Chương 17: Q.2 - Chương 5 : Hoành Thiên Xuất Thế

Thực lực cũng không phải là tiêu chuẩn duy nhất quyết định thắng bại, giống như kết quả của các trận bóng đá.

Sự kinh ngạc của Roger bất quá chỉ là sự khen ngợi mà thôi, cánh tay không khỏi tăng thêm vài phần lực, khí thế áp bức khiến cho trong lòng Caio sinh ra nỗi bực bội, không phát ra không chịu được, quát lớn một tiếng, cây chiến phủ trên tay cũng tỏa ra một tầng ánh sáng nhàn nhạt.

Tinh !!!

Trường kiếm trong tay Roger gãy làm đôi, cả người bị hất bay ra ngoài. Caio không truy kích vì bản thân hắn đang ngây dại ... Không ngờ là chiến khí, đây chính là kỹ năng đặc thù mà những chiến sĩ trải qua trăm chuy ngàn luyện mới có được. Chẳng lẽ mình quả thật là một thiên tài sao?

- A a, thiên phú tiểu tử này còn tốt hơn nhiều so với tưởng tượng, khó trách có thể kế thừa Chân Không Chiến Phủ Ganado. Gặp phải một đối thủ mạnh có thể tạo cho hắn đủ áp lực, lại vừa hay thời gian gần đây suy tư không ít, đột phá là ngẫu nhiên mà cũng là tất nhiên thôi.

Caesar cùng Triết Biệt đều rất hài lòng với biểu hiện của Caio. Hiệu quả việc luận võ giữa bọn họ với nhau thua xa loại luận võ này, nguyên nhân chính là vấn đề tâm lý, cùng đấu chí cách nhau quá xa.

Người xem quanh đài cũng đều cả kinh, Edinburgh cũng trợn tròn mắt, bà nội con trâu biển, không ngờ lại có một Bối tộc có thể sử dụng chiến khí, xem ra cái tên trâu bò này quả thật có vài phần thiên phú!

Đương nhiên loại công kích vừa rồi còn chưa đủ tạo thành thương tổn cho Roger, Roger cũng không đổi kiếm, cầm nửa cây kiếm trong tay, mặc dù không phải thần binh nhưng cũng có thể coi như lợi khí, lấy cứng đối cứng, độ dày của chiến phủ chiếm được ưu thế tuyệt đối.

- Bội phục, có thể đột phá trong khi chiến đấu thì ngươi là người đầu tiên ta gặp, vì thể hiện sự tôn kính với ngươi, ta sẽ dùng toàn lực.

Trường kiếm trong tay khẽ rung, rồi đột nhiên dài ra thêm một thước Long đấu khí, theo sau đó cả thân thể cũng được bao phủ trong Long đấu khí.

Chênh lệch, chênh lệch tuyệt đối, sau khi đấu khí xuất hiện, chẳng ai một chút hi vọng gì với Caio nữa!

Không công bằng ư? Thế giới này vốn là không công bằng, bản thân mới chính là công bằng nhất. Hải Long tộc chính là kẻ đứng ở đỉnh cao nhất, không thừa nhận cũng không được.

Long đấu khí vừa xuất hiện, cục diện lập tức biến đổi, bất luận tốc độ, sức mạnh, kỹ thuật của Roger đều cao hơn Caio một bậc. Mà mấu chốt là tên Roger này rõ ràng không phải là một tiểu bạch diện, kinh nghiệm chiến đấu cũng cực kỳ phong phú, nếu không phải hắn muốn thấy hết toàn bộ thực lực của Caio thì chỉ trong ba chiêu dám chắc đánh cho Caio chịu nhận thua.

Caio rất buồn bực, có sức không sử ra được, cảm giác quá khó chịu, mỗi một đòn của đối phương đều khiến hắn rối loạn tay chân, cứ tiếp tục thế này khẳng định sẽ uất ức mà chết. Vốn hắn muốn gỡ phong ấn ra để cùng đối phương liều mạng, nhưng nhớ đến lời lão đại nói, nếu gặp chút khó khăn lại chỉ biết dựa vào thần binh thì cuối cùng hắn chắc chắn sẽ trở thành phế vật, đột phá trong khó khăn chính là việc tốt nhất.

