...
Mỉm cười nhìn lỗ đen kia đang dần dần thu nhỏ lại rồi biến mất 💨, Thiên Huyết trong lòng có một chút cảm thấy thất lạc cùng cô độc , hắn cùng Bích Huyền đã ở cùng nhau sáu năm trời, trong nhân sinh dài dằng dẵng thì thật ngắn ngủi nhưng sớm tối chung đụng cùng nhau , nói hắn không có chút gì khác thường thì là nói dối, không phải thế hắn cũng không hứa lớn lên sẽ lấy nàng a.
....
- Thiếu gia , đã sáng rồi, ngươi phải thức dậy nha.
. ...
- Thiếu gia , ta đã chuẩn bị cơm , ngươi vào ăn đi thôi.
...
- Thiếu gia , ta đã chuẩn bị nước tắm xong nha , ngươi vào tắm được rồi.
. ..
Thiếu gia , ta đã thu dọn xong giường ngủ , ngươi đi ngủ đi thôi.
...
Từng dòng hồi ức trong sáu năm trời cứ như nước lũ tràn về trong suy nghĩ của hắn. Tuy nói hắn đã dự đoán trước người nhà của Bích Huyền sẽ đến đón nàng và sự thật là hắn cũng không biểu hiện ra quá bất ngờ hay chấn kinh khi thấy Phượng Thiên Thanh hai người xuất hiện mà càng là rất nhanh suy đoán ra thân phận của những người này.
Trước đây đã quen với Bích Huyền hầu hạ mọi thứ , hiện tại nàng đã rời đi khiến hắn có chút không kịp thích ứng.
Ngồi trên một cành cây lớn và dựa lưng vào thân của Ngọc Lục thụ , Thiên Huyết nhắm mắt lại suy tư về những câu nói với Bích Huyền trước lúc nàng ra đi.
....
- Thiếu gia , ta đi về xem một chút ta phụ mẫu a , t không tại, ngươi ở lại nhớ phải ăn uống, tắm rửa đầy đủ , đừng để cho thân thể bị thương tổn a, ta nhất định sẽ nhanh trở lại tìm ngươi nha.
Bích Huyền một mặt không muốn rời níu lấy Thiên Huyết ân cần dặn dò , có thể nàng rất lo lắng cho thiếu gia của nàng a , có thể nàng biết hắn rất mạnh nhưng là ở cùng với hắn sáu năm trời , nàng đã sâu sắc hiểu được hắn rất không biết chăm sóc cho bản thân mình. Nàng rất lo sợ Thiên Huyết không có nàng ở bên nhắc nhở sẽ không có chú ý đến thân thể của mình .
- Huyền nhi , ta cũng không phải là tiểu hài tử ba bốn tuổi a , ra kinh lịch cũng đã qua tám năm rồi, trước đây lúc chưa gặp được ngươi không phải ta cũng rất tốt đó sao. Yên tâm trở về với phụ mẫu của mình đi.
Thiên Huyết xoa nhẹ đầu Bích Huyền, hắn rất bất đắc dĩ giải thích một tiếng, mấy năm nay đúng là hắn có vẻ lười biếng đi một chút, nhưng cũng không có nghĩa hắn không thể tự chăm sóc bản thân mình, phải biết hắn trước kia là một sát thủ đấy, bản chất sát thủ lạnh lùng cô độc đã thấm nhuần trong hắn , thực tế cho thấy nếu để hắn hành động một mình thì sẽ luôn luôn hiệu quả trên cả khi hắn đi cùng đoàn đội nhiều người.
- Hừu ! Ngươi cái nào tính cách ở với ngươi cái người này tính cách ta hội không hiểu sao ? Không biết sau khi ta rời đi , không có ta ở bên cạnh nhắc nhở ngươi cái này lười biếng thiếu gia thì không biết ngươi sẽ biến thành dạng gì a.
Bích Huyền nghe thay thấy Thiên Huyết lời nói thì bĩu môi không nhân nhượng nói hắn.
- Tiểu thư , ngươi có thể hay không nhanh lên một chút a, Phương Không truyền tống môn không duy trì được bao lâu nữa a.
