Chương 36: Tranh đoạt, trang bức.

...

- Các vị , chúng ta cần nói trước một chuyện.

Lúc này, Vạn tông chủ của Vạn Liên tông bỗng nhiên lên tiếng, làm cho tình hình càng trở lên khẩn trương hơn.

- Vạn tông chủ , có gì xinh nói thẳng để tất cả mọi người ở đây cùng nghe.

- Đúng đấy, có chuyện gì mời nói thẳng .

. ...

Những vị gia chủ của tứ đại gia tộc kia và một số tán tu nhao nhao biểu hiện ý kiến của mình.

- Được, điều ta muốn nói rất đơn giản thôi. Các vị cũng biết Ngọc Lục quả là cơ duyên cực kì quý hiếm, vì thế chúng ta đã rất mực bao trùm tin tức, không cho các đế quốc khác người biết, còn lại là chúng ta bây giờ phân chia như thế nào cchiến lợi phẩm mà thôi.

Liếc nhìn toàn trường một chút, Vạn tông chủ lại tiếp tục nói.

- Vì thế ta kiến nghị là , cơ duyên này ai chiếm được thì là của ai , ý các vị ra sao ?

Tràng cảnh bỗng nhiên yên tĩnh toàn trường, sau đó là từng tràng hưởng ứng vang lên.

- Ta đồng ý, ý kiến này rất tốt rồi.

- Ta cũng vậy, ta cũng là đồng ý.

. ..

- Đã đại gia cùng đồng ý thì chúng ta sao có thể có ý kiến được, chúng ta Hoa gia tán thành.

- Văn gia tán thành.

- Mục gia tán thành.

- Liên gia cũng là như thế.

Từng vị gia chủ thể hiện tán đồng , không khí lập tức trở lại bình thường như trước, mọi người lại tiếp tục hướng ánh mắt về phía Ngọc Lục quả.

- Thiếu gia , chúng ta cũng tham gia với bọn họ sao ?

- Hừ , chỉ là cái vẻ giả dối bề ngoài thôi, chúng ta tham gia nhưng không phải cùng bọn chúng, chúng ta hai người tự mình hành động, Ngọc Lục quả này ta lấy định.

- Nha ! Được, ta nghe theo thiếu gia.

Vẫn tiếp tục nhìn chằm chằm Ngọc Lục quả, Thiên Huyết rất là khinh thường bọn người vừa lên tiếng hưởng ứng ý kiến của cái tên Vạn tông chủ gì gì đó. Không nói bọn chúng có hay không có thể đánh thắng được bầy kia hải thú , cho dù có tên nào may mắn lấy được thì kết cục cũng chỉ có một mà thôi, chết chính là kết quả đó. Không nhúng chàm của nngười khác ? Thật buồn đến lúc đó không phải ngươi chết ta sống thì đó mới là chuyện kỳ lạ.

Trên thế giới tu luyện giả lấy nắm đấm làm đầu này, nắm đấm ai mạnh hơn thì kẻ đó thắng, cường giả vi tôn là một cái định lý vĩnh cửu trong thế giới này. Ngươi có tin hay không chỉ cần ngươi động vào cái kia Ngọc Lục quả , ngay lập tức ngươi sẽ nhìn thấy cơ thể không đầu của mình hay không ?

Vì thế thực ra những người kia gia chủ và Hải vương tán tu các vị kia chỉ là bằng mặt không bằng lòng mà thôi.

Thực chất bản tính , tất đến lúc đó sẽ lộ ra mà thôi.

- Ahahaha , các vị đạo hữu của Gia Liên đế quốc đến thật sớm nha , nhưng mà xem ra , Vân Thiết tông chúng ta đến cũng không muộn nha .

- Ây da , chuyện vui thế này sao có thể thiếu Hoa Thanh các chúng ta được chứ, mong là các vị không ngại a.

Hai đạo âm thanh bỗng nhiên vang lên khiến cho Vạn tông chủ đám người giật mình.

Một trung niên nam tử dẫn đầu tiến xuống, tiếp theo sau là hai lão giả. Sau đó trên thiên không lại hạ xuống tiếp ba người, ba người đều là nữ nhân , đi đầu là một mỹ phụ , dường như thời gian không làm trôi đi nét đẹp phong tao thành thục của nàng, khi nàng hạ xuống thì ngay lập tức một số kẻ tâm lý yếu ớt như dạira , ngây ngốc nhìn nàng , theo sau nàng là hai lão thái bà , trên tay hai người đều cầm một chiếc quải trượng.

