Khách leo từ cửa sổ vào để gặp mặt, đây là lần đầu tiên Caesar gặp phải, nhưng kết quả của lần đầu tiên này cũng rất ngọt ngào.
Nhìn dáng vẻ ngơ ngẩn của Caesar, Elena khúc khích cười:
- Chẳng lẽ là không hoan nghênh ta sao?
- Nàng đến ư?
- Đúng vậy.
- Tại sao lại đến đây?
- Chàng nói xem?
Sự kích động trong lòng Caesar dần dần bình phục lại, Elena hơi có vẻ thất vọng. Tình cảm chôn dấu trong sáu năm của hai người cũng không bộc phát hết ra, nhưng nàng biết đối phương không hề thay lòng đổi dạ.
Thấy Caesar dần dần bình tĩnh trở lại, Elena đã đoán ra đại khái:
- Sao vậy, còn giận ta ư? Có phải là trách ta lúc ban ngày không nhận chàng đúng không?
- Không phải!
- Bối Bối ngốc, đã lớn thế này mà sao vẫn còn trẻ con vậy, chỉ cần chàng nguyện ý thì ta lúc nào cũng sẵn lòng công bố quan hệ của chúng ta. Mà chàng cũng biết quy củ của Hải Long tộc ta, một khi như vậy thì sẽ có hàng trăm hàng ngàn dong binh, mạo hiểm giả cao thủ của Hải Long tộc truy sát chàng. Khi chàng còn chưa có đủ sức mạnh, ta không thể để chàng lâm vào khốn cảnh được!
Elena nói ra nguyên do của nàng rất đơn giản. Một nàng công chúa xinh đẹp sẵn sàng làm mọi thứ vì tình yêu, nếu là người thì đều phải cảm động, huống chi đó còn là công chúa Elena, có thể chấp nhận hạ mình giải thích như vậy, nếu là người khác sợ đã cảm động đến ngất xỉu rồi.
- Hỡi công chúa xinh đẹp, ta chính là kỵ sĩ của nàng, kỵ sĩ của nàng đã trưởng thành rồi.
Vẻ mặt nghiêm trọng của Caesar loáng cái đã tan biến, thoải mái cười nói.
- Hay nhỉ, chàng cố ý khiến người ta khó xử phải không, không ngờ đã trở nên xấu xa như vậy, đáng đánh đòn!
Lúc này Elena mới hiểu đối phương đang chọc ghẹo nàng, trong lúc thẹn thùng liền bất chấp cái gì mà công chúa với lễ nghi, đuổi theo Caesar quyền đấm cước đá, đương nhiên là không thể dùng đến Long đấu khí.
Khi Caesar chụp lấy bàn tay nàng, hai người đều không nói gì nữa. Sáu năm rồi, đối với một số người mà nói có thể đã là thương hải tang điền, nhưng đối với hai người mà nói thì đều không có gì thay đổi, bởi vì hai người đều cùng là một loại người. Vận mệnh đã an bài nàng ở bên cạnh hắn, khoảnh khắc hai người cùng chui vào một thùng rượu thì tương lai của hai người cũng đã trói chặt vào với nhau. Nhưng khó khăn chắn trước mặt họ cũng rất khó vượt qua. Hiển nhiên, bây giờ cũng không phải là lúc thảo luận việc này.
- Chàng đẹp trai hơn khi xưa đó.
Elena hết sức tự nhiên nói hết sức tự nhiên, sau khi nghĩ lại thì nghĩ chợt cảm thấy hơi thẹn thùng.
- Nàng vẫn trực sảng như xưa, ha ha, bất quá lại càng thêm xinh đẹp nữa, tiểu công chúa của ta.
Nàng công chúa Elena luôn luôn ưu nhã, khoáng đạt, trầm ổn cũng có một mặt khác mà chỉ có Caesar mới thấy được, một cô gái thoáng có chút bướng bỉnh và khát vọng tự do
- Chúng ta dường như có rất nhiều lời cần nói, nhưng bắt đầu nói từ đâu đây, người lần trước cứu ta là chàng phải không?
