Chương 207: Quyển 1 Chương 156-Thích Khách (2)

Đúng lúc này Thái Sử Từ mang theo Tiết Văn và Hậu Tiền đi vào dưới thành.

- Bất Kỳ nghe đây, Công tử nhà ta là con trai của Trung Lăng Hầu, dòng họ Hán thất. Nay được Khang Thành Công mời đến, tiến đến Bắc Hải bình định quân trộm cướp, ta cảnh báo các ngươi lần cuối, sau khi mặt trời hừng sáng nếu còn không mở cổng thành đầu hàng, ta sẽ san bằng Bất Kỳ. Công tử nhà ta tấm lòng nhân hậu không muốn dân chúng Bất Kỳ chịu nổi khổ binh đao, nhưng nếu các người khăng khăng như thế đừng trách ta lòng dạ ác độc.

Thái Sử Từ cưỡi ngựa đi qua đi lại dưới thành quát lớn.

Trương Hoằng nghe nói như thế không dám đứng ra trả lời.

Y đi xuống đầu thành, trở về huyện nha tựa như người mất hồn.

Tử chiến? Y thật sự không có dũng khí … Thái Sử Từ là nhân vật danh tiếng vang dội ở quận Đông Lai. Nhớ ngày đó mấy vạn quân Khăn vàng vây khốn Bắc Hải, Thái Sử Từ đơn thương độc mã giết thoát khỏi vòng vây, hướng Từ Châu mượn viện binh, giải được sự vây khốn của quân Khăn vàng. Từ đó về sau Thái Sử Từ xuôi Giang Đông nên mọi người dần quên hắn. Nhưng ai có thể tưởng được hắn đột nhiên quay trở về, hơn nữa thanh thế quá mạnh căn bản không ai có thể chống đỡ.

Lúc này Trương Hoằng muốn bảo toàn Bất Kỳ, về phương diện khác cũng không dám chiến đấu với Thái Sử Từ.

Y ngồi ở phòng chính than thở: đầu hàng hay không đầu hàng, không muốn đầu hàng cũng không muốn khai chiến … Nếu để cho Lưu Sấm đánh giá, chính là một câu: Lão hèn nhác già mồm này, muốn toàn diện mọi mặt lại không dám khai chiến, tiến thoái lưỡng nan không biết nên làm thế nào cho phải. - Sao phu quân như có chuyện gì lo lắng vậy.

Vợ của Trương Hoằng mang cơm chiều đến, thấy Trương Hoằng hồn bay phách tán không kìm được hỏi khẽ.

- Phu nhân có lẽ không biết. Nay Vương Doanh đại bại, Bất Kỳ mất viện binh mà quân giặc thực lực quá đông, nhân mã càng ngày càng nhiều … Hai ngày trước chỉ có ngàn người, nhưng hiện tại đã mấy nghìn người, ta dù có chết cũng không sao nhưng lo lắng dân chúng trong thành gặp họa, nhưng khi đầu hàng ta lại lo lắng bị bọn chúng bêu danh.

Sau khi Trương phu nhân nghe không khỏi buồn cười.

- Phu quân, người tên Thái Sử Từ kia có dũng lực nổi tiếng, quận Đông Lai có ai địch lại được. Hơn nữa, người tên Lưu Sấm kia cũng không phải phản loạn, trước đây thiếp nghe nói hắn chính là hoàng thân quốc thích, bái nhập làm môn hạ Khang Thành Công, đệ tử Khang Thành Công, chàng bao giờ nghe nói đệ tử của Khang Thành Công là kẻ cắp chưa? Hắn muốn lấy Bất Kỳ, phu quân khó xử gì chứ? - Nhưng …

- Phu quân lo lắng tên huyện úy kia à?

Trương Hoằng gật đầu, nhỏ giọng nói:

- Phu nhân biết rồi, binh mã Bất Kỳ gần như nằm trong tay của tên Huyện úy kia. Hôm nay trên đầu thành ta cũng nhìn ra được hắn không tin tưởng có thể ngăn cản được Thái Sử Từ nhưng hắn lại không muốn đầu hàng … Cho dù ta muốn đầu hàng cũng cần được hắn đồng ý mới được, nếu hắn không đồng ý mà ta kiên quyết đầu hành ngược lại có khả năng bị hắn giết chết.

Trương phu nhân nghe nói cũng không khỏi nhíu mày.

