Nhiều mỹ nữ ở quanh cũng là một nỗi khổ.
Nhóm Caesar không lưu lại nữ yêu thôn quá lâu. Tiểu Yêu thu xếp đồ đạc của mình một chút rồi cùng họ ra đi. Trong nhóm có thêm một người dẫn đường, trong lòng Caesar yên tâm hơn rất nhiều. Nhưng chẳng bao lâu sau Caesar đã nếm đau khổ. Cô bé Tiểu Yêu nhìn qua tưởng như ngây thơ, khờ dại cũng không phải là cái đèn cạn dầu, dù sao nàng cũng là một nữ yêu. Nàng cực kì cung kính lễ phép với Caesar nhưng với Clara thì ngược lại, dọc đường có vẻ hai nàng còn ganh đua gay gắt, một giây cũng không ngừng bạt đao múa kiếm. Cuối cùng, Caesar chỉ đành nhắm mắt làm ngơ.
Có Tiểu Yêu dẫn đường, đoạn đường phải đi dễ dàng hơn rất nhiều, không lo sợ bị lạc, còn tránh được rất nhiều nơi nguy hiểm. Có nhiều chỗ chính là tử lộ, đã bao lâu không có một dấu chân người đi qua. Nơi này chính là thiên đường của ma thú.
- Chủ nhân, không thể đi sang bên trái. Bên đó chính là đầm lầy Ma Tích(1), là nơi chiếm đoạt tất cả tính mạng. Bên phải mới là con đường đi thông tới chân tuyết sơn.
Tiểu Yêu có phần đắc ý khoe bản lĩnh của mình, tất nhiên là khoe cho Clara nhìn. Nơi này là địa bàn của nàng, mà cô tiểu công chúa Mỹ Nhân Ngư kia cứ kiếm chuyện với nàng mãi, nữ yêu tộc các nàng há là người dễ chọc, tộc quy của các nàng chính là: nếu người khác đối xử với các nàng thế nào thì các nàng cũng sẽ làm vậy với người ta. Nàng là thị nữ của Caesar chứ không phải là của Clara.
- Hừ, cho dù quỷ môn quan chúng ta cũng không sợ, chỉ là một cái đầm lầy Ma Tích thì có gì chứ. Phải không nhị ca?
Bị Tiểu Yêu kích thích, vốn Clara đã trở nên thùy mị phần nào lại khôi phục tính cách làm cho Caesar càng thêm nhức đầu.
- Đúng. Các người ai cũng không có sai, ta sai thôi. Được chưa? Tiểu Yêu, còn bao lâu nữa mới tới tuyết sơn?
- Chủ nhân, còn khoảng một ngày. Ngài xem, đỉnh núi màu trắng xa xa kia chính là nó, độ cao so với mặt biển rất lớn cho nên trên đỉnh đóng băng rất nhiều, trở thành nơi ở của Băng Sương cự long, cũng là nơi cự long tụ tập gần chúng ta nhất. Thế nhưng… chúng ta thật sự phải đi đồ long sao? Đó chính là cự long chân chính, am hiểu tất cả ma pháp băng hệ đó.
Vừa nghe Caesar hỏi, Tiểu Yêu liền trở nên ngoan ngoãn, giọng nói lên bổng xuống trầm, có thể nhận rõ là đang lấy lòng nhưng lại không hề có một cảm giác khó chịu nào. Đây chính là bản năng của nữ yêu nhất tộc, các nàng không hề cố ra vẻ. Khi nàng nghe được chủ nhân muốn đi đồ Long thì vẫn rất kinh sợ. Dám chạy tới dãy Trust để đồ long… chuyện này quá đặc biệt. Nếu hắn không phải chủ nhân của nàng thì sợ rằng Tiểu Yêu không nhịn được mà mắng vài câu ngu ngốc.
- Đúng vậy, nhất định phải giết. Việc của ngươi là đưa ta đến nơi.
