Chương 208: Quyển 1 Chương 157-Thích Khách Đến Từ Đại Hán Hoàng Thúc (1)

Mùng một tháng giêng, năm Kiến An thứ hai. Hán Đế Lưu Hiệp dưới sự sắp xếp của Tào Tháo, giống như một con rối, hoàn thành đại lễ tế trời. Một người hình như có nhiều bộ dạng, ngồi ở trong đại điện của Hoàng thành Hứa Đô. Lưu Hiệp thay một bộ thường phục, phê duyệt tấu chương ở trên bàn.

Thật ra, cũng không có tấu chương gì.

Từ khi Tào Tháo nghênh phụng thiên tử tới nay, lợi dụng Thiên tử để ra lệnh cho Chư hầu, mọi lệnh chính đều do Tư Không phủ quyết định.

Những tấu chương trong tay Hán Đế, cũng không có nhiều, hơn nữa phần lớn là những tấu chương không can dự tới toàn cục.

Lưu Hiệp ở bên ngời, giống như không thèm để ý tới loại sự tình này. Nhưng trong lòng, lại sớm đã cảm thấy phiền chán. Nhớ năm đó Tào Tháo tây nghênh Lạc Dương, trong lòng Lưu Hiệp vô cùng cảm động. Phải biết rằng ở lúc ấy, các lộ Chư hầu đều khoanh tay đứng nhìn, thân là Đế vương, lại suýt nữa đói chết ở trong thành Lạc Dương. Nếu không phải Tào Tháo tới cứu viện đúng lúc, nói không chừng y hiện đã là người chết, nên không thể nào không cảm kích.

Nhưng, sau khi theo Tào Tháo dời đến huyện Hứa Đô, thái độ ngày càng ngỗ ngược.

Lưu Hiệp tuy là được ăn ngon mặc đẹp, nhưng thực tế rất giống như con chim trong lồng mà Tào Tháo nuôi trong hoàng cung, căn bản không thể làm bất cứ chuyện gì.

Điều này cũng làm cho Lưu Hiệp hết sức phiền não.

Y năm nay đã mười sáu tuổi, cả tuổi mụ là mười bảy.

Đã trải qua loạn Thập Thường Thị, sau lại loạn Đổng Trác, Lưu Hiệp có khát vọng dị thường đối với quyền lực.

Thế nhưng Trong thành Hứa Đô này, đều là vây cánh của Tào Tháo.

Những lão thần theo mình chạy nạn từ Trường An đến, thì trong tay không binh không tướng, không có bất cứ quyền hành gì. Dưới trướng Tào Tháo, tuy có Tuân Úc có lòng hướng Hán thất, nhưng hắn ta trước sau vẫn cho rằng, Tào Tháo là quăng cốt chi thần phục hưng Hán thất, càng muốn hiệp trợ Tào Tháo.

Như vậy, Hán Đế ở trên triều, lời nói làm sao có trọng lượng đây? Nhớ ngày đó, Lưu Hiệp từ Trường An trốn tới đây, không nghĩ là sẽ lại bị người khác khống chế.

Ban đầu tưởng Tào Tháo là môt trung thần, nhưng bây giờ xem ra, hắn ta và Đổng Trác trước kia, sau lại là Lý Thôi, Quách Dĩ, hình như cũng không có gì khác nhau.

Nghĩ đến đây, Lưu Hiệp thầm thở dài một tiếng, bỏ tấu chương đang cầm trên tay xuống bàn, cuối cùng không còn lòng dạ nào xem.

- Bệ hạ, sao người lại thở dài?

Một thanh âm dịu dàng quyến rũ, vang lên bên tai.

Lưu Hiệp không quay đầu lại, vẫn biết là người nào đến.

- Tử Đồng, muộn như vậy, sao vẫn chưa nghỉ ngơi?

Người đến là thê tử của Lưu Hiệp, cũng chính là Đại Hán Hoàng hậu Phục Thọ.

Nàng xuất thân danh môn, phụ thân Phục Hoàn, là con cháu bảy đời của Đại Tư Đồ Phục Trạm, thế tập Bất Kỳ hầu.

Phục Hoàn trước lấy con gái Dương An Trường công chúa làm vợ, sinh được sáu con trai một con gái. Sau bởi gả con gái vào cung nên được phong Phụ Quốc tướng quân, Nghi Đồng tam ti. Sau này Lưu Hiệp bị Tào Tháo khống chế, Tào Tháo làm chức Tư Không, Phục Hoàn vì tránh để Tào Tháo nghi kỵ, từ chức Phụ Quốc tướng quân, làm Trung Tán Đại Phu, Thiên đồn kỵ giáo úy. Thật ra, làm Phụ Quốc tướng quân, cũng không có nhiều quyền lực, chi bằng giao ra, làm cho Tào Tháo an tâm.