Nàng ngẫm nghĩ một lát đột nhiên nói:

- Phu quân, lúc này chàng không được do dự nữa. Nếu không khi Thái Sử Từ công phá được thành, phu quân cho dù có muốn đầu hàng chỉ sợ cũng khó bảo toàn tính mạng. Thiếp có một kế không biết phu quân có dám hay không? Như thế này, thiếp chuẩn bị chút rượu và thức ăn, phu quân hãy mời Huyện úy đến nói muốn cùng hắn thảo luận sự tình. Chàng hãy thăm dò ý tứ của hắn trước, nếu hắn nguyện ý đầu hàng thì cũng không phiền toái gì nếu không chuốc cho hắn quá chén sau đó phu quân … Trương phu nhân làm động tác hạ một đao làm Trương Hoằng giật nảy mình.

- Phu nhân, như thế có thể được không?

Trương phu nhân nhìn Trương Hoằng, trong lòng không khỏi thở dài, trong mắt hiện lên chút xem thường.

- Trừ phi huyện úy biết chuyện này, nếu không phu quân có thể diệt trừ được. Diệt trừ người này phu quân có thể làm chủ, đến lúc đó mở thành hàng cũng là có công lớn, có thể phu quân được Lưu Công tử khen ngợi, đến lúc đó vinh hoa phú quý không thể nào hưởng hết được.

Trương Hoằng đứng lên trong lòng lo lắng không yên.

Sau một lúc y đột nhiên cắn răng nói:

- Lời nói của phu nhân rất đúng, tên họ Lý kia muốn cùng kéo ta chịu chết, ta sao có thể. Ta sẽ thực hiện theo kế hoạch của phu nhân, ta sẽ phái người liên lạc với hắn.

Đêm đó, Trương Hoằng mở tiệc trong chiêu đãi Huyện úy trong phủ, trong bữa tiệc đã đột nhiên gây chuyện và giết chết tên Lý Huyện úy kia.

Trương Hoằng khống chế được binh mã huyện Bất Kỳ, sai người mở cổng thành ra, phái người đến đại doanh Nam Sơn hướng Thái Sử Từ xin hàng … Thái Sử Từ nhận được tin vui mừng khôn tả.

Tuy hắn sớm biết lấy Bất Kỳ chỉ là vấn đề thời gian nhưng lại không ngờ Trương Hoằng lại nhanh chóng quyết định như thế.

Như vậy cũng tốt, giảm bớt một khó khăn có thể nhanh chóng tăng tốc.

Đêm đó Thái Sử Từ mang theo Hậu Tiền tiến vào thị trấn Bất Kỳ, đầu tiên là trấn an Trương Hoằng, sau đó cho binh mã tiến vào chiếm giữ Bất Kỳ. Sau khi trời sáng, dân chúng Bất Kỳ tỉnh ngủ đã phát hiện ra Bất Kỳ đã thay đổi. Cũng may Thái Sử Từ nghiêm lệnh binh lính không được quấy rầy dân chúng cho nên dân chúng Bất Kỳ chỉ bối rối một chút lại khôi phục lại như xưa.

Kỳ thật như vậy cũng tốt.

Đối với dân chúng Bất Kỳ mà nói, sự lo lắng sợ hãi trong mấy ngày qua cũng làm cho họ khốn khổ không thể tả. Mắt nhìn binh lính ngoại thành càng ngày càng nhiều, Bất Kỳ trở thành một tòa cô thành, một khi bị công phá sợ bọn lính vào cướp của giết người … Hiện giờ, giải quyết như thế cũng là may mắn trong bất hạnh, hơn nữa thấy binh lính cũng không giống cường đạo.

Biết được Lưu Sấm là hoàng thân quốc thích, là con trai của Trung Lăng Hầu, đệ tử của Trịnh Khang Thành nên dân chúng Bất Kỳ hoàn toàn yên tâm.

Trung Lăng Hầu là ai? Bọn họ không biết! Hoàng thân quốc thích … Dường như họ cũng không nhận biết được là cái gì.

Nhưng đệ tử Trịnh Huyền cũng đủ trấn an lòng dân chúng.

Trịnh Huyền là ai? Đấy chính là danh sĩ Bắc Hải, là một đại nho thời này … Quan trọng nhất, trong khoảng thời gian Trịnh Huyền bị giam lỏng, có hơn nửa thời gian là sống ở Bất Kỳ, lúc ấy Trịnh Huyền cùng đệ tử ở Nam Sơn vừa làm ruộng vừa đi học, thanh thế khá lớn, người Bất Kỳ đến lúc này vẫn còn nhớ như in lúc đó, đối với Trịnh Huyền cũng hiểu rõ vô cùng, đã là đệ tử của Trịnh Huyền tất nhiên đó không phải người xấu, Bất Kỳ có rơi vào tay hắn cũng không phải chuyện xấu.

