Lý Điển, năm nay hai mươi tám tuổi.
Tam Quốc Diễn Nghĩa có ghi lại, khi Tào Tháo đi thảo phạt Đổng Trác, Lý Điển đã đi theo Tào Tháo, đánh đông dẹp bắc. Mà trên thực tế, lúc ban đầu Lý Điển đi theo Lý Càn rồi sau góp sức cho Tào Tháo. Vào lúc Tào Lã giao chiến, vì Lý Càn không chịu đầu hàng, nên đã bị đại tướng dưới trướng Lã Bố Tiết Lan, Lý Phong giết chết. Rồi sau đó Lý Điển trợ giúp em họ Lý Chỉnh giết địch báo thù, nhưng sau đó không lâu, Lý Chỉnh cũng chết trên chiến trường.
Tào Tháo vì tưởng niệm phụ tử Lý Càn, nên phong Lý Điển là thái thú Ly Hồ, Trung Lang tướng. Trong lịch sử, Lý Điển vẫn phụ trách hậu cần vận chuyển, cho đến trận chiến núi Bác Vọng, mới xem như chính thức lên tuyến trước.
Mà nay, Lý Điển lại đi lên tiền tuyến trước. Tuy rằng nói bản thân y cũng đã trải qua hàng trăm trận chiến, nhưng dù sao trước đó, cũng chỉ được xuất hiện với thân phận phó tướng, chưa bao giờ có kinh nghiệm lãnh đạo quân lính. Lần này y nhận lệnh bao vây Lưu Sấm, trên đường cũng phải cẩn thận.
Cái tên Lưu Sấm, y cũng không xa lạ gì. Kể từ khi Lưu Sấm bắt đầu có chỗ đứng ở Thanh Châu, Lý Điển đã vô cùng chú ý đến đường đi nước bước của hắn. Trong lòng Lý Điển hiểu rõ, Lưu Sấm dũng lực vô song. Cho nên từ lúc bắt đầu, y đã không dám coi thường. Y lệnh cho tộc đệ Lý Thăng xuất bộ tiên phong đi trước xuất kích, ý muốn cắt đứt con đường của Lưu Sấm trước khi hắn có ý định qua đây. Nhưng, Lý Điển lại không nghĩ rằng, sau khi Mi Chúc quay lại giúp Lưu Sấm, để hắn dễ dang chiếm được Huyện Đàm thì hắn đã nhanh chóng phái Hùng Bi quân xuôi nam ngăn địch.
Vào cuối mùa thu, thời tiết cũng chuyển lạnh hơn. Sở bộ của Lý Thăng gặp Cao thuận ở bên sông Nghi Thủy, hai bên đã xảy ra một trận chém giết thảm khốc. Sau khi Lý Điển biết được tin này, lập tức đem tám ngàn quân đến tương trợ. Binh mã Lưu Sấm xuất hiện ở bến Nghi Thủy, chính là hé lộ rằng Lưu Sấm đã nhìn ra sơ hở. Mà hắn không chạy lên phía bắc nhưng lại xuôi nam, chính là nói rõ Tang Bá đã công chiếm Ký Khâu, ngăn cản con đường lên phía bắc của Lưu Sấm.
Cùng lúc đó, quân bộ của Chu Linh đã đến Tương Bí, đóng quân bên bờ tây Nghi Thủy. Trong lòng Lý Điển hiểu rõ, nếu như y không ngăn cản được Lưu Sấm, một khi để hắn phá vây ra ngoài, tất sẽ tạo cho Tào Tháo một mối nguy lớn. - Truyền lệnh của ta, ba quân xuất kích, cần phải cầm chân Sấm tặc cho đến khi trời tối.
Đến khi trời tối, quân tiên phong của Chu Linh và Tang Bá chắc hẳn là sẽ đến được bãi Nghi Thủy. Lúc này Lý Điển không dám có chút lơ là, sau khi đến chiến trường, liền lập tức hạ lệnh, ba quân xuất kích, phát động tấn công mạnh về phía Hùng Bi quân. Trải qua một năm rưỡi huấn luyện, sức chiến đầu của Hùng Bi quân quả thực kinh người. Cao Thuận ngồi trên lưng ngựa, cầm trong tay bảo kiếm, mặt trầm như nước, cực kì bình tĩnh.