Caio bắt đầu tỉnh táo trở lại, mặc dù cục diện vẫn rất bị động, nhưng rất rõ ràng có chương pháp hơn vừa rồi. Mà khi tỉnh táo trở lại, Caio cũng không phải là quá kém, cho dù có sơ hở, cũng có thể dựa vào khải giáptrên thân chịu đòn, hoặc là bức đối phương liều mạng. Khải giáp của Xà Âu bối tộc không phải là đồ trang sức, mà nó còn là phòng ngự cực phẩm bối giáp.

Vốn cục diện đang nguy cơ đầm đìa, Caio đột nhiên hưng phấn hẳn lên, khiến cho chiến đấu càng thêm kịch liệt. Rất nhiều người đều đã nhìn ra tràng luận võ bình thường này đã càng lúc càng thêm nguy hiểm, trên người Caio đã trúng mấy đòn, nếu không phải bối giáp đủ cứng thì đã sớm sóng xoài trên đất rồi.

Caio là điển hình của loại người càng nguy hiểm càng hưng phấn, mỗi một lần trọng kích đều mang theo tiếng gào thét, cự phủ bay lượn với thanh thế bức người, mà Roger cũng khá buồn bực, mặc dù thực lực chiếm ưu thế nhưng ở trước mặt công chúa, hắn vốn muốn bức bách đối phương nhận thua, vậy mà tên tiểu tử này thật không biết tốt xấu, hơn nữa mỗi khi gặp dịp không thể tránh né thì liền giở trò vô lại dùng mấy chiêu kiểu đồng quy vu tận đánh.

Trong lúc thất thần, Caio đá mạnh một cước. Tên này quả thật học rất nhanh, bị người ta đá nhiều như vậy, thế nào cũng phải học được một hai thành công phu, mà Roger cũng quả thật không nghĩ tới đối phương lại đá trúng, liền bị đá văng ra ngoài, trên y phục trắng như tuyết liền có thêm một dấu chân màu đen.

Mất thể diện!!

Roger hắn lớn từng này vẫn còn chưa bao giờ chịu loại vũ nhục đến như vậy, thật là đáng chết!

Một tiếng rống giận dữ vang lên, bên trong ẩn chứa tiếng rồng ngâm mang sức áp bức mãnh liệt, cả cây kiếm liền tản ra luồng ánh sáng mãnh liệt, mà Long đấu khí trên người cũng chính thức bộc phát ra, cả người liền được bao phủ trong khí thế vô cùng. Chỉ trong chớp mắt liền mở ra đôi cánh mang theo uy áp khổng lồ, đây mới chính là là Hải Long tộc, chủng tộc cực mạnh, tung hoành đại hải.

Bị luồng áp lực này ép đến, Caio cũng không thể không lùi về sau. Đây không phải là điều hắn muốn mà là không còn cách nào khác, trên đài đã xuất hiện những đấu chân in sâu xuống của hắn. Trong số những người xem có rất nhiều người lực lượng tương đối yếu liền bị đẩy dat ra ngoài.

Đương nhiên ở trên khán đài, Edinburgh quả thật rất hài lòng, Roger bây giờ đã dùng đến tám phần sức, rất tốt, xem ra Hải Long tộc quả thật không hổ là tộc mạnh nhất Hải tộc.

Tibat nãy giờ vẫn theo dõi trận đấu không chớp mắt, cũng không thể không thừa nhận, nếu chiến đấu với kẻ này thì sẽ chẳng có bao nhiêu phần thắng. Tốc độ của Hải Long tộc sau khi biến thân cũng rất phi thường.

Roger từ không trung lao mạnh xuống, liên tiếp tạo nên những tàn ảnh đọng lại trên bầu trời, Caio căn bản không có cách nào nắm bắt được vị trí của bản thể.

Tuyệt học Hải Long tộc: Tàn ảnh thuật.

Chỉ trong chớp mắt, xung quanh Caio liền có hơn năm bóng người đồng thời công kích lại, áp lực mạnh mẽ quét rát mặt. Caio căn bản không cách nào nhận ra đâu mới là bản thể, dường như mỗi cái bóng đều là thực thể.

Phòng thủ không phải là nguyên tắc của Caio, liền mạnh mẽ xoay tròn tại chỗ, một vùng xoáy hình trôn ốc hiện lên, đây cũng là chiêu mà Caio am hiểu nhất, e rằng cũng không còn biện pháp nào khác.