Elena muốn rút tay mình ra khỏi bàn tay của đối phương nhưng khi thất bại vài lần thì cũng bỏ qua, chấp nhận số phận, sau đó liền trở nên to gan hơn. Ngày trước đối với sự khác biệt nam nữ vẫn còn rất mơ hồ còn bây giờ thì dù sao cũng đã lớn rồi, cho dù là tình trong như đã nhưng Elena vẫn còn có chút thẹn thùng.
Bất quá Caesar đồng học lại hết sức ưa thích dáng vẻ xinh đẹp khó thấy này.
- Công chúa gặp nạn, thân là kỵ sĩ, ta đương nhiên là dù vào dầu sôi lửa bỏng cũng không từ!
- Chàng đó, nói năng vẫn còn khoa trương như vậy. Xem ra mấy năm không gặp, bản lĩnh có tiến bộ một chút nhỉ, ừm, đã hơi ra dáng của kỵ sĩ rồi.
Sự mừng rỡ và vui vẻ trong lòng Elena không cách nào che dấu được, tâm trạng hai người đều trở nên hân hoan, dường như cả thế giới đều trở nên xinh đẹp thêm.
Trong chốc lát cả hai người đều không muốn lên tiếng, chỉ đắm đuối nhìn nhau, muốn đem dáng hình của đối phương khắc sâu vào trong tâm khảm, khoảng cách của hai người cũng càng lúc càng gần, có thể nghe được tiếng trái tim nhảy thình thịch trong lồng ngực cùng tiếng hít thở dồn dập của nhau.
Chuyện tốt không được lâu, cái giọng oang oang của Caio từ đàng xa vang đến:
- Lão đại, lão đại, có khách tới gặp, mau ra nghênh đón!
Nếu có cây đao trong tay, Caesar dám chắc chém chết tên Caio chết toi đó tại chỗ, cái tên rùa biển đen này, bớt làm mấy chuyện phá hỏng tâm tình kẻ khác có được không.
Lúc này lại không thể để cho kẻ khác phát hiện công chúa Elena đang ở trong phòng một nam tử, nếu truyền ra dám chắc khiến thiên hạ đại loạn. Gặp được Elena, xác định được tâm ý của nàng, trong lòng Caesar tràn ngập chiến ý vô tận, hắn nhất định sẽ trở thành một nam nhân xứng đáng với nàng.
Mà Caesar tin tưởng rằng mình có đủ thực lực đó!
- Trước tiên hãy trốn ở trên giường ta một lúc đi!
Elena hiểu ý, sau một cú lắc mình ưu nhã đã núp vào trong giường, rủ màn xuống che, còn không quên cho Caesar một cái nháy mắt tinh nghịch.
Vừa xong xuôi, Caio đã phá cửa xông vào... Tên chết toi này chẳng lẽ không biết gõ cửa sao?
Nhìn thấy sắc mặt lão đại không hay, Caio đồng học vội vàng vung tay giải thích, thanh âm ép xuống rất thấp, tràn ngập hưng phấn cùng lén lút:
- Lão đại, lão đại, ngươi nhìn kìa, mau nhìn đi, là ai tới tìm ngươi kìa!
- Caesar đồng học, xin chào!
Oác ... không ngờ lại là công chúa Clara.
Đầu Caesar hơi choáng váng, hôm này làm sao vậy, chẳng lẽ vận khí của khách sạn này có vấn đề, không ngờ có thể thu hút cả hai nàng công chúa lại đây.
Bất kể là vì lễ phép hay vì nguyên nhân nào khác, Caesar dường như cũng không có lý do gì cự tuyệt Clara đi vào, mà trên thực tế Clara công chúa nhất quán là không cần đợi chủ nhân trả lời đã tiến vào gian phòng, còn Caio lại cười hì hì giơ ngón cái hướng Caesar rồi lặng lẽ đóng kín cửa lại.
- Khục khục, công chúa Clara, xin hỏi đến đây có chuyện gì chăng?