Y không ngừng phát lệnh, nhiều đội Hùng Bi quân vọt vào chiến trường, khiến quân Tào bị chia thành nhiều đám. Nhưng y nhất quyết không chịu xuất Động Kỵ quân, cho dù Hứa Chử vẫn ở đó chờ lệnh y, Cao Thuận vẫn cứ để sáu trăm kỵ quân đó ở phía sau, khiến Hứa Chử cảm thấy có phần không vui. - Hiếu Cung, vì sao không chịu để ta ra trận?
Cao Thuận trầm giọng nói:
- Đầu trận tuyến của quân Tào chưa loạn, Lý Điển ắt là đã có hậu thủ chưa xuất ra. Quân trong tay Trọng Khang ngươi chính là đội quân tinh nhuệ nhất của ta, nếu lúc này xuất quân, cho dù có thắng, cũng là một chiến thắng thảm bại, tất nhiên tổn thất rất lớn.
Phi Hùng Kỵ là đội binh mã được Hoàng thúc coi trong nhất. Sau khi Hứa Chử nghe xong thì không nói gì nữa. Cao Thuận nói không có sai, Phi Hùng Kỵ trong tay gã có thể nói là kỵ quân tinh nhuệ nhất trong tay Lưu Sấm, quân tinh nhuệ chỉ có trăm người, dù là tổn thất một người, cũng thấy rất đau lòng. Nhưng, mắt thấy quân Tào thế quân dũng mãnh, nhưng không được ra trận, trong lòng Hứa Chứ cũng thấy có chút khó chịu.
Lý Điển ở trong quân đốc chiến, cũng cảm thấy có chút hoảng hốt. Hai bên giao tranh gần nửa canh giờ, theo như chiến lực mà Hùng Bi quân thể hiện ra, đối phương rõ ràng vẫn còn hậu chiêu chưa sử dụng tới. - Ai biết chủ tướng đối diện là kẻ nào không?
Các tướng bên cạnh, ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau, nhưng không ai có thể trả lời.
Mãi sau đó, có một tên tiểu tướng nói:
- Nghe đồn, lần này Sấm tặc xuất binh, chỉ mang theo Hứa Chử và Từ Thịnh, nói vậy, là một trong hai người họ.
Lý Điển hơi hơi nhăn mày lại không kìm nổi âm thầm nói:
- Không ngờ, trong quân của Sấm tặc, lại có người có bản lĩnh như vậy. May mắn lần này y cho hết quân tinh nhuệ ra, không thì rất có thể sẽ lại gặp thất bại.
Vào lúc Lý Điển cảm thấy kinh ngạc vì sức chiến đấu của Hùng Bi quân, chợt có thám mã báo lại:
- Lý Trung Lang, Sấm tặc đã dẫn quân bỏ thành mà đi, hướng về phía gần bến Nghi Thủy, mời Lý Trung Lang nhanh chóng ra quyết định.
Nghe được tin tức này, khiến trong lòng Lý Điển không khỏi lo lắng.
- Binh lực của Sấm tặc ra sao?
- Nhìn tư thế, chắc hẳn có khoảng sáu bảy ngàn người.
Sau khi nghe xong, Lý Điển không khỏi có chút do dự. Trong lòng y biết, nếu quân chủ lực của Lưu Sấm mà đến, tình hình chiến đấu nhất định sẽ có sự thay đổi. - Truyền lệnh của ta, kỵ quân xuất kích.
Trong tay Lý Điển còn nắm giữ một đội kỵ quân. Thấy được quân chủ lực của Lưu Sấm sắp tới. Y không dám lần nữa chần chừ, lập tức hạ lệnh cho kỵ quân ra trận. Tuy nhiên, vào cái khoảnh khắc Lý Điền để Kỵ quân xuất kích, Cao Thuận cũng ra lệnh, để Phi Hùng kỵ ra trận… Hửa Chử xung trận ngựa lên trước, dẫn Phi Hùng kỵ xông vào chiến trường.
