Chương 20: Mật bàn

Chương 20: Mật bàn

Người dịch: Nxkhiêm

Sau khi trở lại trong thành, Cổ Như Kim dựa theo mệnh lệnh của Phong Nguyên, bắt đầu mời danh y thánh thủ ở xung quanh, mua lượng lớn dược liệu luyện đan.

Khi hai cây bảo dược ngàn năm xuất thế, tin tức cũng đã truyền khắp Giang Nam, rất nhiều danh y thánh thủ đều muốn chứng kiến hình dáng của bảo dược, chính vì thế sau khi nhận được lời mời của Cổ Như Kim, không có bất luận người nào từ chối, tất cả đều vui vẻ chạy tới.

Nhiều danh y như vậy hội tụ Kim Lăng đương nhiên cũng đã kinh động huân quý quan văn trong thành. Tin tức Phong Nguyên muốn luyện chế Phục Linh Thủ Ô Hoàn cũng bị bọn họ biết được.

Căn cứ ghi chép, Phục Linh Thủ Ô Hoàn này có công hiệu cải tử hồi sinh, chỉ cần hàng năm dùng một viên thì có thể bảo đảm bách bệnh không sinh, mặc dù là đến thiên mệnh chi niên cũng có thể lại nối tiếp sinh cơ. . ..

Vào lúc này, ở bên trong một tòa phủ viện tinh sảo thanh lệ, Đại Minh Đề đốc Nam Kinh quân vụ huân thần Hãn Thành Bá Triệu Chi Long, Nam Kinh phòng giữ Ngụy Quốc Công Từ Hoằng Cơ, Bảo Quốc Công Chu Quốc Bật đang uống rượu mua vui.

Uống rượu nói chuyện phiếm, Từ Hoằng Cơ đột nhiên nhắc đến Phong Nguyên.

- Gần nhất trong thành Kim Lăng đúng là náo nhiệt . . . Tên tiểu tử Chu Luân Thánh kia cũng không biết lấy bạc từ nơi nào làm, huấn luyện gia đinh, mời chào đám người dân gian cũng thôi, lại còn có bạc đi mời tới hơn mười vị danh y quốc thủ!

Có vẻ bởi vì say rượu, sắc mặt của Từ Hoằng Cơ đỏ bừng, lúc nói tới chỗ này, trên mặt lộ ra cảm xúc ước ao. Hắn bây giờ râu tóc đều có chút hoa râm, đã đến tuổi xế chiều, nửa thân thể xuống mồ rồi.

Khi nghe đến tin tức Phục Linh Thủ Ô Hoàn, trong lòng cũng có chút xao động. Chỉ là dưới trướng Phong Nguyên có ba trăm gia đinh, còn có thật nhiều giang hồ cao thủ, thân phận lại không phải bình thường, cho dù hắn có ham muốn thì cũng không tiện động thủ.

- Chu Vương nhất hệ kinh doanh ở phủ Khai Phong nhiều năm như vậy, có chút tích trữ cũng chẳng có gì lạ!

Chu Quốc Bật cười nhẹ, không có quá để ý đến Phong Nguyên.

Chỉ là một con cháu phiên vương chạy loạn đến Kim Lăng thôi, Đại Minh có nhiều phiên vương như vậy, nhìn như cao quý nhưng thực tế lại giống như là nuôi heo vậy, một đời tổ ở trong một tòa thành không thể ra ngoài.

Trên danh nghĩa là vương gia, trên thực tế, căn bản là không có cách so sánh với những huân quý như bọn họ.

- Thế thúc quan tâm tiểu tử Chu Luân Thánh kia như thế là coi trọng Phục Linh Thủ Ô Hoàn sắp luyện thành chứ nhỉ?

Triệu Chi Long tướng mạo oai hùng, tâm trí thông suốt, nhạy bén hơn người, lúc trước hoàng đế Sùng Trinh chính là vừa ý đặc điểm ấy của hắn, đặc biệt bổ nhiệm hắn làm Nam Kinh Đề đốc huân thần, ở trong thành Kim Lăng quyền thế còn ở trên hai vị quốc công.

Tâm tư của Từ Hoằng Cơ căn bản không gạt được hắn.

- Thế điệt đoán không sai, lão phu đã gần năm mươi tuổi, không biết lúc nào sẽ quy tiên rồi, nếu như trong tay có thể có mấy viên Phục Linh Hoàn, chí ít có thể làm cho lão phu sống thêm hai năm!

