- Công Mỹ, ta biết người rất lợi hại.
- Khụ, khụ, khụ…ta cũng cho rằng như vậy.
Hoàng Thiệu mỉm cười hạ giọng nói:
- Chỉ là sau này, Thiệu sợ rằng không có khả năng tiếp tục đi theo công tử.
- Công Mỹ!
Lưu Sấm nắm chặt tay Hoàng Thiệu.
- Công tử, về sau nhất định phải nhớ kỹ. Nếu vào lúc nguy cấp, gã không nói ra lời nào tỏ vẻ khẩn trương…vậy nhất đinh là có lừa dối.
- Ta nhớ kỹ, ta nhớ kỹ!
Ý cười của Hoàng Thiệu càng đậm, y nằm trên cáng cứu thương, nhìn lên bầu trời xanh thăm thẳm và nhưng làn mây trắng. Sau một lúc lâu, y dường như lẩm bẩm:
- Công tử, ta rất muốn về nhà…
Thanh âm đột nhiên im bặt, Hoàng Thiệu nắm chặt tay Lưu Sấm, rồi đột nhiên buông ra.
- Công Mỹ, Công Mỹ…
Lưu Sấm lớn tiếng la lên, nhưng Hoàng Thiệu y sao có thể mở mắt được nữa.
- Tiểu tử, sao ngươi lại nhìn ra sơ hở?
- Ngươi là ai?
- Giống như ngươi, một người xui xẻo…
- Ta tên Hoàng Triệu, người Nhữ Nam.
…
Hoàng Thiệu là người đầu tiên mà sau này khi trùng sinh Lưu Sấm gặp được. Sau khi đó, y và Lưu Sấm dường như có mối lương duyên không dứt, từ cửa hàng Tiết gia, đến Úc Châu Sơn; rồi theo Từ Châu cho đến Dương Châu… Có thể nói, sau khi Lưu Sấm trùng sinh thì ngoại trừ Lưu Dũng, Quản Hợi, Mi Hoán ra thì y là người thân thiết nhất. Chỉ có điều, Lưu Sấm lại chưa bao giờ thực sự coi trọng người này. Trong lòng Lưu Sấm, Hoàng Thiệu chỉ là một người khôn vặt, chỉ nghĩ ra những kế nhỏ mà thôi. Nhưng cũng chính người này vẫn luôn lặng lẽ đi bên cạnh hắn, theo hắn từ cái hồi mà hắn còn là một tên tiểu tử còn chưa hiểu cái gì, cho đến ngày hôm nay trở thành Hoàng thúc.
Người ta thường nói, chỉ sau khi mất đi thì mới biết quý trọng. Lưu Sấm cảm thấy tim mình như bị dao cắt, không kìm nổi ngửa mặt lên trời, hét một tiếng thật dài. - Công Mỹ!
Đám người Hạ Hầu Lan, Tử Thịnh ai nấy đều đứng một bên mà yên lặng không nói gì.
Lúc này, Mi Chúc cũng đã nhận được tin tức, nên vội vàng đi tới. Y nâng Lưu Sấm lên:
- Mạnh Ngạn, ta biết hiện tại người rất đau lòng…nhưng người phải biết rằng, tất cả mọi người giờ đây đều dựa vào người, nên không thể rối loạn vào lúc này được. - Ta biết, ta biết!
Lưu Sấm gạt đi nước mắt trên mặt, tiến lên một bước, ôm Hoàng Thiệu từ trên cán lên, xoay nhanh người đi về phái thành.
- Công Mỹ, ta thề với ngươi, nhất định sẽ có một ngày, ta sẽ dùng đầu của Tang Bá để tế ngươi. Nếu như ngươi trên trời có linh thiêng, xin hãy giúp ta một tay, Không giết Tang Tuyên Cao, Lưu Sấm thề không làm người!
Trở lại bên trong phủ nha Huyện Đàm, Lưu Sấm sai người đi lo việc hậu sự cho Hoàng Thiệu. Bởi vì lập tức phải hành quân, nên họ cũng không thể mang theo thi thể của Hoàng Thiệu. Vì thế dưới sự sắp xếp của Mi Chúc, Lâm Lại Tử đã mang theo một nhóm gia đồng, bí mật đem thi thể của Hoàng Thiệu mang đến Vũ Sơn an tang. - Hôm qua Tang Bá lệnh cho Tôn Quan và Ngô Đôn đột ngột đến Ký Khâu, nói là lao quân. Khi đó Công Mỹ cũng cảm thấy có gì không đúng lắm, chỉ là ta hoàn toàn không để ý. Nên đã tạo điều kiện cho chúng nhân lúc nửa đêm mà đánh lén. Bọn chúng đột nhiên đốt lửa thiêu dụi quân nhu. Ta với Công Mỹ vội vàng ứng chiến, nào biết được Tang Bá còn sắp xếp người mai phục sẵn ở ngoài thành. Ta thấy người ít khó đánh lại đông, nên đã quyết định cùng Công Mỹ phá vòng vây Nếu không có Hành Nhược kịp thời đến, thì ta đã phải bỏ mạng ở Ký Khâu rồi.
