Chương 29: Hazz ! Thật quen thuộc, ngươi tự xử lý đi!!!

...

Trong một quán trọ tại Thanh La hoàng thành...

- Thiếu gia, hôm nay chúng ta sẽ đi đâu nha , diệt sát ma thú hay là nhận nhiệm vụ ám sát ?

Bích Huyền vừa thu xếp đồ đạc vừa quay sang hỏi Thiên Huyết đang ngồi trên thành cửa sổ uống trà.

- Hôm nay sao ? Hừm ! Chúng ta đi dạo phố đi , hôm nay nghỉ ngơi một buổi , chúng ta cũng là con người nha , ân , cần phải được nghỉ ngơi , ta cũng thấy cảnh sắc hoàng thành không tệ nha.

Thiên Huyết ngồi vắt vẻo trên thành cửa sổ , vừa uống trà, vừa nhìn ngắm khung cảnh đường phố nhộn nhịp , người mua kẻ bán tấp nập đưa ra quyết định.

- Thật vậy chăng thiếu gia? Quá tốt, thiếu gia là tốt nhất.

Nhìn Bích Huyền vui vẻ nhảy nhót , vừa làm vừa ca hát rất hưng phấn, khiến cho Thiên Huyết cũng là vui lây theo khẽ mỉm cười.

Thời gian hai năm trôi qua , Thiên Huyết và Bích Huyền tiến bộ quá nhiều, đặc biệt là Bích Huyền , nàng chẳng những có tiến bộ vượt bậc về tu vi mà cả tâm tính cũng trưởng thành hơn rất nhiều.

Để giúp cho Bích Huyền trưởng thành nhanh chóng hơn, Thiên Huyết đã dẫn Bích Huyền đi lịch lãm săn giết hải thú , thậm chí còn dẫn nàng đi giết người.

Thiên Huyết vẫn là còn nhớ đến lúc trước, lần đầu tiên Bích Huyền giết người.

....

- Thiếu.. .. Thiếu gia, chúng... chúng ta thật... thật sự phải giết hắn sao ? Chúng ta không thể tha cho hắn một mạng à ?

Bích Huyền e lệ, rụt rè sợ hãi hỏi Thiên Huyết, đôi mắt xinh đẹp ngấn nước khiến cho người ta phải thương tiếc.

- Không thể! Đây là quy luật. Hơn nữa, hắn là một tên ác nhận, nếu ngươi không giết hắn , sau này hắn sẽ gây họa cho rất nhiều người .

Một bên vừa giảng giải cho Bích Huyền, vừa lau tula kiếm Thiên Huyết đạo.

- Nhưng là.. Ta..

- Nếu như ngươi sợ hãi cũng là có thể bỏ qua cho hắn , nhưng là, ngươi phải nhớ kỹ , bên cạnh ta chỉ có những người mạnh mẽ, can đảm và quyết đoán , ta không cần một người luôn luôn sống trong sợ hãi, sợ hãi cái này rồi cái nọ , mãi mãi chỉ là một kẻ thất bại, kẻ đó.... Ta không cần.

- Đừng a , thiếu gia , ta... ta.... làm mà , người đừng bỏ ta a , ta không còn người thân nào hết, hức hức.

Bích Huyền cũng là bị dọa sợ rồi , đôi mắt ngấn nước rơi ra từng giọt lệ châu trong suốt, tiến lên phía trước chỗ tên ác bá kia đang nằm thoi thóp.

Nàng run run , nâng thanh kiếm trong tay lên , nhắm mắt lại, hét lớn một tiếng , kiếm trong tay run run rơi xuống.

Phập ! Hự !

- AAAAAA ta... ta thật sự giết người rồi, hức hức ...

Vất xuống kiếm trên tay còn dính máu, Bích Huyền lùi lại ngã xuống đất ôm lấy hai đầu gối khóc rất thương tâm.

- Hừm! Được rồi, ngươi làm rất tốt, có thể vượt qua được nỗi sợ hãi của mình, ta rất tự hào về ngươi.

- Nhưng.... nhưng ta giết người rồi, thiếu gia, có phải hay không ta sẽ bị bắt vào nha lao a , ta... ta không muốn , hức hức...

- Không sao , có ta ở đây sẽ không có kẻ nào dám bắt ngươi đi , hơn nữa hắn đáng chết .

Cảm nhận được thân người Bích Huyền run rẩy sợ hãi , Thiên Huyết nhẹ xoa đầu nàng an ủi.

- Thật sao ? Ta sẽ không bị bắt sao ?

Ngẩng khuôn mặt đã dính đầy nước mắt , Bích Huyền nhìn lên Thiên Huyết hỏi.

- Đúng thế! Ngươi sẽ không bị làm sao hết.

. ...

Thoát ra khỏi hồi ức , nhìn tiểu cô nương ngày nào bây giờ đã trưởng thành vượt bậc, không còn sợ sát nhân, giết người coi như chuyện bình thường , thậm chí còn là biết như thế nào là hủy thi diệt tích để người khác không phát hiện được.

