Chương 12: Bảo tàng ở Kim Lăng
Người dịch: Nxkhiêm
Hiện tại là Sùng Trinh năm thứ mười lăm, đợi được sang năm, đại chiến ở Đồng Quan quan hệ đến sinh tử của vương triều Đại Minh sẽ bạo phát, sau khi mười vạn Tần binh của Tôn Truyện Đình thất bại, nhóm binh mã tinh nhuệ cuối cùng của Đại Minh từ đây đánh mất.
Sau trận đánh đó, Lý Tự Thành thoải mái công chiếm Thiểm Tây, đông tiến Bắc Kinh, hoàng đế Sùng Trinh treo cổ tự vẫn, sau đó Ngô Tam Quế dẫn nhà Thanh nhập quan, thiên hạ đại loạn.
Phong Nguyên còn có thời gian một năm, trong đoạn thời gian này, hắn có thể tu luyện Hồn Thiên Huyền Công tăng cường thực lực đồng thời, còn muốn chiêu binh mãi mã bồi dưỡng thế lực, đợi đến lúc đại biến năm Giáp Thân, thế lực hắn bồi dưỡng được vừa vặn có thể phát huy tác dụng.
Trong khi Phong Nguyên còn đang yên lặng tính toán kế hoạch thì thương thuyền đi thuận gió, không gặp trở ngại gì cho nên rất nhanh đã lướt qua thuyền lớn chở tào lương, cũng không lâu lắm đã tiến vào Trường Giang.
Nước sông Trường Giang mênh mông, số lượng thuyền lớn cũng nhiều hơn ở kênh đào đến mấy lần, không chỉ có thương thuyền, còn có thật nhiều thuyền lớn chở con cháu phú thương cùng thư viện sĩ tử của Giang Nam đi ngắm cảnh.
Càng tiếp cận Giang Nam, cảnh tượng mắt nhìn thấy càng thêm phồn hoa. Giang Nam như tranh vẽ, đã có Trường Giang mênh mông, cũng có nước chảy cầu nhỏ, vô số huân quý cao cao tại thượng, sĩ tử danh tiếng vang dội xa hoa đồi trụy, tiêu dao vô biên, những người này không hề hay biết phương Bắc đã thây chất thành núi, máu chảy thành sông, khắp nơi đều có khói báo động bốc lên.
- Huân quý, thân hào, sĩ tử... Ha ha!
Lúc nhìn thấy những cảnh tượng này, trong lòng của Phong Nguyên đột nhiên nhớ tới lúc nhà Thanh xuôi binh đánh về phía Nam, Giang Âm nâng thành chống lại hơn tám mươi ngày, mà thành trì được xưng kiên cố không gì sánh được như thành Kim Lăng không chiến mà đã bị hạ. Còn có một đống lí do trời ơi đất hỡi ‘Nước quá lạnh’, ‘Da đầu ngứa’.
Thay vì nói là Đại Minh bị diệt bởi lưu tặc, không bằng nói là diệt ở trong tay của đám người hủ bại này.
Lúc này, thủy thủ trên thương thuyền bỗng nhiên lớn tiếng hoan hô, Phong Nguyên ngẩng đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy xa xa một toà thành trì hùng vĩ nằm uốn lượn ở trên mặt đất, long bàn hùng cứ, khí thế bất phàm.
Bọn họ đã đến thành Kim Lăng rồi!
- Tiểu vương gia, đến Kim Lăng, chúng ta có nên đi bái kiến Hãn Thành Bá cùng Ngụy Quốc Công trước hay không?
Cổ Như Kim tiến tới, nhỏ giọng hỏi.
- Ngươi lấy bái thiếp tên ta đi quý phủ của Hãn Thành Bá bái kiến, ta sẽ không tự mình đến nhà rồi! Rốt cuộc thân phận của ta mẫn cảm, không tiện kết giao những huân quý lưu thủ ở Kim Lăng này!
Trong thể chế của Đại Minh, phiên vương không được rời đất phong, kết giao văn võ quan lại. Phong Nguyên thân là cháu ruột của Chu Vương, trên người còn có phong hào quận vương, rời khỏi đất phong là có nguyên nhân nên cũng thôi, nếu lại kết giao những quan lại ở Kim Lăng này thật có chút mẫn cảm.