Đối mặt với loại chiêu thức ngô nghê này, Roger cười lạnh lùng, nhất định phải cho tên tiểu tử Xà Âu tộc này một ký ức đáng nhớ!

Với sức mạnh của hắn đủ để chỉ cần một chiêu là lấy cái mạng nhỏ của Caio, nhưng lần này chỉ lấy đi của hắn một cánh tay, đây chính là cái giá phải trả cho việc vũ nhục Hải Long tộc!

Oành!

Một tiếng nổ điếc tai vang lên, đài luận võ kiên cố đã vỡ ra thành từng mãnh, bọt nước ục ục sủi lên, tất cả mọi người đều bị chấn hoa đầu váng mắt.

Nhưng khi tiếng chấn động qua đi, mọi người lại càng bị cảnh tượng trước mắt làm cho kinh hãi.

Trên tràng không phải hai người, mà là ba!

Ở giữa Caio và Roger có thêm một người xa lạ, tay trái đỡ lấy chiến phủ Caio đang bổ xuống, hai ngón tay đang kẹp cứng lấy lưỡi chiến phủ, mà tay kia lại chắn lại kiếm phong của Roger. Long đấu khí không gì không phá được cũng không cách nào đột phá được sự khống chế, mà điểm phát nổ ở ngay dưới chân người nọ.

Toàn trường xôn xao một phen, sư phụ trên khán đài, kể cả Edinburgh đều đứng bật dậy. Nhất là Edinburgh, ở đây lão là người có thực lực mạnh nhất, chứng kiến đòn công kích của Roger, lão đã biết Roger không có ý lấy đi tính mạnh của đối phương cho nên không có ngăn cản. Nhưng mà biến hóa đột nhiên này cũng khiến cho lão sợ muốn rơi kiếng.

Người này là ai?

Đây là ý niệm trong đầu duy nhất của mọi người, không, còn có một người ngoại lệ.

Đó chính là công chúa Clara!

- Vị đồng học này, điểm đến là ngừng thôi, tràng luận võ này, hắn thua.

Caesar cười nhẹ nhàng nói, chẳng có vẻ gì cho thấy việc phải chống lại công kích của hai cao thủ khiến hắn phải cố sức.

Gương mặt của Roger cũng hết sức ngưng trọng, thu hồi lại đấu khí, đăm đăm nhìn Caesar không chớp mắt. Từ trong sự thong dong của đối phương hắn cảm nhận được áp lực đã từ lâu không thể nghiệm được, người trước mặt là một đối thủ đáng sợ. Loại cảm giác này hắn chỉ từng cảm nhận được từ hai người, mà người còn lại là đại cao thủ, siêu cấp lực sĩ lứa thanh niên của Cự Kình tộc.

Nhưng mà kẻ đó cũng không có đáng sợ như kẻ trước mắt, áp lực của y là hiển lộ rõ ràng còn kẻ này là ẩn nấp không phát.

- Ngươi tên là gì?

Roger đã hoàn toàn mất hứng thú với Caio, đối thủ khó cầu.

- Caesar, tân sinh Tiều Thạch.

Caesar cũng không dấu diếm, có những việc vốn không thể che giấu được, quay đầu lại nhìn Caio cười nói:

- Sao còn không thu phủ về hả, muốn ta mệt chết sao?

Edinburgh trên khán đài vừa nghe xong những lời này thiếu chút nữa đã ngã sấp mặt. Quá sốc, sao có thể như thế được, cao thủ như vậy, đích thị là thiên tài năm mươi năm, không, một trăm năm khó gặp, sao lại có thể là đệ tử của học viện Tiều Thạch. Cái chỗ rác rưởi đó làm sao xứng với loại cao thủ thế này được. Không được, nhất định phải cuỗm về đây, đúng, lão tử thật thông minh.

Đám đệ tử đang cơ hồ vây khàn đài đến một giọt nước khó lọt cũng đang nghị luận xôn xao, vốn là đi xem công chúa Elena kết quả lại xuất hiện một màn hí kịch như vậy. Đồng thời tiếp được đòn công kích của hai vị cao thủ, điều này nói lên rằng thực lực của đối phương ắt phải vượt xa hai người kia. Thật là đáng sợ, lại có thể ngăn trở được Long đấu khí, nhìn dáng vẻ thì dường như chỉ là một tên Xà Âu bối tộc bình dân, mà còn là cái tộc không có tới được vỏ giáp yếu ớt nữa.