Đúng lúc này, vị kia Thanh lão bỗng nhiên lên tiếng nhắc nhở Bích Huyền.
- Hừ , ta đã biết, các ngươi vội vã cái gì?
Bích Huyền hừ nhẹ một tiếng thể hiện thái độ bất mãn của mình, nàng rất ghét những ai dám can đảm phá vỡ cuộc trò chuyện thân mật của nàng và thiếu gia a.
Hiện tại nàng rất lo lắng , mặc dù nàng nói là sẽ sớm trở về , nhưng ngay cả chính nàng cũng là không biết bao giờ nàng sẽ trở lại, bây giờ không cố gắng ân cần dặn dò thiếu gia thì còn bao giờ có thời gian nữa.
- Huyền nhi , ngươi cũng không cần lo lắng cho ta như thế đâu , ta cũng sẽ rất nhanh tiến tới trung châu để tìm ngươi a , hơn nữa ngươi quên ta còn có Tiểu Bạch nữa sao ? Vì thế ngươi không cần lo lắng ta cô độc đâu. Yên tâm trở về với phụ mẫu của ngươi đi.
Trong lúc Bích Huyền đang huyên thuyên nhắc nhở , Thiên Huyết đành phải ngắt lời nàng và cho nàng cái chắc chắn lời hứa.
- A , thật không thiếu gia ? Ngươi sẽ đến tìm ta sao ?
- Tất nhiên là thật rồi, thiếu gia ta đã nói dối ngươi bao giờ chưa a? Thế này đi , ta hiện tại hướng đạo tâm của ta thề , năm năm sau , dù cho sống hay chết , ta cũng chắc chắn sẽ đến được trung châu tìm kiếm Phượng Bích Huyền.
Ầm ! Ầm ! Ầm !
Từng âm thanh lôi điện vang vọng khắp thiên không như để chứng thực cho lời thề của Thiên Huyết.
- A! Không nghĩ tên tiểu tử kia thật dám thề a , hơn nữa còn là lời thề đạo tâm a , thế nhưng hắn không biết rằng chuyện này là không thể nào sao , năm năm đột phá đến Hải Quân a , điều này là không thể a.
- Haha , Vũ Lư , không thể đoán trước được điều gì a, biết đâu hắn lại có thể sáng tạo ra kỳ tích đâu này ? Hắn thế nhưng cũng là một vị yêu nghiệt chi tài nha , mới chỉ có mười ba tuổi đã đột phá được thành công Hải vương đỉnh cao a mà theo ta xem ra còn là đột phá rất lâu rồi nhưng bị pháp tắc của hạ vị diện ảnh hưởng thôi nếu không hắn đã sớm đột phá tướng cấp rồi , hơn nữa huyết mạch và hải hồn của hắn cũng cực kì không tầm thường a !
Phượng Thiên Thanh ánh mắt lóe lên tinh quang chậm rãi giảng giải cho Phượng Vũ Lư , nếu như Thiên Huyết nghe thấy những lời nói này thì chắc chắn sẽ rất kinh ngạc, không ngờ lão nhân kia lại có thể nhìn xuyên qua lớp ngụy trang của hệ thống a.
- Thanh.. Thanh lão , ngươi ... ngươi mới nói cái , hắn mới mười ba tuổi a ? Ngươi có phải hay không nhìn nhầm a ?
Nghe thấy Phượng Thiên Thanh lời nói , Phượng Vũ Lư hoảng sợ kêu to , nếu không phải Thanh lão tạo ra một trận pháp cách âm thì có lẽ Thiên Huyết và Bích Huyền cũng đã nghe thấy rồi.
- Hừ ! Thật uổng cho ngươi là một tên Hải hoàng a, điểm ấy cốt cách cũng không biết xem , ngươi là làm như thế nào tu luyện được đến hiện tại a ?
- Thanh lão . ta.... ta ...ta biết lỗi a , lần này trở về ta sẽ cố gắng hết sức tập luyện a.
- Biết thế là tốt, các ngươi đều là trụ cột của Phượng tộc sau này a , hảo hảo tu luyện, cố gắng thật tốt phò tá đại tiểu thư, sau này chắc chắn sẽ trợ giúp gia tộc đi lên một đỉnh cao mới a.