Cũng giống như Tào Tháo bổn nhiệm Phục Hoàn làm Đồn kỵ giáo úy, trong tay có tám trăm binh mã, nhưng trên thực tế cũng không có tác dụng gì.

Lưu Hiệp và Phục Thọ rất ân ái, thấy Phục Thọ mang nước canh đến, trên mặt liền vui vẻ.

Phục Thọ nhìn thoáng qua tấu chương đang lộn xộn trên bàn, vừa hầu hạ Lưu Hiệp uống canh, vừa cười nói:

- Có tin tức gì tốt sao?

- Có thể có tin tức tốt gì!

Lưu Hiệp cười lạnh một tiếng,

- Năm ngoái Duyện Châu được mùa, Tư Không thỉnh công cho quan viên Duyệt Châu. Ngoài chuyện đó ra, còn lại là những chuyện linh tinh, dù sao đại sự trong triều, đều do Tư Không quyết định, trẫm chỉ như một con rối mà thôi.

Cần phải nói, Lưu Hiệp đã trải qua rất nhiều khó khăn, nên tính tình điềm tĩnh.

Nhưng hôm nay là mùng một tháng giêng, ngày đầu tiên của năm mới.

Sau khi bị Tào Tháo coi như con rối gây sức ép cả ngày, tâm tình của Lưu Hiệp, đương nhiên không được tốt.

Phục Thọ mặt liền biến sắc, vội ngẩng đầu nhìn ra phía ngoài, thấy trong đại điện không có người khác, mới hạ giọng nói:

- Bệ hạ, cẩn thận lời nói.

- Cẩn thận lời nói, cẩn thận lời nói!

Lưu Hiệp bất thình lình gắt gỏng đứng lên, đứng lên đem chén canh để xuống, nổi giận đùng đùng nói:

- Tử Đồng, nàng nói xem, thiên hạ này có phải thiên hạ của Đại Hán hay không, vì sao trẫm thân là Thiên Tử, đối với chuyện ngoài cung lại không biết gì cả. Tư Không nắm hết mọi quyền hành, và Đổng Trác kia có khác gì nhau đâu. - Bệ hạ!

Phụ Thọ vội vàng vươn tay, đặt lên miệng Lưu Hiệp.

Nàng xoay người đi đến cửa đại điện, hướng ra phía ngoài nhìn nhìn, một lúc sau mới quay trở lại, kéo Lưu Hiệp ngồi xuống.

Lưu Hiệp cũng biết, y vừa mới nói lỡ miệng, bây giờ nghĩ lại, cũng có chút sợ, mồ hôi lạnh toát ra.

- Bệ hạ đừng nóng vội, thiên hạ đương nhiên vẫn là thiên hạ của Đại Hán. Chẳng qua nay Chư hầu độc quyền, bệ hạ phải bình tĩnh, tất cả mọi việc phải đúng mực. - Tử Đồng nói đúng, vừa rồi trẫm lỡ lời rồi.

Phục Thọ nhìn Lưu Hiệp bởi vì sợ hãi, mà khuôn mặt hơi có vẻ tái nhợt, không khỏi xót xa trong lòng.

Nàng xấp xỉ tuổi của Lưu Hiệp, lại đã theo Lưu Hiệp đã trải qua biết bao sóng gió.

Thêm với vốn là xuất thân trong gia đình quan lại, Phục Thọ đã thấy qua cảnh đấu đá lẫn nhau, cho nên có lúc, còn điềm tĩnh hơn so với Lưu Hiệp.

Nàng do dự một chút, lấy trong tay áo ra một bản tấu chương.

- Thiếp thân phải chúc mừng bệ hạ trước.

- Hả? Lưu Hiệp lấy lại sự bình tĩnh, kinh ngạc nhìn Phục Thọ, nghi hoặc hỏi:

- Tử Đồng, tin vui từ đâu đến?

- Bệ hạ xem hết bản tấu chương này, sẽ biết thiếp thân nói là chuyện gì.

Lưu Hiệp nghi hoặc nhận tấu chương, mở ra, ghé vào dưới ánh đèn đọc lướt qua, sắc mặt lập tức biến đổi lớn.

Y vội vàng ngồi thẳng người, đọc lại một lượt thật nghiêm túc.

- Tử Đồng, trên này nói, thật sao?

- Đương nhiên!

- Vì sao trẫm không nghe được chút tin tức gì?