Chỉ có điều, những chuyện này kỳ thực đều là mượn cớ, nguyên nhân chân thực là Phong Nguyên căn bản không nghĩ tiếp xúc với những người này, sợ buồn nôn chính mình.
Đồng thời ở bên trong kế hoạch của Phong Nguyên, những huân quý quan lại thành sự không đủ bại sự có thừa này cũng không có tác dụng gì quá lớn.
Quan binh trông coi cửa thành Kim Lăng quá buông lỏng, Cổ Như Kim chỉ tùy tiện ném một khối bạc vụn là một đoàn mấy người Phong Nguyên đã có thể thoải mái tiến vào trong thành.
Mới vừa vào thành, một luồng không khí náo nhiệt lập tức phả vào mặt, dọc hai bên đường phố có không ít đi thương nhân, người bán hàng rong gọi mua, còn có từng tòa tửu lâu khách sạn, cửa hàng.
Năm đó, sau khi Đại Minh lập đô ở Kim Lăng, toà thành trì này đã trở thành hạt nhân của phương Nam. Mặc dù là sau đó, Đại Minh dời đô về Bắc Kinh, địa vị của thành Kim Lăng cũng không có hạ xuống bao nhiêu.
- Bảo tàng của Kiến Văn Đế nằm ở một phòng chứa củi trong nhà cũ của Ngụy Quốc Công ở Đại Công phường, trước tiên đi Đại Công phường!
Phong Nguyên để Cổ Như Kim đi bái kiến Hãn Thành Bá Triệu Chi Long, bản thân mang theo còn lại mấy người, một đường chạy thẳng đến Đại Công phường. Đại Công phường cách sông Tần Hoài cùng miếu Phu tử không xa, nhà cũ nguyên thuộc về Ngụy Quốc Công đã cũ nát không thể tả.
Năm đó, một mạch Trung Sơn Vương Từ Đạt ở thời kì Vĩnh Lạc chia làm hai chi là Định Quốc Công cùng Ngụy Quốc Công, trong đó Định Quốc Công ở bên trong đại biến Tĩnh Nan ủng hộ Chu Lệ, được đối phương coi trọng cũng kế thừa phần lớn gia nghiệp của Từ Đạt.
Còn về phần chi Ngụy Quốc Công bởi vì ủng hộ Kiến Văn Đế, sau khi Vĩnh Lạc đế lên ngôi đương nhiên bị lạnh nhạt, bất đắc dĩ chuyển ra chỗ khác.
Định Quốc Công từ lâu cũng đã chuyển tới Bắc Kinh, lưu lại nhà cũ không người quản lý, có vẻ hơi hoang phế. Lâu dần, thậm chí còn không có mấy bách tính trong thành Nam Kinh nhớ được chỗ nhà hoang này là nhà cũ của Trung Sơn Vương Từ Đạt.
Phong Nguyên sai Khương Anh Kiệt dẫn người dàn xếp lại ở khách sạn gần nhà cũ trước, còn bản thân một người lặng lẽ mò đến Đại Công phường.
Con đường này có không ít phủ đệ, trong đó rất nhiều phủ đệ đều nằm ở trạng thái hoang phế giống như là phủ Ngụy Quốc Công, những tòa nhà này nguyên bản đều là phủ đệ của vương gia cùng quốc công, chủ nhân của chúng sau khi tuỳ tùng hoàng đế dời đô thì không còn có người đưa ánh mắt về tới đây nữa.
Đồng thời bởi vì thể chế những phủ đệ này cũng không thể tùy tiện thuê, bán.
- E sợ, cũng chỉ có đến lúc Đại Minh sắp hủy diệt, những quan lại trong thành Nam Kinh kia mới sẽ bỏ qua thể chế, chuẩn bị bán hết phủ đệ nơi này, kiếm một chút bạc cuối cùng.
Trong lòng của Phong Nguyên hiện ra ý niệm như vậy.