- Sai, là chúng ta!
Clara không đồng ý kéo áo Caesar.
- Lara, phải nghe lời. Khi tới đó cô và Tiểu Yêu phải ở lại dưới chân núi chờ ta.
- Không được.
Hai nàng đồng thanh hô. Đây là lần đầu tiên hai nàng nhất trí kể từ lần đầu gặp mặt.
- Chủ nhân, Tiểu Yêu phải đồng sinh cộng tử với ngài.
- Nhị ca, anh đã đồng ý để ta cùng đi, không cần phải suy nghĩ gì hết.
Nếu đấu võ mồm, chắc chắn Caesar chẳng ăn nổi hai người nênđành ngậm miệng không nói gì, nhưng trong lòng đã quyết định. Lần này hắn chỉ nắm chắc có ba thành, chỉ biết dùng phương pháp liều mạng mà lên. Sau khi gặp Hồng Long, hắn liền biết rõ uy lực của cự long, còn về phần ma pháp thuộc loại ‘nửa vời’ như Clara làm gì có tác dụng gì với cự long có ma pháp phòng ngự siêu cao đây? Ảo thuật và tinh thần xung kích của Tiểu Yêu cũng khác gì gãi ngứa. Mà nếu phải để tâm chú ý các nàng thì lúc đó một thành cơ hội hắn cũng không có. Tất nhiên chuyện giảng lí lẽ với các nàng là chuyện vô dụng.
Ba người đi thật nhanh, mục tiêu đã ngay trước mắt nên cũng có phần hưng phấn, chẳng mấy chốc mà đã tới chân tuyết sơn.
Sườn núi tuyết sơn là một vùng xanh biếc nhưng càng lên cao thì dần dần chuyển sang trắng, nhiệt độ cũng ngày càng thấp. Mà đỉnh núi chính là một thế giới băng tuyết, cực kì lạnh lẽo, ánh mặt trời phản chiếu trên mặt băng có phần lóa mắt…
May mắn là có Clara và Tiểu Yêu, hai người tinh nghịch vui đùa bên cạnh nên Caesar mới không bị đắm chìm trong nỗi nhớ nhung Elena. Clara dường như đã quên chuyện mập mờ lúc trước, Caesar càng không đề cập tới. Hắn biết đó là do phấn độc của Lạc Hồn Hoa Cốc. Điều này làm cho tâm tình của hắn yên ổn trở lại, dù sao nếu lỡ chủ tâm làm ra chuyện có lỗi với Elena thì chính hắn cũng không thể tha thứ cho mình. Có lẽ nhờ có nguyên nhân đó mà hắn mới có thể kịp thời tỉnh lại, chưa tạo nên bất cứ sai lầm nào. Còn những tiếp xúc thân mật kia, Caesar lại không để ý tới, hắn không phải là người cổ hủ, có thể nói trước khi gặp Elena, hắn chính là một kẻ không sợ trời không sợ đất.
Một căn lều nhỏ được dựng lên nhanh chóng. Đây là đồ dùng mua được từ mạo hiểm giả nhân loại, cực kì dễ sử dụng. Trước khi chiến đấu, bọn họ cần phải nghỉ ngơi thật tốt, khôi phục trạng thái tốt nhất. Cơ hội chỉ có một lần.
Ăn xong, Clara liền tiến vào minh tưởng, Caesar thì thực hiện đại chu thiên tuần hoàn, còn Tiểu Yêu phụ trách cảnh giới. Nơi cự long tu tập lại thường là nơi an toàn nhất, nơi đó thường không có ma thú gây rối. Đương nhiên chính cự long là thứ nguy hiểm nhất, đối với sinh vật dám xâm lấn, chúng đều không chút do dự mà ra tay hủy diệt.