- Ân ! Ta đã hiểu, Thanh lão.
Trong lúc hai người đang trò chuyện thì bên kia , Bích Huyền sau khi nghe Thiên Huyết lời thề thì nàng rất hoảng sợ a.
- Thiếu gia , ngươi... ngươi làm gì a , ai cần ngươi phải như thế thề a , ta mãi mãi tin tưởng ngươi a.
Tuy không hiểu lời thề của Thiên Huyết sẽ đưa ra hậu như thế nào nhưng nhìn trên thiên không từng tia lôi đình ầm vang thì Bích Huyền cũng đã có thể hiểu được hậu quả của lời thề kia sẽ kinh khủng như thế nào, vì thế nàng rất sốt sắng lên trách cứ Thiên Huyết.
- A , không sao hết, ta có niềm tin trong vòng ba năm có thể vượt qua hai cái vị diện a, ngươi cũng không phải không biết bản lĩnh của ta.
- Ta tất nhiên tin vào bản lĩnh của ngươi a , thế nhưng..
- Không có nhiều như thế thế nhưng , bây giờ ngươi phải đi a , nhìn xem cái kia pháp bảo cũng sắp hết tác dụng a, nếu như không nhanh đi ngươi sẽ không thể gặp được phụ mẫu của ngươi a.
Bích Huyền nghe lời Thiên Huyết nói , nàng đầu nhỏ bỗng cúi xuống trầm mặc , sau đó bất ngờ , nàng đưa tay lấy xuống chiếc vòng cổ của nàng , đó là một chiếc vòng đơn giản , trên chiếc vòng có một miếng ngọc bội màu lục bích rất tinh xảo , chiếc ngọc bội này Thiên Huyết có thể nhận ra được, nó là thứ duy nhất trước đây phụ mẫu nàng để lại cho nàng a.
Sau đó, Bích Huyền đeo lấy chiếc vòng lên cổ Thiên Huyết và cuối cùng hôn một cái môi Thiên Huyết.
- Thiếu gia , ta cũng không có cái gì trân quí , chiếc vòng kia đã theo ta mười ba năm , bây giờ ta trao lại nó cho ngươi a , chỉ mong sau này nhìn thấy nó ngươi sẽ nhớ đến ta , ta thế nhưng còn chờ ngươi đến cưới ta về nhà đâu.
Hành động của Bích Huyền thật sự đã khiến cho Thiên Huyết kinh ngạc đến ngây người, còn hai người Thanh lão thì mặt mo đỏ lên, quay mặt đi một dạng phi lễ chớ nhìn.
- Thiếu gia , ta đi a , ta chờ ngươi ở trung châu a.
Sau đó quả quyết chạy đến trước hai người Thanh lão.
- Còn chờ gì nữa , đi thôi.
- A , được, được , đại tiểu thư. Chúng ta đi
Nghe thấy tiếng Bích Huyền nói, Phượng Thiên Thanh và Phượng Vũ Lư giật mình quay lại đáp lời, sau đó Thanh lão tiến lên phía trước đứng trước người Thiên Huyết.
- Tiểu bằng hữu, đa tạ ngươi đã chăm sóc cho đại tiểu thư chúng ta suốt mấy năm qua rồi , nhân tình này chúng ta Phượng tộc nhớ kỹ , chờ sau này ngươi tiến đến trung châu , có việc gì cần cứ việc lên tiếng a. Còn đây coi như là một phần tạ lễ của chúng ta.
Sau đó , Phượng Thiên Thanh trong tay xuất hiện một bản cổ tịch và một tấm lệnh bài hỏa hồng sắc , trên tấm lệnh bài có khắc một đầu Phượng Hoàng tung cánh và chính giữa lệnh bài khắc một chữ "Phượng "trông đầy cổ kính và sống động.
- Đây là lệnh bài khách quí của gia tộc chúng ta a , khi ngươi đến trung châu , ngươi chỉ cần theo nó dẫn đường là có thể tìm được vị trí của Phượng tộc chúng ta a. Còn bản cổ tịch này là một bản cầm kỹ trong một lần vô tình ta từ tring một ngôi thiên mộ chiếm được nhưng ta không sử dụng được vì vũ khí của ta là quyền trượng a , tuy ta không biết nó là cái gì phẩm cấp nhưng chắc chắn nó sẽ không tầm thường a , sẽ giúp cho ngươi rất lớn lợi ích a.
