Chương 1: Chuyển sinh

Thế giới huyền huyễn, mang đậm chất lý tưởng của loài người về một thế giới mà kẻ mạnh đứng trên tất cả.

Một thế giới không có công bằng và pháp luật, nơi mà phải dựa vào thực lực chính bản thân để sống sót.

Một dãy núi hùng vĩ với vô vàn quái vật khổng lồ, một đại dương với vô vàn thủy quái nguy hiểm, một cánh rừng với vô vàn sinh vật chết người.

Tất cả đều là mối nguy hiểm, kể cả chính con người cũng có thể là kẻ thù.

Dù cho như trong tiểu thuyết, nhân vật chính như có một sức mạnh nhạt nhẽo vượt xa chân lý, xử trí còn gắt hơn cả chân trời thì đó cũng chỉ là mơ tưởng của trẻ con.

Đến với một dị giới thực thụ, nơi có những con Orge to lớn gấp ba bốn lần người thường, những đàn goblin với lực lượng hàng ngàn con đủ để cán nát cả một ngôi làng nhỏ.

Nơi mà những dục vọng của con người bộc lộ ra rõ ràng nhất, cuồng loạn nhất.

"Và đó là những gì tôi định viết cho bộ tiểu thuyết sắp tới..."

~~~~~

Tại Việt Nam, ngay trong lòng đường nơi quốc lộ, một nam thanh niên trông gầy guộc với bộ áo vàng hoe từ người đến xe, trên áo in lù lù dòng chữ Vietnampost.

"Bỏ mũ bảo hiểm xuống, một mái tóc không cắt moi mà là mullet ngầu lòi, khuôn mặt tuấn tú như mấy anh trai Hàn Quốc trong mấy bộ phim tình cảm."

Từ xa, một đứa nhóc được mẹ dắt đi chơi bỗng nhìn thấy chàng trai ấy, liền giật tay áo hỏi :

"Mẹ ơi, anh kia bị sao thế ạ ?"

Cánh tay chỉ thẳng vào thanh niên áo vàng ấy, khiến cho mẹ cậu bé phải dắt cậu bé đi chỗ khác.

"Được rồi, tự sướng quá đủ rồi, đi làm tiếp thôi" Thanh niên áo vàng xấu hổ bỏ đi.

Vào vấn đề chính, tôi là Nguyễn Việt Bằng, là một shipper chính hiệu đã qua đào tạo đúng 2 năm từ khi học xong cấp 3.

Cha mẹ tôi đã quá già để phải lo lắng cho tôi, giờ đây cuộc sống tôi an nhàn hơn bao giờ hết, cũng đúng thôi bởi tôi là một thằng không có bạn gái, mà dù có cũng không bao giờ đủ tiền để duy trì mối quan hệ ấy cả.

Tiền lương của tôi cũng chỉ đủ chi tiền bạc cho gia đình sống qua ngày, không tài nào có thể đủ để ăn sung mặc sướng được.

Nhờ vậy nên tôi quyết định trở thành một tiểu thuyết gia lẫy lừng để kiếm tiền về nuôi gia đình !

Và cuối cùng ước mơ cũng chỉ là mơ ước, không gì là dễ dàng cả, tiểu thuyết của tôi không mấy đón nhận được sự ủng hộ từ độc giả, có lẽ vì trong giờ học văn tôi không chăm chỉ nghe cô "giảng đạo" chăng ?

Đúng là văn hay chữ tốt không bằng học dốt nhưng bắt kịp thời đại mà, tôi cũng muốn nổi tiếng chứ bộ, tiếc lại lún quá sâu vào thể loại trọng sinh đô thị, để rồi lại đi theo con đường tới tiên giới ?

"Ta quyết không cam tâm, cần cù thì bù siêng năng, chắc chắn ông trời sẽ không phụ người lương thiện !"

Nghĩ thế, hắn cứ đi xe mà không để ý đường xá, vừa mới bừng tỉnh thì đã hôn thẳng vào một chiếc xe bán tải, văng xa hàng chục mét.

Nằm dưới đất, dù chưa hoàn toàn nhắm mắt, nhưng xương cốt vỡ vụn, cơ thể cũng bị tổn thương nặng nề, chỉ còn ý thức mập mờ không rõ.

Máu đã chảy thành vũng, chỉ có hắn là vẫn đang nghĩ ngợi lung tung :

"Mình sắp chết rồi ư ? Không được, cha mẹ già còn đang ở nhà trông ngóng, mình không thể chết được..."

Ý thức hắn dần trở nên mập mờ, chỉ còn nghe thấy tiếng hô gọi thất thanh xung quanh :

"Anh ơi, anh có sao không !? Ai đó gọi bác s..."

Tiếng động hoàn toàn biến mất, chỉ có linh hồn của hắn là vẫn theo vòng luân hồi chuẩn bị chuyển thế.

Bỗng dưng trong vòng luân hồi bỗng bị một loạt những linh hồn khiến kẹt cứng lối chuyển thế, thực hư mới vài phút trước, một vụ đại thảm sát tại ngân hàng đã xảy ra.

Hiện nay, linh hồn của người vô tội, kẻ cướp hay thậm chí là cảnh sát đều đang được luân hồi thì bị kẹt cứng, khiến cho những linh hồn khác cũng kẹt theo.

Linh hồn của Việt Bằng cũng bị kẹt trong số đó, nhưng thay vì tiếp tục kẹt, lại bị những linh hồn khác đẩy ra, nhiều đến nỗi thoát ra khỏi vòng luân hồi, suýt thì biến mất.

May thay lúc ấy, một vị cao thủ xé thiên mà đi, cùng lúc linh hồn của Việt Bằng đang đi lạc thì bị hút vào trong.

Ai ngờ đâu lại tới được một vũ trụ khác, linh khí dồi dào lại khiến luân hồi lực mạnh mẽ hơn, thu lại linh hồn của Việt Bằng khiến hắn chuyển thế.

Bởi vì linh hồn của hắn ngay từ khi bị tách khỏi luân hồi ở phàm giới, đã hoàn toàn giữ lại được kí ức mà chuyển thế.

~~~~~~~~

Tại một căn nhà nhỏ nằm trên một quả đồi, một tiếng hô lớn thốt lên tiếng bản xứ :

"Ra rồi, chúng mừng cô đã sinh ra được một bé trai khỏe mạnh !"

Tiếng một người phụ nữ vang lên, hình như đã có một đứa trẻ được sinh ra, tiếng khóc chào đời vang lên từng tiếng thất thanh :

"Oa oa oa !"

Bằng Việt trong nửa tỉnh nửa mơ, cảm nhận được mình vẫn còn sống nhưng cảm giác như đang là người khác.

Hắn nghe thấy tiếng trẻ con, lại tiếng một người phụ nữ, muốn nói lại không nói được, mắt cũng không thể mở ra.

Lúc ấy người phụ nữ như bế hắn lên, cảm giác cơ thể vô cùng nhỏ bé đối với đôi bàn tay của người phụ nữ ấy.

"Mình bị thu nhỏ ư !?"