“Thật không thể tin nổi!”

Đây là ý nghĩ của mọi người.

Mà Caesar cũng không chú ý nhiều lắm bởi vì hắn đã nhìn thấy được công chúa Elena. Hai người cứ nhìn nhau đắm đuối như vậy, dùng ánh mắt để trao đổi, có rất nhiều lời muốn nói nhưng thiên ngôn vạn ngữ đã hóa thành giọt nước mắt tương tư. Giọt lệ long lanh trên mi mắt Elena thiếu chút nữa chảy xuống, mà trên mặt lại hiện lên một nụ cười rạng rỡ, phảng phất như hết thảy nhớ nhung chờ đợi cũng đều vì lần gặp lại này, còn những điều khác đều không còn quan trọng nữa.

Chàng tới, rốt cuộc đã tới!

Nhưng rốt cuộc lại có người phá hư khung cảnh đẹp này, mà lần này kẻ tội đầu chính là lão đầu Edinburgh kia, cười tươi roi rói hết sức hòa thiện.

- Ha ha, Caesar phải không, chào cậu, ta là hiệu trưởng Edinburgh của một trong bốn đại học viện Hải tộc, vương tộc học viện Edinburgh. Chàng thanh niên à, cậu rất có tiềm chất, ở lại trường ta đi được không, tuyệt đối có khiến ngươi danh lừng bốn bể.

Edinburgh thoăn thoắt bước tới siết chặt tay Caesar, thâm tình nói.

Nhất thời ở dưới ngã rạp hết... Mặc dù là cuỗm người của trường khác, nhưng hiệu trưởng làm như vậy thì cũng quá mất thể diện quá đi.

Caesar không lộ vẻ gì mà rút tay ra, cung kính hành lễ:

- Hiệu trưởng tiên sinh, thật ngại quá, ta đã gia nhập học viện Tiều Thạch rồi, danh sách cũng đã làm xong xuôi.

- Ha ha, không sao đâu, không sao đâu! Học viện Edinburgh chúng ta và học viện Tiều Thạch vẫn giao lưu rất thân mật, ta với hiệu trưởng của ngươi là bạn bè lâu năm, ta lập tức sẽ giúp ngươi viết đơn xin chuyển trường, hơn nữa học phí miễn hết, đúng, còn có học bổng nữa, sau khi tốt nghiệp sẽ đề cử vào cung làm đội hộ vệ, lại còn có cơ hội học chung với công chúa Clara, công chúa Elena, tiểu thư Isabella nữa...

Liên tiếp những miếng mồi hấp dẫn khiến người ta thèm thuồng được đưa ra, tiền tài, mỹ nữ, tiền đồ, cơ hồ có hết. Đương nhiên sự vô sỉ của hiệu trưởng đại nhân mọi người đều đã biết, lão cùng với hiệu trưởng học viện Tiều Thạch đã đối đầu nhau mấy chục năm nay, nói là bạn bè ngay cả ma quỷ cũng chẳng tin nổi.

- Khục khục, lão Edinburgh à, ngươi làm như vậy chính là vi phạm nguyên tắc cạnh tranh công bằng đó, cậu thanh niên này là do ta hao hết tâm tư mới tìm ra được, muốn chuyển trường ư, kiếp sau cũng không có cửa đâu.

Hiệu trưởng học viện Tiều Thạch thuộc Phí Thị tộc, lùn lùn mập mập, so với hiệu trưởng Edinburgh cao cao gầy gầy quả thật là đối nghịch nhau đến tận cùng, đương nhiên về phương diện da mặt thì đều dày như nhau, năm phút trước lão ngay cả việc Caesar là người phương nào còn chưa biết, lúc này lại bắt đầu khoác lác.

- Nguyên lai là lão Tiều ư, sao lại rảnh rỗi đến thăm chỗ này vậy? Nhân tài vĩ đại như vậy đến chỗ ta vẫn là tốt hơn, ở lại chỗ ngươi chẳng phải là làm cho mai một đệ tử sao?