Đội Phi Hùng kỵ này, có thể nói là ngưng tụ tấy cả tâm huyết của Lưu Sấm ở đây. Sáu trăm Phi Hùng kỵ, người ngựa mặc áo giáp, đại đao và mâu là cùng một màu xanh, khi họ tiến vào, càng giống như một biển lửa, làm lòng người khiếp sợ. Quân Hán màu đỏ, cho nên Phi Hùng kỵ toàn thân đều là giáp trụ, mã giáp đỏ, chiến bào đỏ. Thậm chí, ngay cả trường mâu cũng bị vẽ loạn màu hồng, từ xa nhìn lại, giống như một đám lửa bốc cháy.
Quân Tào bị Hùng Bi quân làm cho liên tiếp phải lui về sau, mắt thấy quân mình thất thế, sĩ khí của quân cũng giảm đi đáng kể. Không đợi đến lúc tâm trạng vui mừng của bọn họ biến mất, Phi Hùng kỵ liền xuất hiên trước mặt bọn họ. Hứa Chử múa Cửu Hoàn Kim đại đạo, thanh đao quay cuồng, nơi nào nó đi qua, người ngựa quân Tào đều đổ rạp.
Mặc dù kỵ quân của Lý Điển nhảy vào chiến trường, cũng không thể ngăn cản Phi Hùng kỵ tấn công. Hứa Chử trên lưng ngựa chém liên tục sau gã tướng quân Tào, màu đỏ chiến bào bị máu tươi làm cho ướt sũng, dưới ánh mặt trời càng trở nên quỷ dị.
Cùng lúc đó, Cao Thuận hạ lệnh, Hùng Bi quân toàn quân xuất kích. Trong phút chốc, bến Nghi Thủy như bị biển lửa bao trùm…dưới dự chỉ huy của Cao Thuận và Hứa Chử, tuy rằng binh lực Lý Điển chiếm ưu thế, nhưng lại liên tục phải lui về phía sau, dường như chúng đã không còn cách nào để ngăn cản Hùng Bi quân.
Xa xa khói bụi cuồn cuộn. Hiển nhiên là quân chủ lực của Lưu Sấm sắp đến. Lý Điển thấy tình thế như vậy, biết rằng ngăn cản không nổi, vội vàng hạ lệnh thu binh, lùi về Vũ Nguyên.
Khi quân của Lưu Sấm tiến đến, chiến sự đã hoàn toàn kết thúc. Trên bến Nghi Thủy, thi thể chất đống khắp nơi, Hùng Bi quân đang tiến đánh những bước cuối cùng. Lưu Sấm lập tức hạ lệnh, Từ Thịnh và Hạ Hầu Lan dẫn Phi Hùng vệ xông vào chiến trường.
Phi Hùng vệ dường như áp đảo quân địch đến giây phút cuối cùng, tiếp sau sự gia nhập của Hạ Hầu Lan và Từ Thinh, quân Tào hoàn toàn tan tác, không thể chống cự nổi.
Tuy nhiên, Lý Điển đã dẫn binh mã chủ lực rời khỏi chiến trường.
Lưu Sấm ghìm ngựa khi đến bên bãi sông phía trên, đảo qua toàn cảnh chiến trường một lượt, liếc mắt một cái, trầm giọng nói:
- Truyền lệnh Hiếu Cung, không được truy kích. Nhanh chóng rửa sạch chiến trường, sau khi thu nạp ngựa thì rút khỏi bến Nghi Thủy. Trước khi trời tối, chúng ta nhất định phải đến được Lương Thành…Hành Nhược, Trọng Khang. - Dạ!
- Hai người các ngươi dẫn Phi Hùng kỵ đi trước, đuổi nhanh đến Lương Thành.
Huyện Lương Thành cũng chính là huyện Từ Châu sau này, đồng thời cũng là con đường huyết mạch nếu muốn đến Hạ Bì.
Lúc này Lưu Sấm đã lấy lại bình tĩnh, lòng hắn biết tuy rằng đánh lui Lý Điển, không có nghĩa là nguy hiểm đã qua.