- Vân Thiết tông , Hoa Thanh các ? Tại sao các ngươi lại ở đây ? Ta nhớ là đã phong sát tất cả tin tức rồi cơ mà?

Vạn tông chủ sắc mặt cực kì khó coi , hắn thiên tân vạn khổ phong sát tất cả tin tức về Ngọc Lục quả , vậy mà hiện tại lại bị người cho biết được, điều này làm hắn cảm thấy mình bị đánh mặt.

- Đúng là ngươi phong sát rất tốt, mấy thế lực còn lại của Thanh La đế quốc chúng ta còn chưa biết đây , nhưng thật là đáng tiếc, ta là thông qua tình báo đặc biệt nhận được tin tức a.

- Nhân gia Hoa Thanh các cũng là vậy mà thôi , chúng ta tin tình báo cũng rất linh thông a.

Vân Thiết tông tông chủ và Hoa Thanh các các chủ mỉm cười đáp lời Vạn tông chủ , có thể thấy trong mắt họ có bao nhiêu là trào phúng khiến cho Vạn tông chủ mặt mo đỏ ửng vì tức giận.

- Ồ ! Thì ra là Thanh La đế quốc Vân Thiết tông và Lan Phong đế quốc Hoa Thanh các , tứ tông nhất các thì có nhất tông và nhất các có mặt nha , thật sự là càng lúc càng thú vị a.

- Thiếu gia , ngươi biết bọn họ sao ?

Nhìn bên cạnh mình thiếu gia đang mỉm cười, ánh mắt mười phần thích thú nhìn tình cảnh trước mặt , Bích Huyền không nhịn được cũng quay qua hỏi.

- Tất nhiên là phải biết rồi, hạ vị diện có tứ tông nhất các và hai mươi thế gia nhưng hiện tại chỉ còn thập cửu thế gia mà thôi vì sáu năm trước ta diệt một cái rồi, mỗi thế lực đều sẽ có một vị Hải vương cửu tinh trấn giữ cũngkkhá là cường đại nha. Mà ngươi cũng thật là, bình thường nói ngươi đi một chút tìm hiểu tin tức về đại lục ngươi không chịu a , giờ mất công ta phải giảng giải cho ngươi.

- Hì , ta thế nhưng rất thích nghe thiếu gia giảng giải cho nghe nha.

- Ngươi ... Thật là hết cách a.

Thiên Huyết nhìn một bên Bích Huyền làm mặt quỷ cũng là bó tay rồi , cũng may là hai người đang ở một góc khuất không ai để ý chứ nếu không thật là xấu hổ a.

Nhẹ lắc đầu , Thiên Huyết không tiếp tục để ý tới Bích Huyền , quay qua phía Vạn tông chủ và tứ gia tộc đang ồn ào.

- Chết tiệt, ở đây không hoan nghênh các ngươi ,Vân Long , Hồng Nhung các ngươi có thể đi được rồi.

Vạn tông chủ giọng nói trở nên lạnh lẽo, hướng tới Vân Thiết tông tông chủ Vân Long và Hoa Thanh các các chủ Hồng Nhung.

- Đúng vậy, đây là trong địa bàn của Gia Liên đế quốc chúng ta , mời các ngươi rời đi cho.

Cũng không hổ là hoàng thất của Gia Liên đế quốc, Hoa gia gia chủ cũng tức là hoàng đế của Gia Liên đế quốc lên tiếng tiễn khách .

- Ây da , thật là lạnh lùng a , thật khiến nhân gia sợ hãi. Nhưng là các ngươi nên nghĩ kỹ hậu quả của việc này, chúng ta tình báo thế nhưng làm việc rất nhanh a.

Nếu như câu đầu tiên của Hồng Nhung các chủ khiến cho người ta liên tưởng đến một nữ tử yếu đuối cần được bao bọc chở che thì ngay câu tiếp theo sẽ lại là hoàn toàn thay đổi trở nên đầy ngạo nghễ và câu nói chứa đựng mùi vị uy hiếp nồng đậm.

