Nhìn cách sắp xếp của Trương Liêu, Lưu Sấm cũng không khỏi đau đầu.
Rõ ràng người này không muốn giao phong chính diện, chỉ dùng chiến thuật kéo dài thời gian khiến Lưu Sấm rơi vào chỗ chết.
Lúc này Lưu Sấm có thể dựa vào Phó Dương và sự kết hợp ăn ý với binh lính bên bờ sông, chỉ khi nào hắn lui lại Trương Liêu nhất định phát động công kích.
- Không thể nào kéo dài ở nơi này nhất định phải nhanh chóng nghĩ ra cách giải quyết.
Ngay khi Lưu Sấm vắt óc suy nghĩ làm thế nào cắt đuôi được Trương Liêu, Trương Liêu ở trong doanh trại, hỏi rõ tình hình …
- Quân hầu, chỉ sợ lời nói của Mi Chúc không đáng tin.
- Hả? Trương Liêu hạ giọng nói:
- Tên Lưu Sấm này dám tự xưng là con trai của Trung Lăng Hầu chỉ sợ đúng như thế. Ý đồ của hắn chính là muốn mượn đường Từ Châu, cũng không muốn xung đột với Quân hầu … Nếu lúc ấy Quân hầu có thể bình tĩnh một chút nói không chừng chuyện này sẽ có hướng khác, không như thế. Thật tức giận Mi Chúc, đã tung lời đồn khiến Quân hầu lâm trận, mất đi bình tĩnh.
Một trận chiến như thế này vấn đề không phải là Lã Bố mà chính là lời nói dối của Mi Chúc, khiến Quân hầu không suy xét cẩn thận.
Trên thực tế, Lưu Sấm vừa gặp y đã nói rõ thân phận hắn rằng hắn là con trai của Trung Lăng Hầu, lời nói của Trương Liêu chứng minh rằng Lưu Sấm không muốn đối địch với Lã Bố.
Sắc mặt Lã Bố u ám, một lát sau hỏi:
- Theo cách nhìn của Văn Viễn nên làm thế nào cho phải?
- Nay Linh Đang Nhi đang bị Lưu Sấm bắt đi, đã khiến Quân hầu có một cái cớ.
- Vậy là thế nào?
Trương Liêu ngẫm nghĩ một lát hạ giọng nói:
- Quân hầu có thể phái người đến Lưu Sấm đòi thả Linh Đang Nhi … Rồi sau đó vì Linh Đang Nhi nên không thể không buông tha, cứ như vậy đối ngoại Quân hầu cũng dễ ăn nói, bên trong cũng không cần gây chiến với Lưu Sấm. - Lưu Sấm kia có thể đồng ý sao?
Trương Liêu nói:
- Theo cách nhìn của tại hạ, Lưu Sấm nhất định có thể đáp ứng.
- Một khi đã như vậy, việc này nên giao lại cho Văn Viễn phụ trách, cần phải bảo vệ Linh Đang Nhi bình an trở về.
- Quân hầu yên tâm, nếu Linh Đang Nhi bị thương một cọng tóc ta sẽ không bỏ qua cho tên tiểu tử Lưu Sấm …
Trương Liêu lĩnh mệnh mà đi, Lã Bố ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt trầm ngâm suy nghĩ.
Trận chiến hôm nay tên tiểu tử kia thắng trận … Còn y đại bại ngoài thành Phó Dương, sau này không khỏi bị người ta nhạo báng.
Lã Bố trên chiến trường bị đánh hộc máu nhưng thương thế cũng không quá nghiêm trọng.
Mặc kệ Lưu Sấm một mình độc chiến hay ba người liên kết với nhau … Lưu Bị chỉ biết rằng y đã gặp hạn, chẳng những gặp hạn mà còn phải để Lưu Sấm đạt mục đích.
Điều này làm cho Lã Bố càng nghĩ càng cảm thấy tức giận, theo bản năng y nắm chặt tay.
Lưu Sấm, tiểu tử này! Trong lòng y âm thầm mắng chửi: Nếu không giết ngươi, khó giải mối hận trong lòng ta …
Trời đã muộn.
Bên trong thành Phó Dương, đèn đuốc sáng trưng.
- Con nha đầu ngốc này, không chịu ở nhà làm con ngoan chạy đến chiến trường tự tìm đường chết.
Lưu Sấm nhìn dáng vẻ tên tiểu tướng, trên mặt lộ lên nụ cười cổ quái, nếu không phải trên chiến trường phát hiện ra tên tiểu tướng này là thân nữ nhi, nói không chừng một Thù có thể đập nàng tan xương nát thịt. Tuy nhiên, nhìn thái độ của Lã Bố dường như cô bé này có lai lịch không tầm thường.
Lưu Sấm dường như có chút cảm thấy con đường thoát thân của hắn, người thiếu nữ này chiếm một phần quan trọng.