Caesar choáng váng, lúc nào đến không được lại nhằm ngay lúc này mà đến, chẳng lẽ chính là vận đào hoa mà lão nhân thường nói đã đến? Mà hoa đào là cái quái gì nhỉ?
- Caesar, lại khách khí với ta từ khi nào vậy chứ, giữa chúng ta cần gì phải làm mấy trò khách sáo đó chứ.
Toong toong !!! Mồ hôi của Caesar lập tức chảy ròng ròng, lời này vốn cũng chẳng có gì, nhưng nếu bị vị nằm trên giường kia nghe thấy thì quả là vô cùng mập mờ, khổ nạn đến rồi.
- Khục khục, công chúa điện hạ, lễ tiết vẫn nên giữ, lại nói nơi đây cũng không phải là trường học.
Lúc này muốn không khách khí cũng không được, hi vọng duy nhất của Caesar bây giờ là công chúa Clara rời đi mau mau một chút.
- Hừm, nghe nói ngươi hôm nay gặp được Elena muội muội rồi. Cảm giác như thế nào? Nàng ta đã quên mất ngươi rồi phải không, ta nói rồi, thân là công chúa, phải mang trên lưng không chỉ là vinh diệu mà còn có cả áp lực của Hải Long tộc, các ngươi không thành đâu. Hơn nữa hình như Elena muội muội cũng có hảo cảm với Roger điện hạ đó.
Clara không hề nóng nảy chút nào, thậm chí còn rót một tách hải tảo (trên bờ uống trà, dưới biển uống hải tảo, hì - dịch giả) từ từ nhấm nháp.
Nằm sau màn giường, Elena đang giận dữ trong lòng, thật muốn xông ra đánh nhau với Clara một trận. Nha đầu kia từ nhỏ đã chống đối nàng, mà mình từ trước đến giờ cũng chưa từng trêu chọc gì đến nàng.
- Công chúa điện hạ, người ngưỡng mộ mỹ danh của hai vị công chúa các nàng không phải ngàn vạn thì cũng là tám trăm vạn, mà ta bất quá chỉ là một tiểu nhân vật trong đó mà thôi. Ta sớm đã nói, trước giờ ta vẫn chưa từng mong muốn có được điều gì.
Những lời này quả thật Caesar phát ra từ trong phế phủ, nếu Elena quả thật đã quên hắn, hắn sẽ âm thầm bảo vệ nàng cho đến khi nàng tìm được hạnh phúc.
- Thật vậy chăng? Vậy là ngươi cũng ngưỡng mộ ta nữa đúng không?
Đôi mắt Clara chợt lóe sáng, chiếc đuôi cá xinh đẹp nhẹ nhàng phe phẩy.
Ác ... Công chúa sao lại chỉ nghe được có nửa câu vậy?
Đánh chết cũng không thể để lộ ra một chút sơ hở nào:
- Công chúa điện hạ, nếu không còn việc gì đặc biệt vậy xin hãy về cung đi, vạn nhất bị người phát hiện sẽ làm xấu đi danh tiếng của cô.
- Yên tâm đi, người ta ngụy trang tới đây, hơn nữa bổn công chúa cũng không sợ kẻ khác biết. Biết thì sao chứ, Mỹ Nhân Ngư vương tộc bọn ta cũng không có mấy quy củ mắc dịch đó. Hơn nữa nghe Tibat nói, ngươi hôm nay đã khiến cho Roger khó chịu một phen, hay lắm! Tên Tibat kia vẫn rất ghen ghét với tiếng tăm của Roger, có thể khen ngợi một người như vậy, có thể thấy được biểu hiện của ngươi không kém. Cao thủ thanh niên đời nay lại thêm một người nữa rồi, hì hì, ánh mắt của bổn công chúa sẽ không bao giờ sai!
Càng nói càng nguy hiểm, Caesar có cảm giác như mình đang đi trên dây, kiểu nói chuyện này nếu cứ tiếp tục thì sẽ không gì bảo đảm là Elena không xông thẳng ra. Ngày hôm sau báo chí của cả Hải tộc, thậm chí cả loài người cũng sẽ giật tít lớn ở trang đầu, hai nàng công chúa kiệt xuất nhất trong phòng một nam nhân triển khai đại chiến, về phần hắn, chắc chắn sẽ bị cả Hải tộc truy sát.