Vạn tông chủ và tứ đại gia tộc gia chủ sắc mặt đã trở nên cực kì khó coi , có thể hơn ai hết bọn họ hiểu ý nghĩa của câu nói này ,cứ nhìn cái truyền âm phù trong tay của Hồng nhung là biết , chỉ cần bọn hắn nói một câu không đồng ý thì ngay lập tức tất cả mười lăm thế gia và tam tông còn lại sẽ lập tức biết đến Ngọc Lục quả thành thục sự việc.

Bất đắc dĩ, Vạn tông chủ và tứ gia chủ chỉ có thể lựa chọn thỏa hiệp.

- Được, các ngươi rất được, muốn tham gia cũng được thôi, chỉ cần các ngươi tuân thủ nhất điều chúng ta vừa bàn bạc, cơ duyên này ai lấy được về ai là được.

Vạn tông chủ phẫn nộ , tràn đầy không muốn nói.

- Được, được, chúng ta hoàn toàn đồng ý.

- Nhưng là ta cũng nói trước, nếu như một trong chúng ta chiếm được Ngọc Lục quả thì các ngươi cũng không thể lấy nhiều khi ít a.

Ngọc Hồng cùng Vân Long nhìn nhau cười cười nói.

- Hừ , chúng ta còn chưa đến nỗi bì ổi uy hiếp người như thế loại sự tình này.

Vạn tông chủ tức nghiến răng , hồi đáp.

- Haha , vậy vẫn là đa tạ các vị a.

Đúng lúc này, từng tiếng gào thét của Hải thú vọng lại, chấn động màng nhĩ của mọi người.

- Ngọc Lục quả thành thục, sắp diễn ra rồi, cuối cùng cũng thành thục a.

Tất cả đều quay lại, hướng về phía Ngọc Lục thụ nhìn lại. Lúc này , Ngọc Lục quả hạch tâm đã chuyển thành màu hoàng kim sắc chói lóa , từng luồng hải khí và mùi hương lan tràn ra khắp nơi, thậm chí ngay cả chỗ xa như Vạn Giang, Vân Long đám người vẫn có thể cảm nhận được rõ ràng, mùi hương của Ngọc Lục quả khiến cho người ta cực kì dễ chịu, khao khát.

- Ngọc Lục quả đã thành thục, xông lên, ai lấy được của ai.

Vạn Giang dẫn đầu quát lớn xông về phía trước hướng Ngọc Lục thụ thẳng tiến.

Tiếp theo sau là như kiến một dạng các tu luyện giả nhân loại tiến lên .

- Gào ! Nhân loại hèn mọn, dám có ý định cướp Ngọc Lục quả của ta sao ? Chúng thuộc hạ lên cho ta.

- Hèn mọn nhân loại, thật là muốn chết, chúng tiểu nhân, giết cho ta.

. ..

Theo sau là hai phía nhân loại và hải thú va chạm mãnh liệt, từng luồng hải khí bạo tẩu , từng hải kỹ được tung ra.

Tất cả Hải vương cũng đang chiến đấu với ngũ cấp hải thú , chiến đấu trở nên cực kì khốc liệt, thương vong ngày càng nhiều, máu me vung ra đầy đại địa nhuộm đất đai một vùng rộng lớn trở thành huyết địa.

- Hương vị của huyết a ! Thật vi diệu huyết tinh hương vị , tốt rồi, Huyền nhi , chuẩn bị hành động thôi

Cảm nhận được huyết khí ngày càng nồng nặc , Thiên Huyết nhếch miệng cười tà mị nói với Bích Huyền.

- Thiếu gia , đã chuẩn bị tốt , bắt đầu thôi.

Bích Huyền cũng ứng tiếng lấy ra Tử Nguyệt kiếm chuẩn bị trong tư thế chiến đấu.

Lúc này , bảy vị Hải vương cửu tinh đỉnh của bảy thế lực đang bị năm con thú vương quấn lấy cực kì gắt gao.

Bỗng nhiên, một âm thanh trầm thấp vang lên khiến cho chiến đấu phải ngừng lại.

- Các vị , ta nghĩ có lẽ chiến đấu nên kết thúc rồi.

Thiên Huyết và Bích Huyền không biết từ lúc nào đã xuất hiện ở trên Ngọc Lục thụ, và tất nhiên người vừa lên tiếng là Thiên Huyết chứ còn ai vào đây nữa.

- Khốn kiếp , tên tiểu tử này ở đâu ra vậy ? Mau cút xuống cho ta.

[ Địa giai sơ cấp hải kỹ. Lôi linh trảm.]