Thỉnh thoảng trên đỉnh núi băng tuyết lại truyền tới tiếng rồng ngâm kinh thiên động địa. Cảm giác một con cự long kêu gào cùng với n con cùng gầm lên hoàn toàn khác biệt. Quyết định ban đầu của Caesar là phải làm thế nào dụ một con rồng lạc đàn, chứ một mình mà dám đối mặt với một đàn cự long… mịa kiếp, bị oánh cho cặn bã cũng không còn ấy chứ.
Đến khi Caesar hoàn thành đại chu thiên tuần hoàn thì sắc trời đã xẩm tối, Clara và Tiểu Yêu cũng được một lần không cãi nhau, có lẽ do sợ ảnh hưởng tới Caesar. Vừa thấy Caesar tỉnh lại, hai người yên lặng đã lâu bắt đầu ầm ĩ cả lên.
- Không ngờ mất nhiều thời gian như vậy. Hành động vào ban đêm quá nguy hiểm hay cứ chờ tới bình minh đi. Chúng ta ăn gì đó, rồi ngủ một giấc, khôi phục thể lực cho tốt.
- Được đó, được đó. Băng Sương cự long ở trên núi băng, buổi tối khó mà đến đó được, tốt nhất cứ chờ ngày mai hẵng đi. Lại đây, nếm thử bánh hoa đặc sản của nữ yêu tộc chúng ta.
Bây giờ Caesar cực kì mẫn cảm với bất kì cái gì liên quan tới “hoa”.
- Cái này… chắc không sao chứ?
Tiểu Yêu bật cười khanh khách.
- Chủ nhân, yên tâm đi, không có việc gì đâu. Bánh này ngọt lắm, lại rất dễ ăn nữa.
Vốn Clara muốn từ chối nhưng ăn nhiều đồ nướng quá cũng ngấy, mà thứ đó cũng không thích hợp cho con gái. Ở trong địa phận của nhân loại, những thứ mua được cũng khá đơn giản, chỉ có thể giúp đầy bụng mà thôi. Nàng vốn được nuông chiều từ bé, đã lâu rồi lại chưa được thấy món điểm tâm nào tinh xảo như vậy, chỉ có thể bỏ qua sĩ diện mà ăn thử một miếng. Quả nhiên, thức ăn vừa vào miệng đã tỏa hương, chỉ có điều là hơi nhạt một chút.
Chẻ một ít củi, khơi lên vài đống lửa, chiếu sáng cả bóng đêm, Caesar xuất thần ngắm nhìn bầu trời đầy sao. Khiến cho tất cả mọi người phải chú ý chính là mặt trăng, ánh trăng như nước suối lai láng khiến cho Caesar có một cảm giác cuốn hút mà ấm áp, dường như ánh trăng cũng đồng cảm với hắn. Caesar dần dần bình tĩnh, thả lỏng tinh thần, hít một hơi thật sâu, hương cỏ thơm ngát thấm đậm lòng người.
Bỗng nhiên Clara nổi hứng ca hát, tiếng ca du dương vang lên không hề quấy nhiễu Caesar, ngược lại khiến cảnh sắc càng thêm có tình. Tiểu Yêu cũng không cam lòng yếu thế, so với tiếng ca của Mỹ Nhân Ngư tộc thì điệu múa của nữ yêu tộc các nàng càng khiến cho chúng sinh điên đảo.
Một ca, một múa dưới bầu trời đêm, hai tinh linh đồng thời xuất hiện, hiệu quả quá rung động lòng người. Cái đẹp đó có lẽ không thể tồn tại ở thế gian này, đó chính là sự phối hợp hoàn mỹ nhất, tiếng ca cùng điệu múa gợi khơi những cảm giác thật tuyệt vời. Dưới bầu trời đêm xinh đẹp, xung quanh là rừng rậm thâm u, thỉnh thoảng lại đệm thêm vài tiếng long ngâm, chỉ có một mình Caesar mới được hưởng thủ tiên cảnh nhân gian này.