- Công chúa điện hạ...
- Gọi là Clara thôi!
Clara ra vẻ nếu ngươi không gọi vậy ta sẽ không để yên cho ngươi, khiến Caesar cũng đành phải thỏa hiệp.
- Cla- ... Clara, này, cô tới đây rốt cuộc có việc gì vậy?
- Hừ, chẳng lẽ chán ghét ta như vậy sao?
Clara u oán trợn mắt liếc hắn, cho dù trong lòng Caesar đã có người khác nhưng vẫn bị vẻ xinh đẹp không ai bì này làm mê mẩn tâm thần.
- Không phải vậy, công chúa cũng biết mị lực của mình, nếu một mình ở chung trong phòng ta cảm thấy rất bồn chồn.
Caesar đồng học thật đang rất bồn chồn, nhưng không phải là vì sự xinh đẹp của Clara mà là vì người đang ở trên giường kia.
- Là như vầy, sư phụ của ta, Edinburgh nhờ ta dùng sắc đẹp dụ ngươi giạ nhập học viện của ông ấy, chỉ vậy thôi. Bất quá, bất kể là từ suy nghĩ từ góc độ nào thì vào học viện Edinburgh vẫn có lợi cho ngươi nhất, lại còn có thể gặp người tình trong mộng của ngươi nữa, thế nào, qua bên đây đi.
- Vấn đề này đã không còn do ta quyết định, xin cô đi hỏi trước hiệu trưởng của ta đã. Dù sao ta cũng đã nằm trong danh sách học của học viện Tiều Thạch.
Caesar lạnh nhạt đáp. Nói tới chánh sự hắn luôn cực kỳ lý trí. Việc hắn chọn học viện Tiều Thạch cũng đã trải qua suy tính lâu dài, mặc dù có năng lực nhưng với thân phận hắn thì quật khởi từ học viện Tiều Thạch mới có lợi nhất. Hơn nữa hắn tin rằng bình dân mới là lực lượng chủ đạo của xã hội, đến cả vương tộc có những khi cũng bị trào lưu bình dân làm ảnh hưởng. Elena chính là một ví dụ điển hình. Một câu lưu truyền trong dân gian còn hữu dụng hơn vương tộc nói cả vạn câu.
- Được rồi, ta cũng chỉ nói vậy thôi, ngươi vẫn quật cường y như trước. Thôi đi, vấn đề này chúng ta từ từ tìm thời gian thảo luận, nhớ sáng mai phải đến tìm ta đó.
Sặc, một tên bình dân kiếm công chúa làm chi?
Nhìn vẻ mặt ngốc nghếch nghiêm túc của Caesar, Clara nhịn không được vui vẻ cười:
- Không cần sợ hãi như vậy, ta chẳng ăn thịt ngươi đâu, nhưng mà nếu không đến ... Hừm hừm, ngươi sẽ biết sự lợi hại của bổn công chúa!
Đưa mắt nhìn Clara đi khỏi, Caesar đã sắp xỉu rồi, cục diện kiểu này so với việc đại chiến cùng siêu giai hải quái một hồi còn đau tim hơn nhiều.
- Chúng ta thân như vậy, gọi ta Clara là được. Caesar đồng học, ngươi thân với công chúa Clara như thế từ khi nào hử?
Elena bắt chước thanh âm Clara nói, lớn đến từng này nàng rốt cuộc đã biết được mùi vị của sự ghen tuông, đau xót, là lạ.
- Sao thế, ghen rồi ư?
Caesar lại không nóng nảy chút nào:
- Yên tâm đi, người ta là công chúa Mỹ Nhân Ngư, sẽ chẳng có hứng thú gì với ta đâu.
- Thế sao? Chàng ý là nói công chúa Hải Long vương như ta kém hơn công chúa Mỹ Nhân Ngư phải không?
