Chương 5: Thanh Châu Hầu
Người dịch: Nxkhiêm
Cam Sầm am hiểu nhất chính là đao pháp, chính vì thế Phong Nguyên cũng bắt đầu từ đao pháp, luyện tập các loại đao chiêu.
Sau mấy lần luyện tập, Cam Sầm gọi đến một giáp sĩ tinh nhuệ, để Phong Nguyên giao thủ cùng giáp sĩ, mài giũa chiêu pháp ở trong thực chiến, lúc vừa bắt đầu, Phong Nguyên còn chưa đánh tới ba chiêu thì đã thua trận.
Bất cứ giáp sĩ nào được phái đến phủ Thanh Châu Hầu cũng đều là tinh nhuệ, đã có kinh nghiệm chém giết với người Đông Di, tuy rằng không biết võ nghệ cao thâm gì, nhưng mỗi một chiêu đều cực kỳ ngắn gọn cùng sát phạt.
Mỗi một đao chém xuống đều mang theo một luồng sát khí khiếp người, để người mới như Phong Nguyên theo bản năng phản ứng biến chậm.
Ở trước mặt của đối phương, đao chiêu nhìn như thông thạo của Phong Nguyên hoàn toàn không có một chút tác dụng nào, lại như là pháo đài xây trên bãi cát, sóng biển vừa đến sẽ lập tức hóa thành hư không.
Nếu như là chân chính giao thủ, Phong Nguyên sớm đã bị đối phương chém chết rồi.
Chỉ có điều bây giờ dù sao cũng là luận bàn, còn có Cam Sầm hộ pháp ở một bên, Phong Nguyên sẽ không xuất hiện bất luận thương thế gì.
Sau một ngày.
Trên thao trường, chỉ thấy mấy bóng người không ngừng đan xen, ba người trong đó người khoác giáp trụ, trong tay cầm trường đao, tạo thành một trận hình Tam Tài đơn giản, một người ở phía trước phụ trách phòng ngự, hai người khác ở bên cánh, không ngừng vung trường đao.
Ba giáp sĩ này chiêu thức ngắn gọn, cả người tràn ngập một luồng khí sát phạt, vừa nhìn chính là tinh nhuệ có kinh nghiệm chiến trận lâu năm.
Xoạt xoạt xoạt!
Ánh đao không ngừng gào thét, ba giáp sĩ tinh nhuệ liên thủ, hai ánh đao giống như là rắn độc, từ mặt bên gào thét lao ra, chém về phía một người thiếu niên ở đối diện.
- Đến hay lắm!
Phong Nguyên kêu một tiếng, thân thể hơi co rụt lại, vừa đúng tách ra lưỡi đao chém vào, leng keng, trường đao trong tay hóa thành một dải lụa, đầu tiên là đẩy trường đao của giáp sĩ ở phía trước, sau đó bước chân nhất chuyển, đoạt trên người trước, ánh đao nhất chuyển đã xoắn rơi binh khí ở trong bàn tay của đối phương.
Bồng!
Giáp sĩ phụ trách phòng thủkhông còn binh khí, như là mãnh thú không còn hàm răng, uy hiếp lập tức hạ thấp, Phong Nguyên sử dụng Địa Tái quyền đánh một chiêu vào lồng ngực của đối phương.
Ở đối diện, khuôn mặt của giáp sĩ kia đỏ lên, cảm giác được một luồng sức mạnh cực cường vọt tới khiến cho hắn phải liên tục lùi về sau vài bước.
Vốn là ba giáp sĩ liên thủ mới có thể chống đỡ Phong Nguyên, bây giờ một người ở trong đó bị đánh đuổi, hai người khác rất nhanh cũng đã thua trận.
Sau khi đánh bại ba người, Phong Nguyên tiện tay ném trường đao lên trên giá vũ khí ở một bên, ở tại chỗ thả lỏng người, bình ổn hô hấp, giảm thần kinh căng thẳng.