- Móa, ngươi chẳng lẽ muốn choảng nhau một trận sao.

- Hừm, ai sợ ngươi, hôm này không đánh bại ngươi, ta sẽ đi đến chỗ ngươi làm đệ tử!

Hai vị hiệu trưởng bắt đầu liên miên rủa xả lẫn nhau, nhưng mà đều không có dấu hiệu di động, điển hình là chỉ nói không làm.

Lúc này Elena đã chậm rãi lên khán đài, ánh mắt mọi người lại tập trung đến nàng.

Có những người trời sinh đã tỏa ra ánh sáng rực rỡ, bất luận là đi đến đâu cũng trở thành tiêu điểm, Elena chính là một trong số đó.

Hai người chăm chú ngắm nhìn nhau, khoảng cách càng lúc càng gần, ánh mắt của hai người không hề di động nửa phần, cảm giác trong đó chỉ có người đương sự mới có thể hiểu được.

- Xin chào, Caesar đồng học, có cơ hội hy vọng có thể cùng ngươi trao đổi một chút.

Nói xong bèn vươn cánh tay ngọc tinh khôi ra, những người vây xem bên dưới toàn bộ đều ngừng thở.

Thần ơi, đây chính là lần đầu tiên công chúa Elena một người nói chuyện ở nơi công cộng cùng, lại còn muốn bắt tay nữa!

- Xin chào, Elena đồng học, rất vui được nhận lời cô!

Caesar nén sự kích động trong lòng xuống, bên ngoài vẫn chỉ có một nụ cười nhẹ nhàng.

Hai người đều đã trưởng thành.

Bất quá ở phía dưới có người bất mãn. Nhưng chỉ là việc bắt tay lễ nghi thôi, tên xú tiểu tử Tiều Thạch kia còn không biết xấu hổ nắm mãi không buông. Chẳng biết ai bỗng kêu lên mấy tiếng, mới khiến hai người bừng tỉnh, Caesar vội vàng buông tay, rất đáng tiếc hắn đã thành tiêu điểm bị quần chúng khinh bỉ, nếu để cho đám fan điên cuồng kia biết nụ hôn đầu đời của nàng công chúa xinh đẹp kia khi mới chín tuổi cũng đã trao cho hắn thì chắc chắn sẽ đem hắn băm thành thịt vụn.

Sở dĩ như vậy, rất đơn giản, hắn, Caesar, bất quá chỉ là một kẻ bình dân, căn bản không có tư cách với tới công chúa.

Caio và Roger đứng tương đối gần nên thấy rõ ràng nhất, giữa hai người này tuyệt đối có vấn đề, mà Caio cũng biết quan hệ giữa Caesar cùng công chúa Elena không phải đơn giản, đã bội phục sát đất vị lão đại của mình từ sớm.

Có thể làm đại ca của Caio hắn, đương nhiên phải khác người.

Kiểm tra đương nhiên vẫn phải tiến hành, trước khi đội fan khổng lồ bạo động, Caesar đã bị Caio và Triết Biệt nắm lấy chuồn mất. Dù sao nơi đây là địa bàn của học viện Edinburgh, nhưng kinh qua một trận đánh này, Caesar và Caio đã không còn là vô danh tiểu tốt, nhất là Caesar, mặc dù không chính thức chiến đấu nhưng một chiêu đó đã khiến kinh thế hãi tục, đến cả hiệu trưởng Edinburgh cũng muốn thu vào tay, hiển nhiên rất kiêng kỵ hắn, học viện Tiều Thạch từ trước tới giờ chưa từng vinh quang như vậy.

- Lão đại, chiêu đó của ngươi quá tuyệt vời! Ngươi không thấy vẻ mặt tên tiểu tử Roger lúc đó đâu, móa, Hải Long tộc có gì đặc biệt hơn người, đợi lão tử luyện chiêu thức xong cũng sẽ đem ra dập hắn!

Vừa nghe Caesar là lão đại của Caio, hơn nữa còn có biểu hiện vừa rồi, đám tân sinh xung quanh lập tức coi Caesar trở thành thần tượng, người sống vì danh tiếng, cuối cùng lần này đã khiến danh tiếng Tiều Thạch vang xa, Edinburgh cũng chẳng có gì ghê gớm, bọn họ có năm người mới đến, bọn ta cũng có hai vị cao thủ, đương nhiên nếu xét về mặt mỹ nữ thì rơi xuống thế yếu, cái này thì quả không còn cách nào.