Cho nên mọi chuyện cũng êm ả trôi qua.

… Ngày 29 tháng 12, Bất Kỳ được công phá thành công, Thái Sử Từ lệnh Tiết Văn đóng giữ Bất Kỳ còn y dẫn hai nghìn binh mã đến sông Cô Thủy gặp Hoàng Trân, cách mười dặm bắt đầu dựng trại.

Khoảng cách từ đó đến Tráng Võ khoảng 30 dặm.

Vương Doanh nghe nói Thái Sử Từ cướp lấy Bất Kỳ đang bắt đầu dẫn quân đến Tráng Võ, kinh hãi vô cùng.

Tiếp đó y lại nghe nói Lưu Sấm phái ra một đạo binh mã đóng quân ở Giao Thủy.

Với cách bày binh như thế chính muốn cướp lấy Tráng Võ, lúc này trong lòng Vương Doanh sao lại không lo lắng cho được chứ? Chần chừ mãi Vương Doanh mới quyết định đưa ra chủ ý thừa dịp bóng đêm dẫn dắt thuộc hạ thân tín thoát khỏi huyện Tráng Võ … Nghe tin Vương Doanh thoát đi, huyện Tráng Võ lập tức đại loạn. Thái Sử Từ nhận được tin tức lập tức suất phát trong đêm nắm lấy Tráng Võ, hoàn toàn khống chế được vịnh Giao Châu trong tay.

Chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, Lưu Sấm liên tiếp lấy được hai huyện Bất Kỳ và Tráng Võ.

Binh lính Trường Quảng đã ra khỏi thành nhưng mới đi được một nửa nhận được tin tức Tráng Võ bị chiếm lập tức lui trở về Trường Quảng.

Mười ba huyện Đông Hoàn đã bị chiếm lĩnh một phần tư.

Hết thảy mọi chuyện chỉ phát sinh trong mấy ngày ngắn ngủi khiến cho người ở Bắc Hải vô cùng khiếp sợ.

Tuy nhiên đối với dân địa phương hai huyện Cao Mật và Di An mà nói Lưu Sấm càng hùng mạnh, họ càng an toàn.

Nhưng đối với huyện phía xa như Bành Cầu tại Kịch huyện mà nói thì Lưu Sấm chính là người gây chiến khiến gã cảm thấy không an tâm.

- Bá Công, thằng nhãi Lưu Sấm nay đã như thế. Hắn có Trịnh Khanh Thành ủng hộ nay lại cướp lấy Bất Kỳ, Tráng Võ, cứ thế mãi sớm muộn gì cũng tìm ngươi gây phiền toái.

Bành Cầu tìm đến Công Sa Lư cùng y thảo luận đối sách.

Mặt Công Sa Lư đỏ bừng, lần trước bị Lưu Sấm đánh gãy xương mũi đến nay vẫn chưa khỏi hẳn. Muốn nói đến thù hận Lưu Sấm, Bành Cầu không thể nào so sánh với Công Sa Lư được. Không biết có phải vì Lưu Sấm hạ nhục y trước mặt mọi người hay không, nhưng điều quan trọng vẫn là lời đe dọa của hắn khi ghé sát lỗ tai y nói.

Võ An Quốc? Công Sa Lư làm sao không nhớ được … Tên đó cùng y có mối thù giết con.

Mà nay Võ An Quốc ở dưới trướng Lưu Sấm, nếu Lưu Sấm ngày càng lớn mạnh chỉ sợ không lâu sau Võ An Quốc sẽ đến giết y.

Hai mắt Công Sa Lư đảo lia lịa, trầm giọng nói:

- Bành Tướng, tuyệt đối không thể nào để Lưu Sấm tiếp tục mạnh mẽ hơn.

- Bá Công, có đối sách gì không?

- Thằng nhãi Lưu Sấm này hiện có Trịnh Huyền ủng hộ, Bành Tướng mà dụng binh với hắn, chỉ sợ sẽ có người mượn cớ. Tuy nhiên ta có một kế có thể khiến Trịnh Khang Thành cũng không thể nói gì được … Mấy ngày trước đây ta có quen một người có võ nghệ cao cường, kiếm thuật độc nhất vô nhị. Nay tên Lưu Sấm này thắng thế, tất nhiên kiêu căng sơ hở phòng vệ, hay ta mua chuộc tên hiệp khách kia để y tìm cơ hội ám sát Lưu Sấm, có được không?