Đi tới bên cạnh tường viện cao cao, Phong Nguyên bám hai tay mượn lực, nhẹ lướt qua tường cao, tiến vào bên trong phủ.
Ở đi tới thế giới này hơn mười ngày, bởi vì tu luyện Hồn Thiên Huyền Công cần tiêu hao lượng lớn khí huyết tinh khí, cho nên Phong Nguyên chỉ là lướt qua liền thôi, hơi hơi rèn luyện tay chân. Để động tác của chính mình trở nên linh hoạt một ít, việc leo tường giờ đã không làm khó được hắn rồi.
Bên trong tòa phủ đệ vô cùng hoang vu, Phong Nguyên nhanh chóng xẹt qua tiền viện, hậu viện có mấy cái phòng chứa củi, hắn còn muốn thử từng chỗ từng chỗ một mới có thể xác thực.
Ba canh giờ qua đi.
Bên trong một gian phòng chứa củi, mặt đất bị đào ra một cái hố to, bùn đất phía dưới lộ ra một phiến đá lớn, khi nhìn thấy phiến đá này, Phong Nguyên không nhịn được lau mồ hôi. Lãng phí thời gian dài như vậy, hắn rốt cuộc tìm được rồi!
Dời phiến đá ra, phía dưới là một cái cửa động to. Phong Nguyên tìm đến cây đuốc, đi xuống theo thềm đá chỗ cửa động, nhất thời nhìn thấy trong mật thất dưới đất xếp thành một hàng mười mấy rương sắt lớn.
Trên rương sắt còn có xiềng xích quấn quanh, khóa lớn đóng chặt, không có chìa khoá khó có thể mở ra.
Phong Nguyên chỉ biết vị trí của bảo tàng, còn về phần chìa khoá để mở ra rương sắt thì không biết ở nơi nào rồi.
Chỉ có điều hắn đoán chìa khoá hẳn là ở ngay gần, cẩn thận tìm kiếm ở xung quanh một lần, quả nhiên ở trong góc tìm tới một cái hộp sắt, bên trong chính là chìa khoá.
Bên trong hộp ngoại trừ chìa khoá còn có hai mảnh giấy. Một mảnh trong đó viết:
- Vương thúc làm phản, quân thần không người không hàng. Ngụy Quốc Công Từ Huy Tổ lấy công thần thế huân, trung với xã tắc, tinh thần đáng khen. Nội phủ có nhiều trọng bảo, hốt hoảng không kịp dời đi, Ngụy Công thay trẫm thủ hộ. Ngày khác lại thấy ánh mặt trời tông miếu xã tắc, coi đây là vật chứng. Kiến Văn tháng sáu năm thứ tư, Canh Thân, trẫm ngự bút.
Trên một mảnh giấy khác viết chính là một bài thơ.
- Là thơ văn của Kiến Văn Đế!
Phong Nguyên tùy ý nhìn lướt qua rồi tiện tay xé nát hai mảnh giấy này.
Dùng chìa khoá mở ra rương sắt, trong nháy mắt có ánh sáng màu vàng chói mắt phát ra, rương sắt dùng gạch vàng rải đáy, phía trên đều là bảo thạch mã não, phỉ thúy châu ngọc, mỗi một món đều là trân phẩm tinh xảo, giá trị rất cao.
- Kho báu này là nội khố năm đó của Kiến Văn Đế lưu lại, có ít nhất cũng có một, hai chục triệu lượng bạc!
Ssau khi nhìn thấy số bảo thạch mã não óng ánh này, Phong Nguyên ước lượng đại khái giá trị một chốc, số châu báu phỉ thúy kia tạm lại không nói, chỉ là nửa hòm gạch vàng phía dưới đã tương đương với một, hai chục triệu lượng bạc trắng.
- Thân phận của ta bây giờ là Chu Luân Thánh, tương tự là con cháu của Thái Tổ, kho báu này rơi ở trong tay ta cũng hợp ý chỗ béo bở không cho người ngoài!
Phong Nguyên cười hì hì, tiện tay móc một khối gạch vàngtừ trong rương ra, sau đó một lần nữa khoá rương sắt lại, che giấu cửa động, lặng yên không một tiếng động trở lại khách sạn.