Chương 12: Khảo hạch tư chất (1)

Ngọc Ngọc sao khi tỉnh dậy, cảm giác đầu mình hơi đau nhưng lại chẵng biết tối qua có chuyện gì?

Thấy tiểu thư mình đang bước lên ghế, ánh mắt nàng long lanh, nội tâm bồn chồn khó tả.

"Hy vọng tiểu thư mình được tư chất tốt nhất."

Hoa Mai nội tâm xúc động, tim đập liên hồi trong lòng ngực. Nàng tìm kiếm ánh mắt của hắn, thấy hắn đang mĩm cười nhìn mình thì tâm tình dần ổn định lại.

Cái mông đẩy đà vừa ngồi xuống, đường cong quyến rũ mê người. Hoa Mai lúc này như bà hoàng huy nga, mái tóc cứ bay theo làn gió mát, đang ngồi trên ngai vàng, nhìn lũ hạ nhân kia.

Vừa lúc đó chiếc ghế tỏa sáng ra thứ ánh sáng màu lục bao phủ lấy nàng, đôi mắt rồng không ngừng hỗn loạn chuyển từ màu này sang màu kia.

Cuối cùng nó ngưng lại màu xanh lục nhưng chỉ có một bên mắt là có màu, còn mắt kia lại không phát sáng.

Tất cả một tràng im lặng, cả hội trường nín cả thở khi thấy cảnh tưởng vừa diễn ra. Tất cả mọi ngươi chưa từng thấy cảnh tượng này lần nào, một vài lão tộc trưởng...., hiệu trưởng các trường đến xem cũng thất kinh hồn vía.....

Lúc sau có người lên tiếng kéo theo cả nhiều người khác:

"Đó chẳng phải là, tư chất Mộc hỗn loạn sao? giọng của bà cô trung niên có vẽ khá hiểu biết.

"Đúng rồi! là nó mấy nghìn năm qua chẳng thấy ai có tư chất hỗn loạn tinh khiết như này!"

"Ôi màu xanh lục như cái quần chíp ta mặt nè!"

"Nói bậy, coi chừng nàng ta quýnh cho xưng mỏ giờ."

"Thiên tài trong thiên tài"

" Sao hôm nay, nhiều cái lạ đời thế"

"Nghịch thiên , quả là nghịch thiên."

"Nàng đúng là thiên thần rồi, ta yêu nàng."

Cùng đó là vô số lời blablaa...

"Anh Hoa Các giấu nàng như vậy giờ mới đưa ra, quả là con cáo già đang nuôi bầy sói rồi."

"Coi chừng hôm nay còn có thêm chuyện kinh thiên động địa nữa cho xem."

-------------------

Phía xa xa đằng kia, trên bầu trời lúc này Anh Trác Việt đang mĩm cười, lơ lững trên không.

"Hahhaha trời giúp ta rồi, mối thù ngàn năm... sẽ được con gái ta trả ngươi thôi...., hhahahahahha." vừa dứt lời liền đạp không bay đi.

Hoa Mai lúc này xúc động khôn cùng, mắt đã ngân ngấn nước nhưng không hề chảy ra. Nàng vừa bước xuống liền có một thân ảnh nhanh như chớp phóng tới cạnh nàng.

" Chẳng hay Hoa Mai tiểu thư có thể tham gia học viện Thiên Ân ta." giọng nói mang phần nịnh hót của tên hiệu trưởng trường Thiên Ân.

Hoa Mai giật mình, liền bình tĩnh lại nói:" Ta xin lỗi ông, nhưng ta muốn vào Học Viện Hoa Liên."

Ông hiệu trưởng nghe vậy mặt có hơi cáu:" Hoa Liên chẳng có gì tốt, Thiên Ân ta sẽ giúp ngươi bồi dưỡng, xưng bá trong tương lại."

Lại một thân ảnh nữa phóng tới nhưng kèm theo đó là mùi hương quyến rũ.

"Hoa Mai tiểu thứ đã nói vào Hoa Liên rồi, nên phiền Tông Cát Đường ngày tránh đường."