Mặt tiểu tướng đỏ bừng, nghe được lời này của Lưu Sấm giận dữ nói:
- Nhi nữ thì làm sao? Có ai quy định nhi nữ không thể ra trận đánh giặc, chỉ có thể ở nhà làm nữ công chứ! Ngươi không nhớ Hoàng hậu Quang Liệt đã từng ra trận giết giặc sao, có ai dám nói gì đâu?
Hoàng hậu Quang Liệt chính là Hoàng hậu thứ hai của Hán Vũ Đế Lưu Tú, người đời sau biết đến với tên Âm Lệ Hoa.
Làm quan như là Chấp Kim Ngô, cưới vợ như cưới Âm Lệ Hoa.
Một câu nói cảm phục của Lưu Tú năm đó đã khiến Âm Lệ Hoa vang danh đời sau.
Tên tiểu tướng này không nói gì sai, năm đó khi Quang Võ Hoàng đế khởi binh, Âm Lệ Hoa đích thật chỉ huy một trận chiến oanh liệt, thậm chí đại toàn thắng.
Nghe lời biện giải của nàng ta, Lưu Sấm cũng không biết nên biện giải thế nào.
Trầm ngâm một lát đột nhiên hắn đứng dậy nói:
- Quang Liệt Hoàng hậu là Quang Liệt Hoàng hậu, còn ngươi cho rằng ngươi là ai? Lại muốn so sánh với Hoàng hậu Quang Liệt sao?
- Ta tên là Lã Lam, cha ta là …
- Ta biết rằng cha ngươi chính là Lã Bố.
Không đợi người thiếu nữ nói xong, Lưu Sấm liền cắt đứt lời nàng.
- Đã sớm nghe người ta nói qua Lã Ôn Hầu có một nhi nữ, tên là Linh Đang Nhi, nhưng chỉ mình ngươi?
- Ồ, sao ngươi lại biết ta?
Lưu Sấm sở dĩ biết Lã Lam chính là Cam phu nhân nói ra.
Lúc trước hắn tiến quân đến Từ Châu, từng hỏi thăm qua tình hình của Lã Bố.
Lã Bố có một vợ hai thiếp, thê tử họ Nghiêm và Lã Bố là thanh mai trúc mã, cùng đồng cam cộng khổ cho nên đối với nàng vô cùng kính trọng, hai thiếp một họ Tào là con gái của Tào Báo, lúc trước Tào Báo mang nữ nhân gả cho Lã Bố, tuy rằng Tào Báo đã chết nhưng Lã Bố vẫn không đổi ý, vẫn để Tào thị ở trong gia đình, còn một người thiếp nữa chính là họ Nhâm tên Hồng Xương, Nhâm Hồng Xương nghe thì có vẻ xa lạ, nhưng vì nàng từng ở trong cung là chức quan Điêu Thuyền nên nhiều người gọi nàng ta là Điêu Thuyền … Đúng vậy, đó chính là Điêu Thuyền, một trong tứ đại mỹ nữ.
Cam phu nhân sở dĩ biết được điều này thứ nhất cũng vì lúc trước cùng Lã Bố đến Từ Châu, từng mang theo gia quyến đến thăm viếng Lưu Bị.
Không phải tự nhiên mà Lưu Bị lại chiêu đãi cả nhà Lã Bố, mọi việc y làm đều vì Cam phu nhân, vì Cam phu nhân là tù nhân của Lã Bố, sỡ dĩ không chịu bất kỳ sự oan ức nào một mặt vì mệnh lệnh của Lã Bố, phương diện khác cũng vì được thê thiếp của Lã Bố quan tâm.
Nhìn vẻ mặt ngờ ngệch của cô bé trước mặt trong lòng Lưu Sấm có chút bùi ngùi xúc động.
Con gái của Lã Bố trong Tam Quốc Diễn Nghĩa cũng từng xuất hiện.
Lúc ấy Viên Thuật từng muốn lợi dụng đám hỏi mà tách rời hai đồng minh là Lã Bố và Tào Tháo, đáng tiếc chuyện này lại bị cha con Trần Khuê phá hỏng … Trong Tam Quốc Diễn Nghĩa có một đoạn ghi lại nói Lã Bố ở Hạ Bì bị Tào Tháo vây đánh, từng có ý nhờ Viên Thuật giải cứu, vì thế Lã Bố mang một nữ nhân buộc chặt trên người, dùng gấm lụa che kín mặt, muốn chạy ra khỏi vòng vây đáng tiếc lại bị Tào Tháo và Lưu Bị ngăn cản. Sau khi Lưu Bị và gia quyến hắn bị mang đến Hứa Đô sau đó trong lịch sử không thấy nhắc lại.