Ác, nguyên lai nữ nhân đều ghen ghét nhau, cho dù là Elena cũng không ngoại lệ. Caesar đột nhiên nhớ tới một tuyệt chiêu lão nhân từng dạy: Nếu gặp gỡ phải một vấn đề không giải quyết được, vậy khỏi cần giải quyết, cứ để đấy là được, nói không chừng Thượng đế sẽ giúp ngươi giải quyết. Đương nhiên Thượng đế là vuông hay tròn thì Caesar vẫn không rõ, ắt hẳn là một cao thủ rất hùng mạnh chăng.
- Hỡi công chúa điện hạ Elena vĩ đại, thanh danh của ngài bây giờ là độc nhất vô nhị mà.
Caesar cười nói.
- Vậy còn nghe được. Thật tức chết, ta đây lại chỉ có thể rón ra rón rén mà nàng ta lại có thể thẳng thắn tới đây. Được rồi, hôm nay xem ra chỉ có thể đến đây, sau này chúng ta sẽ từ từ tìm hiểu cho rõ quá khứ hào hoa của Caesar đồng học. Người ta còn muốn ăn món nướng nữa.
Nói xong câu cuối cùng, để lại nụ cười ngọt ngào, Elena biến mất, mà lúc này Caio vừa sung sướng đi tiễn công chúa xong liền vọt vào phòng.
- Caio đồng học thân ái, vì để cho ngươi nhớ kỹ không quên động tác gõ cửa cơ bản nhất này, ta quyết định cùng ngươi nghiên cứu, nghiên cứu thật cẩn thận.
Caesar lộ ra nụ cười nhẹ hòa thiện thân thiết.
Đoành đoành choang bộp .... ầm!!
- Caio đồng học, đã nhớ kỹ chưa?
Caio đáng thương tay chân sóng xoài nằm bẹp trên đất, đã nghe không nổi nữa. Từ rày về sau Caio đồng học đã học thêm được một kỹ năng mới: Gõ cửa.
Từ sau trận đánh ở học viện Edinburgh, bọn Caesar cũng trở thành tiểu danh nhân, ít nhất trong đám tân sinh đều truyền lưu tên tuổi bọn họ, mà đám ma cũ cũng sắp vào học nay thôi. Nghe nói mỗi lần khai giảng đều có một lần hoạt động tu luyện cực kỳ mạo hiểm mà lại mười phần thú vị, thông qua lần hoạt động như vậy sẽ khiến cho tất cả đệ tử biết mình còn chưa đủ, cùng với tầm quan trọng của thực lực.
Sáng sớm, Caesar đồng học không thể tránh thoát lệnh triệu đặc thù của hiệu trưởng, hơn nữa tên năm hai đi truyền lời còn trực tiếp đến khách sạn tìm Caesar, suýt chút nữa bị Caio vì ngủ chưa đủ giấc quẳng ra khỏi cửa.
Phòng hiệu trưởng rất bình thường, ít nhất là bình thường hơn nhiều so với tưởng tượng của Caesar. Trong phòng chỉ có mấy bộ sách, nếu muốn tìm thứ gì hơi quý giá một chút cũng rất khó.
- Thử đi, đây chính là Bách vị tảo hiếm có đến từ biển Caribê, trong vị đắng lại thấy vị ngọt, rất ngon.
Vị hiệu trưởng mập mạp này nhìn thế nào cũng giống một ông già Phí Thị bình thường, hết sức trân trọng nhìn cái bình trong tay, rót cho Caesar một chén nhỏ ... Một chén rất nhỏ.
Caesar tinh tế uống một ngụm thưởng thức, quả nhiên vừa vào miệng thì có chút đắng chát, nhưng chỉ trong chốc lát năm vị hiện lên, không những ngọt ngào, nếu chỉ là ngọt ngào cũng chẳng có gì đặc biệt, mà lúc lại biến thành đắng cay khiến vị ngọt ngào càng thêm ngọt ngào, có điểm giống nhân sinh.
- Cực phẩm.
Hiệu trưởng hiển nhiên đối với phản ứng của Caesar hết sức hài lòng.
