Bàn Long Bát Âm Chùy đã long đong mấy trăm năm rốt cuộc cũng có cơ hội xuất hiện ngoài đời thực.
Bát âm trỗi lên, phát ra tiếng nhạc giống như tiếng nhạc báo hiệu của sự chết chóc … Lã Bố vừa giao đấu với Thái Sử Từ, lại vừa lưu ý đến tình trạng của tiểu tướng kia.
Nhưng khi Bát Âm Chùy nổi lên tiếng nhạc trong nháy mắt y ý thức được có điều không ổn.
Bát Âm Chùy được thiết kế riêng biệt, có thể phát ra các loại tiếng vang.
Nhưng không có nghĩa là ai cũng có thể khiến nó phát ra âm thanh … Nó cần một lực lượng và tốc độ kết hợp hoàn mỹ, nói cách khác không có lực ngàn cân căn bản không thể nào khiến nó có hiệu quả như thế, chỉ khi nào Bát Âm Chùy phát ra âm thanh mới có thể biết được lực người sử dụng nó.
Tuy Lã Bố không hiểu được nguyên lý sử dụng của Bát Âm Chùy nhưng thân là người luyện võ không lẽ không biết được điều kỳ ảo của Bát Âm Chùy? Y hét lớn một tiếng phấn khởi dùng lực cực mạnh truyền vào Phương Thiên Họa Kích bức lui Thái Sử Từ và Hứa Chử, hướng phía Lưu Sấm là phóng đi. Cùng lúc đó, kỵ quân Lã Bố cũng hò hét lên, cũng theo sát sau tiến lên, chợt nghe âm thanh muộn hưởng, Bát Âm Chùy gần như kéo hạ thân thể tên tiểu tướng kia đập mạnh xuống đất.
Mặc dù ngồi trên ngựa tên tiểu tướng kia cũng có thể cảm nhận được sự rung động của mặt đất.
Mặt sợ tới mức trắng bệch ra, không còn chút máu.
Không đợi gã ta kịp phản ứng, Lưu Sấm đã nhoài người xoay người ôm ngang hông nàng ta, lập tức nhấc bổng tên tiểu tướng này lên.
- Buông Linh Đang Nhi ra!
Lã Bố giống như một con hổ điên, nhằm phía Lưu Sấm mà đến.
Một tay Lưu Sấm ôm tên tiểu tướng một tay vung Bát Âm Chùy xuất chiêu.
- Bá vương nhất tự suất phương thức!
Chợt hắn quát to một tiếng, Bát Âm Chùy mang theo một sức lực như ngọn núi lớn đánh tới Lã Bố.
Lã Bố nâng kích chắn ngang, tiếng nổ vang thật lớn truyền đến vang vọng cả bầu trời.
Ngựa Xích Thố hí dài, ngựa Tượng Long cũng không chịu thua, hí vang … Hai con ngựa đồng thời lui về phía sau, Lưu Sấm và Lã Bố đồng loạt thay đổi sắc mặt.
Thù này của Lưu Sấm gần như phát ra toàn lực.
Trong trường hợp này nhìn hai người cân tài cân sức nhưng Lưu Sấm biết chính hắn thua! Lã Bố đã chiến đấu với Thái Sử Từ và Hứa Chử đã bốn năm mươi hiệp, Lưu Sấm lại có ưu thế vì ngựa có bàn đạp và yên ngựa nên so với Lã Bố cũng có phần thoải mái hơn, nhưng không ngờ trong tình huống này ngang tài ngang sức tên Lã Bố Hao Hổ này quả nhiên danh bất hư truyền.
Mà lúc này Chu Thương cũng hạ lệnh hướng kỵ quân của Lã Bố tấn công.
Lưu Sấm thả tên tiểu tướng này ngã trên mặt đất, lập tức một tên đao phủ thủ tiến đến mang tiểu tướng đi.
- Đừng gây thương tích, trói nàng ta mang vào thành.
Lúc này, Lã Bố đã tức giận quá mức, rống ngựa giục ngựa nhanh chóng tiến về phía Lưu Sấm, muốn đoạt tên tiểu tướng kia lại. Tuy nhiên, lần này y đối mặt không còn là hai người Thái Sử Từ và Hứa Chử nữa là Lưu Sấm cũng giao nhập chiến đoàn, ba người vây quanh Lã Bố đánh một trận chí tử, mặc dù Lã Bố anh dũng, nhưng ba người liên thủ chỉ mới mười hiệp y đã không ngăn cản được, bị đánh đến nón giáp siêu vẹo, chật vật không chịu nổi.