Bất quá chẳng ai nghĩ Caesar có thể phát sinh chuyện gì với công chúa, trong mắt bọn họ, sự thật vẫn còn rất tàn khốc.

Ba người cuối cùng mới thoát khỏi vòng vây, có thể thanh tĩnh trong chốc lát, Caio thích nhất là náo nhiệt, nhưng Caesar và Triết Biệt vẫn thích sự yên tĩnh hơn.

- Ngươi chống lại Roger có mấy phần thắng?

Triết Biệt hỏi. Đối với vấn đề này, Caio trợn tròn cặp bối nhãn, hắn thật rất muốn đập tên tiểu bạch diện kia, nhưng mà bản thân mình rõ ràng chưa đủ khả năng.

- Mười thành.

Caesar mỉm cười.

Triết Biệt và Caio đưa mắt nhìn nhau, cuồng vọng không phải là tính cách của Caesar, thật hiếm khi hắn lại khoa trương như vậy.

- Ngươi xem ta thì sao?

Triết Biệt lại hỏi.

Việc này khiến Caesar trầm tư một hồi:

- Rất khó nói, cực độ của ngươi, ta chưa thấy qua, nếu ngươi có thể hoàn toàn điều khiển nó mà nói, chắc là có năm thành. Hải Long tộc có rất nhiều tuyệt kỹ bí truyền, nên rất khó đoán trước.

- Móa, lão đại, ngươi quả là bộ bách khoa toàn thư mà, thân công phu này từ đâu mà luyện ra được vậy, thấy tuổi của ngươi cũng đâu có lớn đâu. Ai, thật là người khiến người ghen tị mà chết.

- Chết vài lần là được!

Câu nói của Caesar lập tức khiến Caio câm miệng. Từng vết thương đó chính là sự minh chứng tốt nhất, bất luận kẻ nào trải qua nhiều phen chiến đấu kịch liệt như vậy cũng sẽ trở thành cao thủ khó tưởng tượng nổi. Nhưng mà không phải ai cũng có được may mắn và thực lực như vậy cả.

Caesar trên con đường rèn luyện đã phát hiện, mỗi lần tiến vào lằn ranh sống chết liền lại có thể tạo được kỳ tích vươn mình sống dậy, mà sau mỗi lần thoát chết, bản lĩnh đều tăng thêm mấy lần. Bản lĩnh của hắn quả thật là từ lằn ranh chết chóc mà luyện được.

Caio tự nhiên cảm thấy được dưới lớp vỏ hiền hòa bề ngoài của Caesar chính là một con hải yêu hung hãn ... Một siêu giai hải yêu khoác lớp da Xà Âu bối tộc?

Kỳ thật Caio đồng học lúc này có giấc mộng trở thành một vị thi nhân mơ mộng vĩ đại.

- Caio, lúc này ngươi nên cố gắng thể hội những điều vừa rồi học được, đây chính là sự trợ giúp lớn nhất đối ngươi.

Nói đến chánh sự Caesar vẫn rất nghiêm túc.

Caio cũng thu lại dáng vẻ đùa giỡn, rời phòng đi minh tưởng, Triết Biệt cũng gật gật đầu. Mặc dù không có đích thân tham gia chiến đấu nhưng thấy được cao thủ giao chiến hắn cũng thu hoạch được nhiều. Nếu là hắn đối mặt với Hải Long chiến sĩ thì sẽ như thế nào? Loại chiến sĩ đáng sợ không hề có sơ hở này chính là khắc tinh của tất cả các chức nghiệp, đặc biệt là loại chiến sĩ chiến đấu tầm xa.

Trong lúc này bọn Caesar vẫn ở lại khách điếm, dù sao Isa cũng đã trả tiền rồi, không trọ thì rất uổng, bản thân hắn cũng có rất nhiều việc cần suy nghĩ, hoặc có thể nói là hồi tưởng.

Lúc này lại có người gõ song cửa, cửa sổ bị mở ra, một bóng người ưu nhã nhẹ nhàng tiến vào, người chưa tới nhưng một mùi hương nhàn nhạt vừa quen thuộc vừa xa lạ đã tràn vào phòng...