Từ Hoằng Cơ biết hai người phía đối diện này đều là người cơ mẫn, ý nghĩ của chính mình căn bản không giấu được đối phương, chính vì thế cũng thản nhiên thừa nhận rồi.

- Chuyện này quá đơn giản rồi, ta nghe nói hai cây bảo dược ngàn năm kia không nhỏ, thừa sức chế thành bảy mươi, tám mươi viên thuốc, vị Tiểu vương gia kia sợ cũng không dùng được nhiều như vậy, chờ đến khi Phục Linh Hoàn được chế thành, chúng ta phái người tới cửa yêu cầu một ít, có cho tiền đối phương cũng không dám từ chối!

- Đến thời điểm đó, chúng ta ba người mỗi người hai mươi viên, lưu lại cho Tiểu vương gia kia hai mươi viên cũng là được rồi, chỉ có điều cũng không thể để cho Tiểu vương gia uổng công khổ cực, tiêu hao bao nhiêu bạc, chúng ta cũng có thể bù đắp cho hắn.

Chu Quốc Bật cười ha hả nói, thản nhiên phân phối Phục Linh Hoàn sắp luyện thành rồi.

- Tiểu tử này mời chào kẻ liều mạng, còn luyện ba trăm gia đinh, dã tâm không cần nói cũng hiểu, tùy tiện đi đòi hỏi Phục Linh Hoàn, hắn chỉ sợ sẽ không cho người khác mặt mũi.

Từ Hoằng Cơ khẽ lắc đầu.

- Hắn dám không cho chúng ta mặt mũi ư?

Trên mặt của Triệu Chi Long mơ hồ hiện ra một nụ cười lạnh lùng.

- Vị Tiểu vương gia này chạy trốn tới Kim Lăng, còn huấn luyện gia đinh mời chào kẻ liều mạng, nếu không là ta thay hắn che lấp mấy phần, chỉ bằng những chuyện này đã có thể cáo hắn một cái tội danh mưu đồ gây rối! Lần này để hắn giao ra Phục Linh Hoàn chính là hiếu kính cho chúng ta! Nếu như không cho, ta sẽ cho hắn biết Đại Minh tổ tông gia pháp lợi hại như thế nào!

- Thế huynh nói không sai, trong thành Kim Lăng có đại quân gần 300 ngàn người, chẳng lẽ còn sợ ba trăm gia đinh của tiểu tử kia hay sao?

Chu Quốc Bật rất tán thành, hắn cùng Triệu Chi Long nắm giữ binh mã trong thành Kim Lăng, đừng nói là ba trăm gia đinh, cho dù dưới trướng Phong Nguyên có ba ngàn nhân mã thì bọn họ cũng không để vào trong mắt.

Năm ngoái, lúc tổ chức lễ cưới tiểu thiếp thứ 20, Chu Quốc Bật đã lệnh cho 10 ngàn binh mã xếp thành hàng dài, giơ đuốc ở sông Tần Hoài suốt cả một đêm.

Có thể làm cho 10 ngàn quan binh không để ý tôn nghiêm, đi nghênh đón một cô gái lầu xanh sông Tần Hoài đủ để thấy rõ quyền thế của Chu Quốc Bật ở trong thành Kim Lăng.

Mà Từ Hoằng Cơ tuy rằng là Ngụy Quốc Công cao quý, trên người cũng treo chức vụ phòng giữ Nam Kinh thế nhưng mà quyền thế ở trong thành Kim Lăng lại kém xa hai người khác.

Chính vì thế hắn mới có kiêng dè với ba trăm gia đinh do Phong Nguyên huấn luyện.

- Nghe nói luyện chế Phục Linh Thủ Ô Hoàn cần thời gian một tháng, tính ra, khoảng cách Phục Linh Hoàn chế thành còn có chừng mấy ngày, đến thời điểm kia, phải tiểu tử kia thức thời hay không rồi!

Triệu Chi Long tính toán thời gian một chút, thản nhiên nói.

Ở bên cạnh, Từ Hoằng Cơ liếc nhìn hắn một cái, nhớ thời gian Phục Linh Hoàn luyện thành rõ ràng như thế, xem ra không chỉ là chính mình, vị Hãn Thành Bá ở trước mắt này cũng đã sớm nhìn chằm chằm vào Phục Linh Thủ Ô Hoàn còn chưa luyện thành kia rồi.