏi trạm dịch để quay về doanh trại.

- Hans, ngươi nói xem thôn chúng ta hiện giờ như thế nào?

Trên đường trở về, Locke cùng Hans tán gẫu. Hai người họ đến từ cùng 1 làng, thậm chí còn là hàng xóm của nhau.

- Chắc vẫn vậy, cây phong đầu thôn chắc phải lớn hơn trước. Ca ca ta năm nay sinh thêm nhi tử, ta hiện có 3 cháu trai rồi đấy, ruộng đất sau này cũng không cần lo nhiều, nghe nói năm nay thu hoạch rất tốt. Trong thôn còn mổ lợn cho các hộ gia đình quân nhân, ai cũng đều có phần, và…

Hans thường ngày rất kiệm lời, nhưng chỉ cần chạm đúng “long mạch” là thao thao bất tuyệt và tiếp tục lan man cho đến khi cả 2 quay trở về trại.

- Trận chiến này kéo dài đã 4 năm, cũng nên kết thúc rồi, ta muốn nhanh chóng trở về quê nhà.

Locke thở dài nói.

Sau khi Locke và Hans trở về lều của đội mình, ngoại trừ tên lính quèn Phil đang trực, những người còn lại đều đã nghỉ trưa, ai đã từng ra chiến trường đều biết đảm bảo thể chất tốt mới có thể khiến mình sống lâu hơn trên chiến trường.

Locke cởi áo khoác rồi leo lên giường, nhưng hắn không ngủ ngay, hắn đang suy nghĩ xem mình nên làm như thế nào để tấn cấp lên binh nhất càng sớm càng tốt. Quân đội vương quốc Faustain có hệ thống thăng cấp riêng: lính tập sự hay còn gọi là bia đỡ đạn trên chiến trường, chính là người mới gia nhập quân đội sau 2 tháng huấn luyện; binh tam, đây là chủ lực của quân đội, có ít nhất 2 năm trong quân đội (và 1 năm thực chiến trở lên); binh nhì, đảm nhiệm chức vụ tiểu đội trưởng đội 10 người trong quân đội, cần có hơn 3 năm kinh nghiệm quân ngũ (kinh nghiệm thực chiến hơn 2 năm) và có thực lực đối phó với 3 binh tam; binh nhất được coi là át chủ bài trong quân đội, đảm nhận nhiệm vụ trung đội trưởng của 1 đội trăm người, cần phải ở trong quân đội trên 4 năm (kinh nghiệm thực chiến 3 năm trở lên), và có sức mạnh đánh bại ít nhất 3 binh nhì. Xin nhấn mạnh lại là đánh bại, bởi vì binh nhất có quyền tu luyện đấu khí công pháp. Còn về việc binh nhất tấn cấp lên Kỵ sĩ trong quân đội lại không có tuyên bố rõ ràng, xem chừng chưa đạt được trình độ đó sẽ không công khai rộng rãi.

Locke tự biết thực lực của mình, nếu dốc sức có thể đối phó với 3 binh tam trong thời gian ngắn, tuổi đời trong quân đội cũng tạm đủ. Nhưng có thể tấn cấp hay không trong lòng hắn cũng chưa dám nói chắc. Bởi vì trận chiến 2 tháng trước đã khiến một phần ba quân đoàn của bọn họ bị thương vong, trung đội trưởng đội 3 và phó trung đội trưởng đội bốn đã tử trận nên mới có 2 ghế bị bỏ trống. Sư nhiều cháo ít, không biết có bao nhiêu kẻ nhắm lấy 2 vị trí đó.

Cứ hễ nghĩ đến trận chiến 2 tháng trước cũng đều khiến Locke rùng mình, đó là trận chiến vô cùng tàn khốc mà Locke trải qua chỉ đứng sau trận chiến đẫm máu ở Gordon Heights, để phá vỡ thế cục bế tắc, 3 đạo quân sử dụng luân xa chiến lần lượt tấn công vào lòng hẻm núi Fermo và dùng chính mạng của mình để rải con đường máu. Phía quân địch bảo vệ hẻm núi chỉ bố trí có một đội quân, làm sao có thể cầm cự nổi.

Trận chiến ấy cực kỳ khó khăn, quân địch dốc hết sức bảo vệ mặt trận cuối cùng, Locke không chỉ 1 lần chứng kiến quân địch dù trọng thương và bị phe mình bao vây nhưng vẫn liều mạng điên cuồng công kích, chẳng lẽ đây chính là liều mạng để bảo hệ quê nhà sao? Locke tự hỏi mình, liệu hắn có làm vậy nếu vương quốc của mình cũng bị xâm lược? Khi nghĩ về việc phe mình đã đánh bại quân đội của vương quốc Charlie vào năm ngoái và những gì họ đã làm ở đó sau khi chiếm lãnh thổ Peters, nào là cướp bóc đốt giết, nào là bắt phụ nữ về làm nô lệ, ai có chút nhan sắc sẽ bị đày đọa thành gái điếm trong quân đội. Chợt hắn nghĩ về cha mẹ giản dị và người tỷ tỷ tốt bụng của mình, Locke cũng phần nào hiểu được cảm giác của những người đó, bởi vì trong hoàn cảnh tương tự, Locke sẽ ra tay tàn nhẫn hơn.

Đối mặt với những đối thủ thiện chiến như vậy, Locke trong lòng cũng tràn đầy kính nể, nhưng tuyệt đối không mềm lòng. Đây là chiến tranh, huynh đệ của hắn cũng phải bỏ mạng trên chiến trường.