Ngay lập tức một luồng kiếm mang tràn đầy tia sấm sét hướng Thiên Huyết hai người lao như chớp.

Có thể nhìn ra được đây chính là lão tổ của Hoa gia cũng là một trong bảy vị Hải vương cửu tinh đỉnh phong.

- Điêu trùng tiểu kỹ.

Nhếnh miệng khinh thường, Thiên Huyết trực tiếp bay lên phía trước tiếp đón kiếm mang kia.

[ Địa cấp sơ giai hải kỹ. Hắc diễm trảm.]

Tula kiếm xuất hiện trong tay , ngay sau đó là một luồng kiếm mang đen như mực lao đến đỡ kiếm mang của tên Hoa gia lão tổ kia.

- Hừ ! Tiểu tử vắt mũi chưa sạch, thật là muốn chết mà.

Vị kia Hoa gia lão tổ nhìn thấy Thiên Huyết đưa ra chiêu thức chống đỡ lập tức khinh thường hừ lạnh.

- Nhưng là tên tiểu tử này ở đâu ra vậy?

- Ta nhìn hắn thật quen mắt a.

- Đúng vậy, ta cũng đang định hỏi các ngươi a.

Từng vị lão tổ của các thế lực nhao nhao bày tỏ nghi vấn của mình.

Lúc này hai luồng kiếm mang đã va chạm vào nhau , kình phong tỏa ra kịch liệt, sấm sét xen lẫn hắc hỏa bay đầy trời.

Tiếp đó, một màn khiến cho không chỉ nhân loại mà ngay cả đám hải thú cũng ngây ra.

Luồng kiếm mang của Thiên Huyết chém tan luồng kiếm mang của vị lão tổ kia thứ đi không giảm nhanh như chớm không chờ vị kia Hoa gia lão tổ phản ứng va vào thân thể hắn.

Cũng không hổ là Hải vương đỉnh phong , vị kia Hoa gia lão tổ cũng lấy lại tinh thần nghiêng người né tránh nhưng là vẫn chậm một bước, hắn bị kiếm mang của Thiên Huyết trảm mất một cánh tay , máu tươi từ bả vai chảy ra ào ạt.

- A A A A A A A A A.

Tiếng hét thảm vang lên thảm thiết , cực kì thống khổ phát ra từ vị lão tổ của Hoa gia kia đang ôm lấy chỉ còn lại vẫn còn đang chảy máu bả vai.

- Điều này sao có thể.

- Ta chẳng lẽ đang mơ sao ?

Tất cả đều không thể tin được điều xảy ra trước mắt mình , bọn hắn thấy gì a , vị lão tổ Hoa gia kia chính là một tên hàng thật giá thật Hải vương cửu tinh đỉnh cao a , vậy mà bị một tên tiểu tử chỉ tầm mười lăm , mười sáu tuổi cho trảm mất một tay a , quá kinh khủng .

- Chậc chậc , chỉ mất một cánh tay sao ? Còn chưa có chết ? Thật đáng tiếc a !

Lời này của Thiên Huyết vừa phát ra , lập tức tất cả hải thú cũng như nhân loại đều có cảm giác đang nằm mộng , bọn hắn đang ở đâu a ? Tại sao bọn hắn ở đây ? Đây là đâu ?

Ngay cả Bích Huyền đang ngồi trên Ngọc Lục thụ cũng phải che miệng cười.

- Thiếu gia , ngươi thật tốt soái a , tốt trang bức nha .

- Ta trang bức sao ? Tại sao ta không biết vậy ? Nhưng thật sự bọn chúng quá yếu a , ta cứ nghĩ tên kia phải chết rồi chứ .

Đến lúc này, toàn trường cũng là bó tay rồi. Thiên a , còn hay không công đạo , người ta dù sao cũng là Hải vương đỉnh cao a , ngươi nếu nói hắn yếu vậy thì chúng ta những cái này Hải vương cấp thấp, Hải tông, hải sư là gì ? Sâu kiến sao ?

Bọn hắn cảm thấy Thiên Huyết nhất định là đang trang bức ! Cực kì tốt trang bức!

.....

(Chúc mọi người đọc truyện vui vẻ. Đọc xong chương rồi thì mọi người nhấn nút

      "Ta Thích "

phía dưới giùm ta a. Chân thành cảm tạ.) 💖💖💖💖💖💖💖