o0o
Đêm khuya tối như mực, ma thú cùng cự long gào thét tạo nên khúc giao hưởng của địa ngục, từng tiếng lào xào của làn gió đêm cũng lộ vẻ kinh dị, sợ rằng người nào yếu tim một chút khó mà ngủ được. May mà Clara và Tiểu Yêu đều là người to gan lớn mật, hơn nữa hai người, một người hát hăng say, một người hết sức múa nên quan hệ chưa đến nỗi hòa hoãn nhiều lắm nhưng tâm tình đã thay đổi rất nhiều, chẳng mấy chốc mà tiến vào giấc mơ ngọt ngào.
Caesar vén lều lên, im lặng rời khỏi. Hắn đã quyết định từ trước, chắc chắn sẽ không mang hai người kia theo lên đỉnh núi. Chuyện nguy hiểm như vậy không hề thích hợp với hai cô bé ngây thơ như vậy.
Sinh tử, đó là chuyện giữa hắn và Elena.
Hắn quay đầu, nhìn khu lều trại một chút rồi dứt áo xuất phát. Băng Sương cự long, ta tới đây!
Bóng hình Caesar như ánh chớp biến mất trong rừng rậm. Trước đây, vì phải để ý tới tốc độ của Clara và Tiểu Yêu nên hắn đi chậm rất nhiều. Dưới ánh trăng chiếu rọi, dòng máu hiếu chiến của hắn bắn đầu sôi trào. Mặc kệ là cự long hay thần phật, hễ ai dám ngăn cản hắn cứu Elena thì cứ thẳng tay quét sạch.
Căn lều của Clara và Tiểu Yêu cũng được vén lên, hai nàng bước ra ngoài.
- Hừ, ta biết mà, hắn nhất định sẽ lén đi. Chỉ cần người này nói dối thì vẻ mặt sẽ cực kì nghiêm túc. Hì hì, đó đúng là thói quen lạ lùng.
- Ha, xem ra ngươi khá hiểu chủ nhân đấy. Đáng tiếc là ngươi không có hi vọng đâu, người chủ nhân yêu là công chúa Elena, nếu không sẽ không liều mạng đi cứu nàng như vậy.
Từ mấy lời mà Tiểu Yêu cũng có thể đoán ra phần nào, chủ nhân đúng là chủ nhân, ngay cả tán gái cũng lợi hại như vậy.
- Hỏng rồi, chúng ta phải đi nhanh lên, tốc độ của hắn nhanh quá rồi.
- Yên tâm, dù tốc độ của chủ nhân rất nhanh nhưng đường đi nước bước ở nơi này ta rất quen thuộc.
Tiểu Yêu vỗ vỗ ngực mình nói, mà bộ ngực này làm cho Clara có phần đỏ mắt.
- Nơi này nguy hiểm như vậy, sao các ngươi tới làm gì?
Tiểu Yêu nhìn Clara ngốc nghếch, thật là hết nói, vừa nhìn đã biết là công chúa được nuông chiều từ bé.
- Đại tiểu thư, càng là nơi nguy hiểm càng phải để ý. Chẳng nhẽ ngươi quên rằng nữ yêu tộc ta giỏi nhất là huyễn thuật sao. Ma thú có thể khám phá ra huyễn thuật rất ít, hơn nữa vì sự an toàn cũng phải thăm dò tất cả địa hình xung quanh cho rõ, kể cả Long tộc. Như thế mới không lo xảy ra chuyện gì đáng tiếc.