Hoa Diệp Lan 20 tuổi( Phó hiệu trưởng học viện Hoa Liên)thấy cô học trò tài năng đang bị làm phiền nên có chút hơi tức giận, khiến cho cặp ngực đồ sộ như muốn bức tung ra khỏi lớp áo sơ mi.

Cát Đường thấy mỹ nhân trước mặt phá rối cũng tức giận liền vận linh lực phóng tới bóp cổ Diệp Lan.

Nàng cũng chẳng vừa, nhanh như chớp né sang bên, trên tay tạo ra quả cầu lửa khổng lồ phóng tới.

Ma chảo thụt, liền mất chớn hứng trọn chiêu, va may cho hắn cũng nhanh vừa đủ tạo ra lớp linh lực phòng bị.

Ầm!

Sau làn khói mù vừa tan biến Tông Cát Đường liền nhanh chóng bỏ chạy.

" Diệp Lan, ngươi được lắm, sẽ có ngày ta bắt ngươi và con mụ hiểu trưởng mà chịch tét âm đạo ngươi." vừa nói xong hắn phun ra ngụm máu.

Mọi chuyện lại diễn biến theo tình huống không ai ngờ tới. Có một vài cao thủ đang định ra tay ngăn cản để tránh cuộc chiến làm hại những người xung quanh. Thì nó cũng nhanh kết thúc như lúc bắt đầu.

" Wow, đỉnh thiệt."

" Đấy là phó hiệu trưởng học viện Hoa Liên mà, một chiêu hạ gục đối thủ."

"Hoa Diệp Lan chỉ là Đại Tá, lại đánh bại được Hành tướng cấp 2."

Một người kinh hô nói

"Hay do có bảo vật gì đó giúp đỡ."

"Ta cũng nghĩ giống ngươi."

Một người khác lại có ý khiến:

"Hay là do ông Cát Đường khinh địch, và lúc đó do sơ sẫy nên trúng sát chiêu và thấy sự tình không ổn nên bỏ chạy."

"Cũng đúng đấy chứ."

Cùng theo đó là những lời bàn tán xôn sao.

------------------

Sau cuộc chiến bất ngờ nên phần khảo hạch được dời vào lúc ban chiều. Nên mọi ngươi liền dy chuyễn sang các khách sạn mà ở đợi. Một vài số đã khảo hạch có người được tư chất tốt đi xin vào các học viện mình mong muốn, một số khác lại không có tư chất đành thất thiểu về chăn bò.

Hoa Mai thấy cảnh tưởng đó cũng thất kinh hồn vía, xém tý nữa đã bị vạ lây.

Diệp Lan nhìn Hoa Mai liền nhìn từ đầu đến cuối thây không bị gì liền yên tâm.

Diệp Lan chỉnh trang y phục mình lại và nói: "Hoa Mai đi thôi ."

Hoa Mai lúng túng, khó hiểu nhìn Diệp Lan.

" Dạ, đi đâu ạ, ta còn bạn nữa."

"Đi làm thủ tục nhập học chứ gì? mà em còn bạn nào nữa à."

Nàng chỉ tay về phía Kim Minh đang hớt ha hớt hải chạy tới.

"Mai Mai của ta có sao không?."

"Nàng có bị gì không?."

"Ta định xong vào bem lão thì ổng chạy mất mẹ rồi, và một tràng.... blabla khác"

Nàng thấy hắn chạy lại mà hỏi han liên tục, trong lòng chẳng thấy phiền hà mà còn cảm thấy rất ấm áp.

Liền lúc lắc đầu mà nói:" Thiếp không sao hết, chàng đừng lo."

Ngọc Ngọc cũng chạy lại xem xét tiểu thư thấy không có gì cũng yên tâm mà nói: "Thôi trưa rồi, tiểu thư có đói chưa?."

Hoa Mai gật đầu:" Ta cũng đói rồi, mọi người đi ăn nào."

Tất cả đều gật đầu đồng ý đi về phía thương quán gần đó.