Thiên Huyết nhìn thấy hai đồ vật trước mắt, hắn đang muốn từ chối nhưng nhìn thấy ánh mắt chờ mong của Bích Huyền phía xa nên hắn đành nhận lấy.
- Ân ! Đa tạ rồi.
- Haha. , không có gì , đây là chúng ta Phượng tộc cảm tạ ngươi mới đúng. Nhưng ta vẫn thắc mắc rằng tại sao ngươi biết chúng ta là đến đón đại tiểu thư mà không phải là bắt nàng a để ép buộc phụ mẫu nàng a ?
- Hừ , với tu vi của ngươi cái này lão quái vật 👾 , nếu muốn bắt nàng đi thì ta hiện tại còn sống sao ?
- Ahaha , cũng phải, là lão hồ đồ a, ta rất chờ mong ngươi đến trung châu a , nơi đó mới thật sự là thánh địa của ngươi a.
- Được, sẽ sớm gặp thôi.
Thực ra lúc trước, Bích Huyền đã đề cập đến việc muốn mang luôn Thiên Huyết đi về cùng mình nhưng Thiên Huyết dù rất muốn nhưng hắn còn nhiệm vụ tại thân a , ai mà biết nếu không hoàn thành thì sẽ bị cái gì kinh khủng trừng phạt, hắn còn phải trả thù cho phụ mẫu nữa đấy.
- Hẹn gặp lại, Huyền nhi , ngươi chờ ta , năm năm sau chúng ta chắc chắn sẽ gặp lại.
Thiên Huyền hướng về phía trước Bích Huyền nhẹ nhàng nói.
-Ân ! Thiếu gia , ta chờ ngươi !
Thiên Huyết nghe xong lại quay sang phía Thanh lão , giọng nói trở nên cực kỳ lạnh lùng.
- Các ngươi phải thật tốt bảo vệ nàng, nếu như nàng có bị làm sao tổn thương thì cho dù cái kia Phượng tộc có ra sao mạnh mẽ thì cũng đừng trách ta phải đồ sát một hồi.
- Ahaha hảo khí phách , cũng là lần đầu tiên ta nghe thấy có một người dám như thế nói với chúng ta Phượng tộc a, nhưng mà không sao , ta cái này lão đầu có thể hứa với ngươi sẽ không để nàng chịu một chút gì tổn thương , hơn hết , nàng cũng là đại tiểu thư Phượng tộc nha , một trong bát đại viễn cổ gia tộc a , ai dám trêu chọc.
Sau đó ba người bước vào truyền tống môn và biến mất, không ai biết được, khi Bích Huyền bước qua truyền tống môn , nàng một mực ôm lấy một chiếc vòng tay ngọc, nếu như Thiên Huyết thấy được chiếc vòng tay kia , chắc chắn hắn sẽ ngay lập tức nhận ra đó là chiếc vòng tay hắn tặng nàng vào bốn năm trước.
....
Thoát ra khỏi hồi ức , trở lại với thực tại , Thiên Huyết nhẹ thở dài vứt hết những suy nghĩ tiêu cực ra khỏi đầu, sau đó từ trong không gian sủng thú hắn triệu hoán ra Tiểu Bạch.
- Tiểu Bạch, ta mệt mỏi , ta muốn ngủ một chút, ngươi tùy ý a.
Hướng Tiểu Bạch bàn giao một chút , Thiên Huyết cũng thật nhắm mắt lại, ngủ.
....
Hai năm sau ...
Tất cả hạ vị diện hiện tại đang truyền một cái truyền thuyết , tiêu đề của cái truyền thuyết này là :
"Có cái thiếu niên nằm đó hai năm "
....
(^^ Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Mọi người xem xong truyện rồi thì nhấn nút
"Ta Thích"
phía dưới giùm ta a. Xin chân thành cảm tạ.) 💖💖💖💖💖💖💖