Phục Thọ cười nói:

- Việc này, là sự sỉ nhục đối với Tư Không, đương nhiên không muốn nhắc tới rồi. Nói đến bản tấu chương này, cũng không phải là từ Tư Không phủ mang đến. Buổi trưa, lúc bệ hạ lên đài tế thiên, gia phụ lén lút đem bản tấu chương này đến cho thiếp thân, sai thiếp thân chuyển lên bệ hạ. Nghe nói, chuyện này đã truyền ra, Cao Mật Trịnh Huyền Trịnh Khang Thành phái người đưa tấu chương tới cho triều đình, tỏ vẻ nguyện ý chứng minh việc này, mời triều đình có thể khôi phục thân phận của hắn. Chuyện này, cũng làm cho đám danh sĩ ở Dĩnh Xuyên, có chút xấu hổ.

Thiếp thân nghe gia phụ nói, Chung Nguyên Thường vì chuyện này còn xâm nhập Tư Không phủ, thỉnh cầu Tư Không tha thứ cho người này … Nếu ngay cả Chung Diêu cũng ra mặt, đã nói lên, việc này hẳn là không giả. Mặc kệ như thế nào, người này cũng là Đại Hán tôn thất, cùng bệ hạ là đồng tộc. Hắn đã có bổn sự như vậy, có thể một đường liên tiếp đánh bại cường địch … Hì hì, sao bệ hạ không lôi kéo người này đến bên người?

Lưu Hiệp buông tấu chương, trầm ngâm không nói.

Một lát sau, y hạ giọng nói:

-Vậy ngày mai khi trẫm lâm triều, sẽ tấu chương giao cho Tư Không? - Bệ hạ, không được làm như thế.

Phục Thọ vừa nghe liền luống cuống, vội vàng ngăn cản nói:

- Nếu bệ hạ đem tấu chương giao ra, Tư Không tất nhiên sẽ truy tra tấu chương tới từ đâu. Đến lúc đó, chẳng những bệ hạ bên này khó mà nói, chỉ sợ ngay cả người vẫn âm thầm chuyển tin tức cho ta, cũng gặp phải rủi ro. Thật ra, bệ hạ chỉ cần biết việc này có thể. Ngày mai khi lâm triều, bệ hạ trong lúc vô ý hỏi, từ trước đến nay Tư Không cũng khó có thể truy tra.

Lưu Hiệp ngẫm nghĩ một chút, gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Y lại cầm bản tấu chương lên, sau khi nhìn lướt qua, trên mặt lập tức toát ra một nụ cười kỳ quái.

- Tử Đồng, trời không để Hán thất diệt vong rồi!

Phục Thọ nhìn thấy nụ cười trên mặt Lưu Hiệp, trong thâm tâm cũng thấy thoải mái đôi chút.

Ngày hôm sau lâm triều, Lưu Hiệp vẫn như trước, ở trên Kim Loan bảo điện, giống như một con rối gỗ nghe xong triều nghị.

Lúc Tào Tháo chuẩn bị bãi triều, Lưu Hiệp bất ngờ lên tiếng.

- Tào Tư Không, khoan đã.

Tào Tháo một chân đã bước ra cánh cửa đại điện, khi nghe Lưu Hiệp mở miệng, lại quay lại, nghi hoặc nhìn về phía Lưu Hiệp.

- Bệ hạ, còn có gì chỉ bảo?

- Tào Tư Không, Chư công … Trẫm hôm qua nghe nội thị trong cung nói chuyện, nói Trung Lăng Hầu có hậu duệ, nhưng không được về nhà? Có thể có việc này!

- A

Tào Tháo không nghĩ tới Lưu Hiệp lại đột nhiên hỏi chuyện này.

Đối với chuyện của Lưu Sấm, y vẫn không muốn nhắc tới … Trước đây đám người Chung Diêu, Tuân Úc tìm y xin tha, Tào Tháo suy xét đến việc sắp khai chiến với Trương Tú, cũng không có tinh lực bận tâm Lưu Sấm, cho nên liền đáp ứng.

Nhưng, y cũng không muốn để lan truyền ra ngoài, bởi vì chuyện này … Nói ra, thật sự là mất hết thể diện. Y đường đường Tào Tháo, không ngờ bị người bịt mắt, nghĩ lầm Đại Hán tôn thất, đường đường danh sĩ sau khi làm đạo tặc, kết quả rơi vào cảnh có nhà nhưng không thể trở về … Loại sự tình này lan truyền ra ngoài, khiến Tào Tháo không còn mặt mũi nào.

Dựa theo kế hoạch của Tào Tháo, đợi sau khi y giải quyết Trương Tú, sẽ thu thập Lưu Sấm cũng không trê.

Giữ lại cái mạng của hắn, đem hắn giam cầm ở Dĩnh Xuyên, coi như là kết thúc thanh danh của Lưu Đào.

Nhưng bây giờ, Lưu Hiệp đột nhiên nhắc tới, khiến y chưa kịp chuẩn bị.