Bát Âm Chùy của Lưu Sấm nổ vang, thế lực khá lớn.
Bát Âm Chùy phối hợp chiêu thức Bá Vương nhất tự phát huy thế lực vô cùng lớn.
Mặc dù Lã Bố nổ lực ngăn cản, lại dùng hết sức.
Trong lúc nhất thời, Lưu Sấm tấn công chính diện, Thái Sử Từ và Hứa Chử hai bên phối hợp, Lã Bố cho dù có lợi hại cũng không thể nào thoát khỏi đợt tấn công này, vì thế y chỉ có thể bị động ngăn cản, một, hai, ba … Chiêu số của Lưu Sấm rất đơn giản, chính là một chiêu suất phương thức.
Cái gọi là suất phương thức chính là đập.
Chiêu thức đơn giản, Lã Bố cố tình trốn tránh cũng không được, chỉ có thể từng chiêu xuất ra.
Bát Âm Chùy này vừa có chút độc vừa có chút lạ … Sau kkhi Lã Bố ra sức cản mười tám chùy đã ngăn cản không nổi, miệng phun ra một ngụm máu tươi thúc ngựa chạy đi. Lúc này y không thể nào thể hiện thể hiện ý chí anh hùng nữa, vì ba người Lưu Sấm phối hợp khiến y căn bản không thể nào chống đỡ được. Y chạy đi làm cho binh lính Phi Hùng Quân hỗn loạn, Lã Bố không phải không bị bại nhưng lại chưa bao giờ bị bại như vậy … Bị quân địch đánh hộc máu tươi đã khiến Phi Hùng Quân chân tay cuống cuồng.
Trên thành Phó Dương, Lã Đại luôn theo dõi cuộc chiến.
Y không nghĩ ba người Thái Sử Từ liên thủ lại có thể đánh bại được Lã Bố, lập tức mừng rỡ.
- Nổi trống, Phi Hùng Vệ xuất kích.
Rầm rầm long … Tiến trống trận rền vang đã sớm hạ cửa thành cho Phi Hùng Vệ xuất kích, hai người Tiêu Lăng và Từ Thịnh dẫn đầu xuất kích, gào thét mà chạy đi … Một trăm lẻ tám Phi Hùng Vệ sát nhập cuộc chiến, lập tức mang đánh tan rã Phi Hùng Quân của Lã Bố.
Lã Bố ghé trên lưng ngựa trên miệng không ngừng máu tươi, ngựa Xích Thố trốn đồng hoang mà đi.
Lưu Sấm lệnh Thái Sử Từ đóng giữ chiến trường, hắn và Hứa Chử mang theo Phi Hùng Vệ ở phía sau gắt gao đuổi theo, một đường truy kích Lã Bố.
Lã Bố lúc này có thể nói là gặp xui xẻo.
Có thể năm nay không phải một năm may mắn của y, liên tục hai lần bị đuổi giết.
Lần trước là Hách Manh tạo phản, Lã Bố không đề phòng cho nên hốt hoảng chạy trốn, nhưng lần này y bị đánh bại làm hắn cảm thấy vô cùng chán nản. Mặc dù bọn Lưu Sấm lấy nhiều đánh ít, dù là đợi mệt mới tấn công nhưng Lã Bố đã thật sự bị đánh bại, hơn nữa lại bại cực kỳ thê thảm.
Y phủ phục trên lưng ngựa đột nhiên có chút hối hận.
Nếu nghe theo lời khuyên của Cao Thuận, nếu có thể đợi cho bọn Trương Liêu trở về nói không chừng không có kết cục như thế này.
Y giục ngựa chạy như điên, chợt nghe tiền phương truyền đến tiến ngựa hô hoán.
Lã Bố lấy lại tinh thần, ngẩng đầu nhìn lại.
Chỉ thấy ngay phía trước một đội nhân mã ngăn lại, nhưng thấy lá cờ phía trên viết to hai dòng chữ: Bắc Địa Thái Thú, Lỗ Tướng Quốc, ở giữa có một chữ "Trương" rất lớn, dưới ánh mặt trời vô cùng bắt mắt. - Văn Viễn cứu ta!