Từ Thịnh đem chuyện xảy ra đêm qua kể cho Lưu Sấm nghe. Mặt Lưu Sấm không một chút cảm xúc, giống như một pho tượng phật bằng đá.
- Văn Hướng, việc này không thể trách ngươi được, chỉ là ta khinh địch quá mức. Khi trước Công Mỹ đã từng nhắc nhở ta, đáng tiếc ta lại không để ý. Tuy nhiên, món nợ này, chúng ta phải nhớ lấy, sớm muộn gì cũng phải thanh toán với Thanh Bá. Hiện giờ chúng ta gặp phải một tình huống vô cùng khốc liệt, Tang Bá đầu hàng Tào Táo, chặn đứng đường lui của chúng ta. Cho nên, chúng ta chỉ còn biết thẳng tiến theo hướng Hạ Bì, mau chóng phối hợp cùng Lã Bố…Ta đã lệnh cho Cao Thuận dẫn Hùng Bi quân xuất kích, ngăn cản quân sở thuộc của Lý Điển.
Hiện tại, ta lệnh chư quân, tinh thần phải phấn chấn lên. Chúng ta lập tức ra tay, nhất định phải công phá Lương thành trước khi trời sáng.
Lão Hổ ca!
- Dạ!
Hứa Chử vươn người ra.
- Huynh dẫn theo Phi Hùng kị quân lập tức ra khỏi thành, đuổi theo Hiếu Cung. Nếu Hiếu Cung và Lý Điển đã giao tranh, huynh hãy lựa chọn thời cơ để xuất kích, trợ giúp Hiếu Cung đánh tan Lý Điển…Tuy nhiên, phải nhớ kỹ, chỉ đánh tan đừng vội truy kích. - Mạt tướng đã rõ!
Hửa Chử tiếp nhận thẻ lệnh, sải bước đi ra khỏi phủ nha.
Theo sau, Lưu Sấm lệnh cho Mi Chúc đảm nhận chức Quân Hành Tư Mã, rồi sau đó để bộ quân Phi Hùng giao cho Hạ Hầu Lan chỉ huy.
Từ Thịnh làm phó tướng, đi theo hai bên tả hữu Lưu Sấm. Vào lúc giữa trưa, Lưu Sấm điểm danh binh mã, tổng cộng năm ngàn người, nhanh chóng ra khỏi thành, tến về hướng Hạ Bì.
Cùng lúc đó, trên đường đi từ Bành thành sang Lương thành, một đội binh mã đã hỏa tốc tiến lên.
Lưu Bị ngồi trên ngựa, không ngừng thúc giục quân sĩ tăng tốc. Quan Vũ, Trương Phi đi theo sau y, lo đốc thúc đám quân Tào đã sức cùng lực kiệt chạy đi.
- Đại ca, Tào Tháo không phải nói để chúng ta đuổi đến Vũ Nguyên, phối hợp hành động cùng Lý Điển sao?
Trương Phi giục ngựa tiến lên, không kìm nổi mở miệng hỏi:
- Sao huynh lại quyết định đi Lương thành, không phải là bỏ qua cơ hội tiêu diệt Sấm tặc sao?
Lưu Bị ghìm chặt ngựa, khóe miệng hơi hơi nhếch lên, lộ ra ý cười lạnh.
- Tào Tháo cho rằng y hiểu Lưu Sấm, nhưng lại không biết rằng ta càng hiểu hắn hơn. Sau khi Sấm tặc đến Thanh Châu, nhất cử nhất động ta đều rất chú ý, kẻ đó, không đơn giản như Tào Tháo tưởng tượng đâu. Đệ nói ta để Hiến Hòa và Xa Trụ đi Huyện Đàm, thật sự chỉ là vì trấn an Tử Trọng thôi hay sao? Hai năm qua Tử Trọng đã quá bình tĩnh, bình tĩnh đến mức làm ta thấy sợ. Chính vì thế, ta mới để Hiến Hòa đi theo gã. Nếu Tử Trọng có vấn đề, Hiến Hòa sẽ sẽ giết ngay; nếu như gã không có vấn đề, Hiến Hòa sẽ phối hợp với Xa Trụ bảo vệ cho Huyện Đàm. Chỉ là ta có cảm giác, Huyện Đàm không chắc đã giữ được chân Lưu Sấm. - Vậy không phải chúng ta càng nên đi đến Vũ Nguyên hay sao?