- Ta hiện tại có thể đánh thắng ba giáp sĩ liên thủ, thực lực cuối cùng cũng coi như là có một ít tiến triển! Chỉ có điều, việc thực chiến này cũng quá mức tiêu hao thể lực, mới đánh cùng ba người một lúc đã mệt bở hơi tai rồi!
Phong Nguyên điều chỉnh hô hấp, chậm rãi khôi phục thể lực.
- Công tử, đao pháp của ngài đã nhập môn rồi! Kế tiếp chính là không ngừng thực chiến mài giũa, cho tới thương pháp cùng cưỡi ngựa, những võ nghệ trên chiến trận này, sau đó có thể luyện tập từ từ!
Ở một bên, Cam Sầm phất tay để ba cái thủ hạ rời thao trường, trên mặt lộ ra một nụ cười. Trong hai ngày này, tiến bộ của Phong Nguyên có thể nói là thần tốc.
Vừa mới bắt đầu, Phong Nguyên chỉ chiến đấu với một giáp sĩ nhưng còn không ngăn nổi ba chiêu, chỉ có điều chờ lần luận bàn thứ hai, Phong Nguyên đã có thể ngăn cản đối phương mười mấy chiêu, đến lần thứ ba, Phong Nguyên đã có thể giằng co với đối phương.
Sau hai ngày, Phong Nguyên đã có thể đánh thắng ba giáp sĩ tinh nhuệ, Cam Sầm vẫn là lần thứ nhất nhìn thấy tình huống như thế và bị dọa sợ không nhẹ.
- Ta biết rồi!
Phong Nguyên thở ra một hơi, hắn dựa vào đao pháp bộ pháp do Cam Sầm dốc túi dạy dỗ, có thể đánh thắng ba giáp sĩ, nhưng đối đầu với bốn người, cũng chỉ có thể bó tay chờ chết.
Trong thời gian ngắn, thực lực của hắn đã đạt đến một cái cực hạn.
Trước khi Hồn Thiên Huyền Công tu luyện nhập môn, khí lực tăng trưởng, thực lực của hắn rất khó lại có thể tăng lên thêm.
Lúc này, một tiếng bước chân nhẹ nhàng nhanh chóng tiếp cận, Thúy Yên nhanh chóng chạy tới, vui mừng kêu lên:
- Công tử, Hầu gia vừa mới phái người truyền đến tin tức, ngài ấy đã dẫn người đánh tan người Đông Di, sắp sửa trở về phủ rồi!
- Phụ thân trở về rồi sao?
Phong Nguyên chấn động, sau khi hắn cùng tiền thân linh hồn dung hợp, tuy rằng nhận được trí nhớ của đối phương, nhưng tình cảm lại không thể lưu lại. Còn không biết nên làm gì để đối mặt với vị phụ thân tiện nghi này.
Lúc Phong Nguyên nhận được tin tức, toàn bộ phủ Thanh Châu Hầu cũng vì thế mà chấn động, rất nhiều hầu gái cùng người hầu dồn dập đi tới tiền viện, chuẩn bị nghênh tiếp Hầu gia hồi phủ.
Cùng lúc đó, tin tức Thanh Châu Hầu suất lĩnh binh mã đánh tan Đông Di Hắc Sơn bộ cũng truyền khắp toàn bộ thành Thanh Châu.
Thành Thanh Châu ở phương Đông, nơi các bộ lạc của Đông Di trải rộng, vô số dã nhân, mặc dù đại quân của vương triều Đại Thương đã mấy lần càn quét quy mô lớn nhưng không được bao lâu, bộ lạc mới sẽ thu nạp dã nhân, lại xuất hiện.
Trong đó Hắc Sơn bộ, chính là một nhánh may mắn tồn lưu lại sau lần trước vương triều Đại Thương càn quét Đông Di, trải qua hai mươi, ba mươi năm lớn mạnh, đã thành một cái bộ lạc khá lớn.