Tang Bá và Chu Linh cũng đã xuất quân, một khi biết được tin tức Lưu Sấm đã phá vây ra ngoài, nhất định sẽ đuổi theo truy kích…Nếu là bình thường, Lưu Sấm cũng không ngại giao tranh cùng quân Tào. Nhưng tình hình trước mắt, cũng không thích hợp cho hắn làm vậy. Dù sao, một mình xâm nhập, vừa rồi lại trải qua trận chiến ở Ký Khâu, khí thế của quân sĩ cũng không còn cao. Đặc biệt ba nghìn binh lính dưới tay Mi Chúc, hiện giờ họ đang trong trạng thái không ổn định, về cơ bản là không chuẩn bị sẵn tâm lý chiến đấu, nên càng không có cách nào quyết chiến một trận với quân Tào trên bến Nghi Thủy được Trước tiên chiếm lĩnh Lương Thành rồi sau đó phối hợp với Hạ Bì, để có thể nắm chắc thế bất bại. Sau khi các quân sĩ ổn định tâm lý, mới có thể quyết chiến cùng quân Tào. Đối với việc thất thế lần này…Thật sự, với Lưu Sấm lần này xuất binh là một thất bại.
Theo kế hoạch ban đầu của hắn, hắn sẽ dựa vào quận Đông Hải để có thể làm chênh lệch hướng của binh lực Tào Tháo, khiến cho y không thể toàn lực tấn công Hạ Bì. Chỉ cần có thể kiên trì hai ba tháng, lương thảo của Tào Tháo thiếu thốn, thì sẽ tự động rút quân. Đồng thời, Lưu Sấm đã phái người đi tới Giang Đông, thỉnh cầu Tôn Sách xuất binh.
Tóm lại, hắn muốn mượn cơ hội này bảo vệ Hạ Bì, nhưng hiện tại xem ra…
Từ xưa đến nay, hành quân đánh giặc đều là cự địch là ở bên ngoại. Lưu Sấm thật sự nghĩ mãi mà không rõ, Lã Bố tại sao phải vứt bỏ Bành thành, mà lựa chọn quyết chiến với quân Tào ở Hạ Bì. Phải biết rằng, một khi Bành Thành thất thủ, Hạ Bì chỉ còn là một cô thành. Lã Bố lấy niềm tin ở đâu, sao có thể ở ngoài thành Hạ Bì mà đánh bại quân Tào đây?
Dù sao, tâm tư của Lã Bố hắn nhìn không ra…
Trận chiến lần này ở bến Nghi Thủy, Hùng Bi quân đã chém giết được gần hai ngàn quân Tào. Nhưng tổn thất của Hùng Bi quân cũng không phải là nhỏ, cũng hơn ba trăm người. Sau khi Lưu Sấm xác nhận lại số lượng, không khỏi hít sâu một hơi, cảm thấy vô cùng đau lòng. Ba trăm đổi hai ngàn, nhìn thì có vẻ không tồi. Nhưng vấn đề là ba trăm người này đều là quân tinh nhuệ trong tay Lưu Sấm. Tổng số Hùng Bi quân cũng hơn ba nghìn người, nguyên một trận chiến này đã làm tổn thất một phần mười. Chuyện này đối với Lưu Sấm mà nói, quả là một chuyện buồn… Vốn dĩ, hắn tính là sau khi cướp lấy Huyện Đàm, sẽ dùng cách tập kích quấy rối quân dịch, để kiềm chế quân Tào. Nào có thể lường trước được, vừa mới đến Từ Châu, thì đã phải quyết chiến với quân Tào một trận, tổn thất có chút nghiêm trọng.
Tuy nhiên, cho dù có đau lòng nhưng hắn vẫn phải tiếp tục nam hạ, bởi vì đây là con đường sống duy nhất hiện nay…Đợi đến khi hội hợp với Lã Bố ở Hạ Bì, nhất định phải nghĩ cách đem Hãm Trận Doanh lại đây. Nếu nói cách khác, lần này xuất binh đến Từ Châu, tổn thất là quá lớn.
Chỉ có điều, Lưu Sấm tuyệt đối không nghĩ tới, con đường xuôi nam của hắn lại ngày càng gian khổ như thế.