Quan Vũ ở một bên đột nhiên cười lạnh:
- Nếu thành Lý Mạn có đủ khả năng chặn đứng hắn, chúng ta sẽ đi đến đó góp vui.
- Nếu Lý Mạn Thành không ngăn nổi hắn, chúng ta sẽ nhân cơ hội này mà tiêu diệt chút nguyên khí của Sấm tặc, rồi sau đó sẽ tập kích Lương thành. Huynh trưởng, đệ nói đúng không?
Lưu Bị khẽ mỉm cười:
- Vân Trường gần đây đúng là có sự tiến bộ lớn.
Còn Trương Phi thì trợn to mắt lên, chì hừ một tiếng chứ không nói thêm gì nữa.
Từ năm trước Lưu Sấm thả về Quan Bình, rồi sau vụ thư ly gián, giữa Quan Vũ và Trương Phi đã có khoảng cách.
Cũng khó trách, hai người này sống trong hai cấp bậc khác nhau. Quan Vũ và Trương Phi có thể sống cùng nhau ở một chỗ, nguyên nhân chính là nhờ Lưu Bị đứng giữa hòa giải. Lưu Bị tất nhiên có thể cảm nhận được mâu thuẫn giữa Quan Vũ và Trương Phi. Y cũng đã cố gắng cải thiện tình cảm giữa hai người, nhưng Quan Vũ hay Trương Phi đều rất cao ngạo. Trước mặt Lưu Bị, hai người còn không xảy ra chuyện gì. Nhưng một khi hai người ở cùng nhau, tất sẽ xảy ra tranh chấp.
Lưu Bị cũng hết cách với chuyện này. Hai người đều là huynh đệ của y, lẽ ra hai người họ phải hòa thuận mới đúng. Tuy rằng y cũng biết, chuyện này thực chất là do Trương Phi gây ra trước, nhưng trong lòng, cũng không khỏi thấy thắc mắc: Vân Trường thật sự trung thành?
Quan Vũ cũng cố tình không đi giải thích, cũng khiến trong lòng Lưu Bị luôn có một mối vướng bận.
Mắt thấy hai người vừa muốn tranh chấp, Lưu Bị không khỏi cảm thấy đau đầu.
- Dực Đức!
- Vâng!
- Đệ dẫn theo kỵ quân đi trước, cần phải đến Lương thành trước lúc trời tối. Sau khi đến Lương thành, lập tức phái trinh kỵ ra, tìm hiểu tình hình chiến đấu ở Huyện Đàm. Nếu Lý Mạn Thành và Chu Văn Bác hợp vây thành công, đệ lập tức thông báo cho ta, sau đó suất bộ tiến về hướng Huyện Đàm. Nếu vây kín không thành công, thì không được hành động thiếu suy nghĩ, phải chờ đến khi tới Lương thành rồi tính toán tiếp.
Trương Phi vội vàng chắp tay nhận lệnh, giục ngựa rời đi.
Đợi Trương Phi đi xa, Lưu Bị liền cười, nói với Quan Vũ:
- Vân Trường. Dực Đức nhanh mồm nhanh miệng, chứ không có ác ý gì. Xưa nay, đệ ấy cũng vô cùng kính trọng đệ, tuy rằng đôi lúc biểu hiện có chút trẻ con, nhưng đệ cũng nên thông cảm. Huynh đệ chúng ta, từ khi xuất binh từ Trác quận đến nay, thoắt cái đã hơn mười năm, đến nay vẫn chưa có thành tựu. Nguyên nhân chính là như vậy, chúng ta càng phải đồng tâm hiệp lực, đệ nói đúng không?
Quan Vũ khẽ vuốt vuốt chòm râu, không trả lời. Gã chỉ nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được ý tứ của Lưu Bị.
Lưu Bị thấy vậy, cũng cảm thấy bất đắc dĩ, chỉ biết âm thầm thở dài, rồi sau đó truyền lệnh nói:
- Thông báo Thúc Trí, bảo y tăng tốc lên.