Thanh Châu ở vào khu vực giáp giới giữa Đại Thương cùng Đông Di, hầu như phần lớn bách tính đều có xung đột với người Đông Di, hết thảy bách tính của Thanh Châu đều coi người Đông Di là kẻ thù.
Lần này Thanh Châu Hầu Phong Tông suất lĩnh binh mã xuất binh công phá Hắc Sơn bộ, mặc dù là vì báo thù thay con trai của mình, nhưng cũng thật sự khiến hết thảy bách tính của Thanh Châu thở ra một hơi.
Chính vì thế sau khi nghe được tin tức này, bách tính trong thành dồn dập xông ra ngoài đường hoan hô, chủ động đi tới hai bên đường phố, nghênh tiếp Thanh Châu Hầu cùng đại quân trở về thành.
Phong Nguyên đi tới tiền viện của phủ Thanh Châu Hầu, nhìn người hầu trong phủ đông nghịt tụ tập ở cửa, cách cửa lớn đều có thể mơ hồ nghe được bên ngoài truyền đến tiếng hoan hô.
- Công tử!
Sau khi Phong Nguyên xuất hiện, hầu gái, quản sự còn có hạ nhân của phủ Thanh Châu Hầu dồn dập hạ bái, nhường đường ra.
- Linh Nhi, còn không mau đi bái kiến đại ca của con!
Ở bên cạnh những người này còn đứng một nữ tử mắc váy hoa tướng mạo có chút kiều mị, tay phải của nàng đang kéo một thiếu nữ xinh đẹp khoảng chừng bảy, tám tuổi.
Nữ nhân này là thiếp thị của Phong Tông, Trương thị. Sau khi mẫu thân của Phong Nguyên tạ thế, nàng trở thành người chưởng quản nội viện của phủ Thanh Châu Hầu, chỉ có điều, khi nàng nhìn Phong Nguyên , trên khuôn mặt vội vã hiện lên nụ cười lấy lòng.
Ở phủ Thanh Châu Hầu, nàng nhìn như có quyền lợi không nhỏ, nhưng thả đi ra bên ngoài căn bản không lấy ra được, rốt cuộc, Phong Nguyên mới là chủ nhân tương lai của phủ Thanh Châu Hầu. Đợi đến khi Phong Nguyên tiếp nhận hầu vị, nếu như hắn có bất mãn đối với nàng chỉ cần một câu nói là có thể đuổi nàng ra ngoài.
Chính vì thế, Trương thị trăm phương ngàn kế muốn kéo quan hệ với Phong Nguyên .
Thiếu nữ bên cạnh nàng là con gái của nàng, cũng là muội muội của Phong Nguyên ở thế giới này.
Thiếu nữ tên là Linh Nhi kia rụt rè núp ở bên người Trương thị, nghe được lời của mẫu thân, rụt rè kêu một tiếng:
- Đại ca!
- Ừm!
Phong Nguyên gật gù với hai người, xem như là chào hỏi, sau đó đi tới cửa lớn, nhìn ra bên ngoài.
Nhìn thấy loại thái độ này củaPhong Nguyên, Trương thị cũng không để ý lắm, thậm chí trong lòng còn có chút cao hứng, lúc xưa, trước khi đối phương gặp phải ám sát thậm chí còn không thèm để mẹ con các nàng ở trong mắt, bình thường đều làm như không thấy.
Chỉ có điều, nàng nghe nói sau khi Phong Nguyên bị ám sát, tựa hồ là trải qua sinh tử, so với trước đây, tính cách đã có biến hóa không nhỏ. Không còn là tính cách không dễ dàng tiếp cận như trước đây nữa.
Hiện tại, đối phương có thể gật đầu với các nàng xem như là một khởi đầu tốt. Sau đó, nàng còn có đầy đủ thời gian rút ngắn quan hệ.