Phải mất gần một tháng để 3 đội quân chiếm được hẻm núi Fermo. Doanh trại của họ thuộc quân đoàn Hùng Ưng, là đại đội thứ năm của bộ binh thứ hai của quân đoàn Hùng Ưng, bộ binh thứ hai là đội tiên phong của toàn quân trong trận chiến đó, và các trung đội thứ ba và thứ tư của lữ đoàn của họ là tiên phong của đại đội. Trận chiến đầu tiên do hai trung đội kể trên tấn công, tiếng chém giết không ngừng, ngay cả Locke lúc đó đang ở hậu phương cũng có thể nghe thấy tiếng la hét, chửi rủa và tiếng kiếm va vào nhau. Thỉnh thoảng, một quả cầu lửa hoặc tia chớp xẹt qua bầu trời, nó tựa như sức mạnh của ma thuật, biến cả bầu trời nhuốm màu đỏ của máu.

Khi đến lượt trung đội của Locke và trung đội một tham gia tấn công, cũng là lúc trung đội thứ ba và thứ tư rút về với quân số giảm gần một nửa, điều này khiến binh lính trong doanh trại vô cùng hoảng sợ. Dù vậy, Locke với 4 năm sinh tồn trên chiến trường đã phải học cách gạt bỏ sợ hãi và biết rõ một sự thật, trên chiến trường không thể nhát gan, càng sợ thì chết càng nhanh. Trong trận chiến đó, dưới sự chỉ huy của Locke, đội của họ đã tránh được nhiều đợt oanh kích ma thuật, Locke đã không chiến đấu hết mình với kẻ thù, loại kẻ thù đánh kiểu quyên sinh là nguy hiểm nhất. Hắn đã kiến nghị đưa trung đội trưởng Yorkshire thúc thúc tham gia trong cuộc chiến ở bên sườn hẻm núi, nơi đó có nhiều hiểm bích kỳ thạch, dễ dàng tránh né cung tiễn cùng các cuộc tấn công ma pháp. Lực lượng đóng quân của kẻ thù không nhiều, như quả hồng mềm bóp là nát, hơn nữa chiếm giữ phía trên cao ở 2 bên sườn của hẻm núi được coi là một công lao lớn.

Suy cho cùng, chiến tranh vẫn là đau thương, Locke và đồng đội vẫn mất đi 2 người trong trận chiến, đó là binh tam Gree, một tay sử dụng kiếm và khiên cừ khôi, và tên binh quèn Gall, một kẻ rất hài hước chỉ mới 16 tuổi. Trong trận chiến này, Locke đã đích thân giết được một binh nhì đã bị thương nhẹ, một binh tam và năm sáu tay lính gà mờ, cái giá phải trả là Locke bị đâm vào ngực phải và để lại nhiều vết thương nhẹ. Tuy vậy kết quả cuối cùng khá ấn tượng, đội ngũ của bọn họ tổng cộng giết chết 1 binh nhì, 5 binh tam và hơn 10 lính tiểu tốt. Lập được thành tích lớn như vậy không chỉ là bởi vì bọn họ đông hơn địch, mà còn bởi sự gắn kết trong đội hình của họ rất mạnh mẽ.

Sau khi giết được quân địch có thể lấy huy hiệu của chúng để đổi lấy quân công trong doanh trại, binh bét được 1 điểm quân công, binh tam được 5 điểm, binh nhì được 10 điểm. Locke hiện đã tích lũy được gần 50 điểm. Trong doanh trại, quân công có thể thăng cấp, 100 quân công có thể đổi lấy binh hàm binh nhất. Ngoài ra, binh lính có thể dùng quân công để mua tất cả những gì mình muốn trong doanh trại, loại hình này còn linh hoạt hơn tiền, sức mua cũng cao hơn. Cuối cùng có thể đổi thành tiền, 1 quân công đổi 1 đồng bạc. Lựa chọn của hầu hết những người lính là đổi quân công lấy tiền. Vương quốc Faustain đã trải qua 2 năm hạn hán và giá lương thực vẫn ở mức cao. Hầu hết những người đi lính phục vụ để duy trì cuộc sống cho gia đình họ. Dùng quân công đổi thành tiền thì quân đội hay giới quý tộc muốn tham ô cũng khó. Có tiền gửi về nhà thì người thân cũng sẽ sống tốt hơn.

Locke trước đây luôn đổi chiến công lấy tiền, nhưng từ khi trải qua trận chiến đẫm máu ở Gordon Heights vào năm ngoái đã khiến hắn thay đổi suy nghĩ, nếu không sống được thì làm sao có thể khiến gia đình mình sống tốt hơn. Trên chiến trường chết nhiều nhất và nhanh nhất là tầng lớp ở dưới cùng, chẳng hạn như binh lính tép riu sẽ dễ chết nhất trong cuộc chiến tranh cường độ cao, ngay cả hắn khi đó là một binh tam có chút thực lực, cuối cùng cũng phải lẩn trốn. Sau trận chiến đẫm máu đó, thực lực của hắn đã được cải thiện rất nhiều. Với số lượng lớn huy hiệu thu được từ kẻ thù và sự chăm sóc tận tình của Yorkshire thúc thúc, hắn được thăng chức tiểu đội trưởng.

Locke cân nhắc thực lực hiện tại của hắn đang ở tầm giữa, mặc dù thành tích quân sự của hắn có thể không phải cao nhất, nhưng nhất định phải cao hơn đại đa số quân lính. Lần này vẫn có cơ hội nhất định để cải thiện thứ hạng, và hắn tin chắc Yorkshire thúc thúc sẽ giúp đỡ mình.

Dịch: Nguyên Dũng

Biên: Khangaca