- Ở lại Tiều Thạch, ngươi ở đây sẽ được hưởng sự tự do tuyệt đối, thế nào?
Caesar híp mắt lại, không tỏ vẻ gì, nói:
- Hình như còn thiếu điểm gì thì phải, nghe nói là điều kiện của hiệu trưởng Edinburgh cũng rất ưu đãi đó.
- Ta... ta giới thiệu cháu gái cho ngươi.
Rầm!!!
- Khục khục, hiệu trưởng, việc này chắc không cần.”
Nhìn bộ dáng của hiệu trưởng, một cô nàng ngư tộc béo ú nháy mắt với hắn, Oọc ọc !!
- Cậu bé à, chớ có nóng vội cự tuyệt, cháu gái ta dáng vẻ đương nhiên không giống ta. Nó chính là một trong ba cô gái được xưng là đẹp nhất Hải tộc, cùng với công chúa Clara, công chúa Elena, đó chính là Isabella. Mặt khác trong nhà nó còn rất giàu nữa, ngươi hẳn không thể không biết gia tộc Carrot chứ?
Danh tiếng của Isabella cả Hải tộc có ai lại có thể không biết:
- A a, hiệu trưởng đại nhân, nếu cô ta là cháu gái ngài, sao lại đi học viện Edinburgh học vậy?
- Ài, nha đầu kia từ nhỏ đã thích ma pháp, nói về trình độ ma pháp, cả Hải tộc cũng chẳng ai có thể so sánh được với Edinburgh, điều này ta thừa nhận. Nhưng mà học viện Tiều Thạch của ta chính là nơi chuyên huấn luyện chiến sĩ, càng thích hợp với ngươi hơn. Yên tâm đi, tiểu nha đầu đó đối với ta vẫn còn rất tôn kính, có ta hỗ trợ tuyệt đối có thể nắm chắc sáu thành. Cái gì mà công chúa công nương, chỉ là bóng trăng đáy nước, chỉ có thể nhìn, không thể lấy được. Lão già Edinburgh kia thích nhất là hứa lèo, ngàn vạn lần chớ nên tin.
- Khục khục, thôi đi, ta không có ý đó. Ta muốn nói là, khi học ở học viện, ta không muốn bị học phần và khoa mục ảnh hưởng, cũng không thể bắt buộc ta đi học. Ta muốn được tự do sử dụng Đồ thư quán, đương nhiên việc hiệu trưởng đại nhân mong muốn, ta sẽ trợ giúp, hơn nữa, còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng của hiệu trưởng.
- Ngươi muốn nói đến Caio chăng, ừm, tiểu tử đó là một tài năng đáng bồi dưỡng, nhưng mà hiện tại cao thủ cũng không ít.
Hiệu trưởng mập híp mắt lại cười.
Nếu lão biết Caio sở hữu Ganado Chân không chiến phủ hẳn sẽ không nói như vậy. Thần binh khi không cởi phong ấn giống y như một cây phủ bình thường, mà loại cự phủ như của Caio thực tế có rất nhiều chiến sĩ cũng dùng, đối với một số chủng tộc to lớn mà nói, đây bất quá chỉ là một cái phủ nhỏ, những đặc điểm khác biệt nhỏ của nó không ai chú ý đến
- A a, yên tâm đi, học viện Tiều Thạch cũng là nơi đầm rồng hang hổ.
- Nói như vậy, hiệp nghị của chúng ta đã thành lập xong?
Hiệu trưởng mập cười rất rạng rỡ.
Nụ cười của Caesar cũng rạng rỡ không kém lão, quả thật là một cặp tặc ngư một lớn một nhỏ, nham hiểm giảo hoạt.
- Được rồi, hiệu trưởng hẳn là không phản đối vị đệ tử thiện lương như ta mỗi tuần một lần thực hiện nghĩa vụ nói chuyện giúp vui cho một lão nhân cô đơn ... kèm thêm ít trà khô mang về uống chứ?
Nắm tay của hiệu trưởng bỗng siết lại thật chặt....