Nhưng còn Điêu Thuyền thì lại có nhiều bản khác nhau, nào là bị Quan nhị gia bức tử, nào là tự sát mà chết, nào ở ẩn thâm sơn … Mà lan truyền rộng nhất chính là Điêu Thuyền bị Quan nhị gia bức tử.
Tuy nhiên suy nghĩ hẳn cũng không có khả năng.
Quan nhị gia có thể hướng Tào Tháo yêu cầu Đỗ Thị đã chịu mất mặt lắm rồi, sao có thể bức tử Điêu Thuyền được? Ít nhất, Lưu Sấm không tin.
Tuy nhiên nghĩ có lẽ kết cục cuối cùng của Lã Lam có lẽ không được tốt.
Thân là con gái của Lã Bố, lại bị đưa đến Hứa Đô, làm sao có kết quả tốt được chứ?
- Lam tiểu thư không cần lo lắng, tuy rằng ngươi nay biến thành tù nhân của ta nhưng ta cũng sẽ không làm khó ngươi. Lần này vốn chủ định của ta là muốn mượn đường Từ Châu, rồi sau đó lên phía bắc, bất đắc dĩ mới mạo phạm lệnh tôn, đáng tiếc Ôn Hầu thật sự quá mạnh, cứng rắn, bất đắc dĩ ta mới đối đầu với người. Như vậy đi, ta đưa ngươi qua sống trước, bên kia có người quen với ngươi có lẽ ngươi sẽ an tâm. Đợi ta và Ôn Hầu thảo luận thỏa đáng sau đó đưa tiểu thư về an toàn.
Nào ngờ được Lã Lam lại nói:
- Lưu Sấm, ta đã nghe nói về ngươi.
- Hả?
- Ngươi nguyên là tôi tớ của Mi gia, lại vì mê sắc đẹp của Tam nương tử nên cướp Tam nương tử đi, rồi sau đó sợ chết nên trốn như vậy. Ngươi đừng cho là ta sợ ngươi … Ta nói cho ngươi biết, ta sẽ không bao giờ cúi đầu trước ngươi, nếu ngươi dám bắt nạt ta cha ta tuyệt nhiên sẽ không tha cho ngươi.
Xem ra cô bé này dường như hiểu lầm ý của Lưu Sấm.
Lưu Sấm không khỏi cười khổ lắc đầu nói:
- Lam tiểu thư, điều tiểu thư nghe là giả, mắt thấy mới thật. Ta biết thanh danh của ta ở Từ Châu không tốt, dù ta có nói chắc ngươi cũng không tin … Nhưng ta cũng phải nói cho ngươi biết, ta cùng Mi gia không có quan hệ gì, hơn nữa với xuất thân của ta chớ nói Mi gia hắn cho dù là Trần Thị ở Hoài Phổ, thậm chí là cả Lã gia ngươi cũng không có tư cách để làm gia nô cho ta. Hơn nữa ta cũng chả có chút hứng thú nào với ngươi cả.
Vóc dáng cao như vậy nhìn cũng tạm được nhưng không phải kiểu người ta thích. Yên tâm đi, nếu ta quả có ý xấu với ngươi thì đừng nói là cha ngươi cho dù Thiên vương lão gia đến ta cũng không sợ … Chờ khi ngươi qua sông, ngươi sẽ biết ta có gạt ngươi không. Có ai không? Mau đưa Lam tiểu thư qua sông, trên đường không được chậm trễ, nhất định phải cung kính.
Lã Lam nhìn Lưu Sấm liếc một cái, xoay người ra ngoài.
Đi tới cửa nàng ta đột nhiên quay lại nói:
- Tên béo kia, ta tin tưởng ngươi không phải người xấu.
- Vì sao?
Vẻ mặt Lã Lam lộ ra vẻ cười ngây ngô:
- Bộ dạng ngươi không giống người xấu, hơn nữa khi nói chuyện với ngươi ta cũng biết ngươi không nói xạo.
Lưu Sấm không nhịn cười được, lắc đầu ra hiệu mang Lã Lam đi.
Hắn ngồi trên giường xoa nhẹ huyệt Thái Dương.
Cam phu nhân có nói Lã Bố rất yêu thương Lã Lam, xem như viên ngọc quý … Nhưng làm thế nào mới có thể lợi dụng được mối quan hệ này? Lưu Sấm không muốn làm tổn thương Lã Lam, càng không muốn tiếp tục giằng co cùng Lã Bố, nếu có thể không chiến đấu dẫn đến đầu rơi máu chảy thì tốt biết mấy. Nhưng nếu như không thể, nên làm việc này thế nào? Còn nên làm thế nào đàm phán với Lã Bố, làm thế nào để có được ích lợi cao nhất? Mọi chuyện hết thảy đều cần cân nhắc mới được.
Chỉ có điều thời gian này … Làm sao có thể kịp đây?