Tiểu Yêu nói có vẻ nhẹ nhàng, còn Clara nghe cũng thấy đơn giản. Nhưng trong quá trình thăm dò không ít nữ yêu đã bị ma thú ăn thịt, dù sao nơi này cũng là dãy Trust khủng bố. Có thể nói mỗi một con đường, nữ yêu tộc đều phải trả một cái giá rất lớn mới tìm ra được. Nhưng sự thật chính là như vậy, chỉ có thể hiểu rõ xung quanh để có thể tăng cường phòng ngự mới giúp cho nữ yêu nhất tộc có thể sinh sống yên ổn. Dù phải hy sinh, nhưng có thể vì dòng tộc mà hiến thân, đó chính là một vinh dự cao quý, giống như lúc này Tiểu Yêu đang tiếp nhận nhiệm vụ vậy, mặc dù trên danh nghĩa nàng là một vị công chúa.
Nữ yêu tộc là chủng tộc theo chế độ thị tộc. Sự tồn vong và vinh diệu của gia tộc cao hơn hết thảy. Có lẽ ngay cả Clara cũng không rõ, tính đặc thù của nữ yêu tộc quyết định văn hóa đặc biệt của các nàng.
Hai cô bé nghĩ đi đồ long chắc chỉ như đi dạo. Clara vốn là người không biết trời cao đất dày, càng không biết cái gì là nguy hiểm. Tiểu Yêu còn nhỏ hơn cả Clara, kỹ năng sinh tồn được học rất nhiều nhưng không có cái gì gọi là kinh nghiệm thực tế, có cũng chỉ là đi theo các tỷ tỷ tuần tra xung quanh, đối với đường ngang ngõ tắt rất là quen thuộc. Nhưng những con đường đều đã được nữ yêu tộc hiểu rõ, thỉnh thoảng có gặp phải nguy hiểm thì cũng có thể dùng huyễn thuật để tránh thoát, chưa bao giờ trực tiếp chiến đấu.
Cự Long? Không phải là con thằn lằn thật lớn suốt ngày kêu ngao ngao, không ngủ thì lại nằm nhìn trời sao? Đây chính là quan niệm của Tiểu Yêu. Người chưa tự mình trải qua thì sao biết được cự long nổi giận đáng sợ như thế nào.
Các nàng vẫn đoán sai tốc độ của Caesar. Caesar đã dùng toàn lực thì sao các nàng có thể đuổi kịp. Bây giờ Caesar như một con thoi… đúng, là con thoi, như một hình ảnh mờ nhạt xuyên qua rừng rậm, nhanh đến nỗi cả ma thú cũng không phát giác được. Tất cả ý chí, lực lượng cùng lực chú ý của Caesar đều đạt mức cao nhất. Kìm nén mấy ngày nay cũng đủ để cho hắn chuẩn bị liều mạng một lần, ít nhất cũng phải đoạt được Long tinh để Elena được sống sót.
Đến khi hắn tới giữa sườn núi, nhiệt độ bắt đầu giảm xuống, cảnh vật xung quanh cũng dần dần thay đổi. Đi lên thêm một lúc, tất cả xung quanh đã trở thành một nơi đầy tuyết trắng. Nhưng cho dù trong hoàn cảnh khắc nghiệt như vậy thì vẫn còn có thực vật tồn tại, bên đường cũng có một số ma thú sinh sống ở nơi băng tuyết ẩn nấp. Song Caesar không hơi đâu dây dưa cùng bọn chúng, liền tránh ra thật xa. Ở xứ lạnh, tính tình ma thú cũng dễ chịu hơn một chút, hơn nữa đã sắp tới gần biên giới của long tộc nên lại càng an toàn hơn.
Càng gần đến đỉnh núi, nhiệt độ đã giảm xuống đến nỗi nước cũng đóng thành băng, gió lạnh như những con dao sắc nhọn. Ở đây, ngoại trừ Băng Sương cự long, đã trở thành cấm địa của sinh mệnh, có lẽ chỉ có Băng Sương cự long mới có thể sinh sống ở hoàn cảnh như thế này.
Đường đi càng ngày càng hiểm trở, cuồng phong tàn phá khắp nơi, chỉ cần hơi bất cẩn là có thể sẽ bị lăn xuống vực sâu, tan xương nát thịt. Với loại gió lốc như thế này, dù có thể giá ngự không khí cũng rất khó giữ thăng bằng, chỉ có loại sinh vật với hình thể khổng lồ như cự Long mới thích ứng được.