Lã Bố lớn tiếng la lên.
Trương Liêu ngồi ngay ngắn, thấy rõ ràng Lã Bố chạy tới cũng phát hoảng.
Từ khi gã theo Lã Bố đến này chưa bao giờ thấy Lã Bố chật vật như thế … Nón giáp siêu vẹo, trước ngực có vết máu tươi, trận chiến này thật sự không nhỏ.
Trương Liêu từ Bành Thành xuất phát, từ Tổ Thủy mà lên, cho nên mới kịp thời chạy đến.
Thấy Lã Bố bại trận gã vội vàng phóng ngựa chạy đến nghênh đón, mang Lã Bố mang về doanh trại.
Cùng lúc đó, Lưu Sấm và Hứa Chử lĩnh Phi Hùng Vệ cùng đuổi theo, hắn nhìn thấy cờ hiệu của Trương Liêu vội ngăn Hứa Chử lại, ra lệnh ngừng truy trích.
Số phận này đôi khi cũng thật thú vị.
Lần trước hắn ở trước ngoặt sông nhìn thấy cờ hiệu Trương Liêu sợ tới mức vội vàng chạy trốn.
Còn lần này hắn và Trương Liêu cũng lại gặp nhau!
- Mạnh Ngạn sao lại không đuổi theo!
Lưu Sấm đưa ngón tay chỉ cờ hiệu, đích thị thấy binh mã Trương Liêu, đột nhiên nói:
- Lão Hổ ca, huynh nhớ kỹ người kia, tương lai là kẻ thù khá nguy hiểm.
Hứa Chử nghe nói ngẩn ra, đưa mắt nhìn Trương Liêu.
Mà Trương Liêu cũng đang quan sát Lưu Sấm và Hứa Chử, phát hiện ngón tay Lưu Sấm đang chỉ mình, Trương Liêu khẽ mỉm cười cũng chỉ về hướng Lưu Sấm.
Ý nói: Có dám lại đây không? Quân Từ Châu đã bày trận xong, trận địa sẵn sàng đón địch.
Lưu Sấm cũng tươi tười, đột nhiên quay đầu ngựa nói:
- Chúng ta đi.
- Cứ đi như vậy sao?
- Lần sau nếu ra chiến trường gặp được người này có thế giết được thì giết, tuyệt đối không thể tha.
- Cổ chi Triệu Hổ … Ha hả. chúng ta bây giờ không có lực chống đối với người này, việc cấp bách chính mau chóng qua sông đến Thanh Châu phía bắc,tìm nơi trú thân. … Bởi vì Trương Liêu đưa viện binh đến nên chiến trường ngoài thành Phó Dương cũng nhanh chóng chấm dứt.
Không cần phải cùng Lã Bố liều sống chết, ít nhất trước mắt chưa cần đến, không cần … Lưu Sấm còn muốn Lã Bố đứng vững ở Từ Châu, làm lệch hướng binh lực của Tào Tháo, chỉ có như thế hắn mới có thời gian sống yên ở Bắc Hải.
Sau khi trở lại Phó Dương, Lưu Sấm hạ lệnh nhanh chóng qua sông.
Lã Đại, Sử Hoán, Từ Thịnh, Tiêu Lăng … Người phái đi gần như đều phái qua sông cả, còn Lưu Sấm và Hứa Chử cho một trạm quân mã canh giác, cảnh giới trên đầu thành, quan sát hướng đi của quân lính Từ Châu, sau khi Trương Liêu cứu Lã Bố vẫn chưa lập tức phát động binh mã, mà đóng quân dưới thành.
Nhìn doanh trại quân Từ Châu được bố trận nghiêm khắc, Lưu Sấm không khỏi âm thầm suy nghĩ.
Trương Liêu hạ trại kiểu này tiến có thể tấn công lui có thể thủ.
Ngoại trừ lập nhiều doanh trại ở ngoài Phó Dương, gã còn sắp xếp binh mã đóng quân bên sông.
Nói cách khác nếu Lưu Sấm phải qua sông, Trương Liêu có thể lập tức truy kích, nếu Lưu Sấm không bỏ chạy thì Trương Liêu vẫn vây Phó Dương cho đến khi Lưu Sấm cạn kiệt lương thực, hành trình của Lưu Sấm vô cùng chặt chẽ, lưu lại ở Phó Dương một ngày sẽ tăng thêm một phần nguy hiểm …