Trên người Caesar cũng không mặc nhiều quần áo, vì để chống đỡ lại giá rét nên hắn không thể không khởi động Hải đấu khí. Xem ra tình cảnh còn nghiêm trọng hơn tưởng tưởng, ở nơi như thế này mà chiến đấu thì lực chiến đấu của Băng Sương cự long sẽ tăng gấp bội, còn các sinh vật khác có thể đánh ra 80% đã là giỏi lắm rồi. Nhưng dù nguy hiểm thế nào thì lòng tin của Caesar cũng không hề giảm sút.
Long nhai, sào huyệt rồng.
Nhìn xuyên qua ánh sáng phản chiếu của long nhai, có thể thấy được rất nhiều hang động đen ngòm. Nơi đó chính là sào huyệt của Băng Sương cự long, chỉ liếc mắt một cái đã thấy được không dưới mấy chục cái. Không ngờ ở đây, loại sinh vật hiếm thấy này lại có nhiều như vậy. Caesar biết bây giờ hắn đã bước một chân vào địa ngục. Nơi này không phải đáy biển, không ai có thể cứu hắn, rồng ở nơi này cũng không hiền lành như hải yêu trong Bách Mộ Tử Vong. Nếu muốn đồ long thì sẽ phải khiến cho nó bay khỏi sào huyệt, nếu không sẽ khiến những Băng Sương cự long khác tới. Đây chính là tử lộ 100%.
Bì Cầu trong túi áo có phần không yên phận. Tên nhóc này chui ra, ngậm lấy góc áo của Caesar, ý đồ muốn kéo hắn ra ngoài. Rõ ràng nó cảm giác được có rất nhiều lực lượng mạnh mẽ trong long nhai. Nơi đó không phải là nơi bọn hắn đến được.
Caesar vỗ về Bì Cầu:
- Nhóc con, thiếu chút ta quên mất ngươi rồi. Ngươi cũng nên đi đi, đây là chuyện của ta, không cần ngươi theo ta đi chịu chết.
Nói xong hắn túm lấy Bì Cầu thả ra ngoài, hy vọng nó có thể rời đi. Tên nhóc này theo hắn đã lâu như vậy, đến lúc này đi chịu chết cũng không cần thiết phải mang thêm bên người.
Bì Cầu cắn chặt ống quần Caesar, dùng hết sức kéo về phía sau. Đừng nhìn nó bé nhỏ, bộ dáng lại yếu ớt nhưng cơn lốc lại như băng lại chẳng ảnh hưởng gì tới nó, cái cánh nhỏ hơi động là có thể thấy được một làn hơi ấm lướt qua…
Caesar nhấc Bì Cầu lên, cười nói.
- Ngươi nên đi đi, hay để ta giúp ngươi một đoạn.
Rõ ràng tên nhóc này muốn xuống dưới là rất khó khăn, Caesar lấy đà rồi ném Bì Cầu bay ra ngoài. Hắn biết khả năng sinh tồn của tên nhóc này không phải bình thường, hơn nữa cũng không còn lòng dạ để lo nghĩ.
Tiếp tục ẩn nấp, Caesar bắt đầu quan sát long nhai. Nhất định hắn phải tìm cho được một mục tiêu thích hợp. Ở bên phải vách núi đen ngòm, quả nhiên có một cái long huyệt khá đơn độc, tấn công ở đó có vẻ sẽ dễ dàng hơn một chút.
Dưới ánh trăng, một bóng người dán sát sườn núi mà đi về phía trước, không một tiếng động chui vào long huyệt cực lớn. Nhưng số mệnh của Caesar không hề may mắn một chút nào…
Chú thích:
(1)tích: con thằn lằn.