Đúng là đi vào sâu trong hắc ám , nhìn thẳng vào hắc ám và hiểu thấu được hắc ám lam cho cin người ta nhanh trưởng thành hơn.

Nhưng là dù có trưởng thành bao nhiêu thì nàng vẫn chỉ là một tên nữ hài tử, vui chơi là điều không thể thiếu được , chỉ là nó bị ẩn dấu đi , ẩn sâu trong tâm khảm mà thôi.

- Được rồi! Khác vui vẻ như thế, hoạt động nhiều rồi, bây giờ cũng phải nghỉ ngơi một chút chứ .

- Hìhì! Ta cũng là quá hưng phấn nha thiếu gia.

- Thu thập một chút, chúng ta đi dạo phố thôi.

- Rõ , thiếu gia.

Thu dọn một chút đồ đạc, Thiên Huyết và Bích Huyền rời khỏi quán trọ đi ra đường phố hoàng thành.

Hiện tại vẫn đang là buổi sáng, rất nhiều hàng quán đã được mở ra , người mua kẻ bán tấp nập , đông đúc, tiếng nói cười tranh cãi buôn bán rộn rã càng làm cho con đường này càng thêm nhộn nhịp.

Thiên Huyết và Bích Huyền đang từ từ dạo phố , hai người đều mặc một bộ y phục đồng nhất do chính tay Thiên Huyết thiết kế và thuê người may.

Bộ y phục như một cái áo dài đến chân , cổ áo cao che khuất miệng, tay ào dài che khuất toàn bộ cánh tay, trên áo in từng đóa huyết vân , nếu có người hiện đại ở đây, chắc chắn có thể nhận ra được đây là y phục của tổ chức Akatsuki trong manga Naruto , một bộ manga mà Thiên Huyết cực kỳ kiếm có được xem.

Hai thiếu niên nam nữ đi trên đường, nam tuấn dật , nữ đáng yêu, khả ái, đúng là một cặp kim đồng ngọc nữ.

Hơn nữa , màu tóc đặc biệt của càng khiến cho hai người bị đặc biệt chú ý trên đường phố.

- Thiếu gia, nhìn kìa, đó là cái gì vậy?

Bích Huyền dùng ánh mắt kì lạ nhìn mọi thứ xung quanh, chỉ chỏ , hỏi han đủ mọi thứ trên đời. Cũng phải thôi, nàng đã bao giờ được đi dạo như thế này đâu, trước đây cũng chỉ là vô tình đi qua , chưa chậm rãi thưởng thức như thế này bao giờ.

- Được rồi , đây là kẹo hồ lô , ngươi thích cái gì thì cứ mua nha , chúng ta không thiếu nhất chính là kim tệ đấy.

Lời này của Thiên Huyết cũng là sự thật, qua bốn năm (bắt đầu từ lúc năm tuổi) tàn sát không biết bao nhiêu là hải thú và nhân loại , ngoại trừ nhận được exp và sát điểm ra , Thiên Huyết còn nhận được rất nhiều kim tệ mà hầu như rất ít khi dùng đến, hơn nữa Thiên Huyết và Bích Huyền đi làm nhiệm vụ cũng được rất nhiều kim tệ, đến nay vẫn còn chất đống trong không gian hệ thống và giới chỉ của hai người.

- Được nha , thiếu gia chờ chút, ta đi mua rồi sẽ quay lại ngay.

- Được!

Bích Huyền nhanh chóng chạy qua một loạt các cửa hàng. Đúng là phụ nữ sinh ra là để đi mua hàng không sai , Bích Huyền chạy nhảy một lượt, không gian giới chỉ đã được lấp cao hơn một phần , trên tay của nàng còn đang cầm một chùm kẹo hồ lô đường , vừa ăn vừa nhìn ngó xung quanh , dáng vẻ cực kỳ khả ái.

Thiên Huyết chỉ là đi theo bên cạnh nhìn ngắm mà thôi.

"Đinh.

[ Lục lam vòng tay ]

Đẳng cấp : Địa cấp cao giai.

Thông tin : được làm từ năm trăm năm quý hiếm lục lam thạch, có thể chống được Hải hoàng toàn lực tam kích, nữ hài tử đeo còn có công dụng giúp bảo dưỡng làn da trắng sáng, sức đề kháng bệnh tật tăng cao. "

"Ồ , không ngờ ở đây lại có đồ tốt như thế này. "

Tula thiên nhãn tự động dò xét được bảo vật. Thiên Huyết nhìn thấy một chiếc vòng tay màu lục lam rất tinh xảo , từng đường nét được gọt dũa cẩn thận, tuy nhìn rất cổ kính nhưng lại mang theo một nét gì đó rất đặc biệt , Thiên Huyết còn nhìn thấy xung quanh chiếc vòng này có từng tia yếu ớt hải khí ba động.

Chiếc vòng được đặt tại một góc của một quầy hàng. Người bán hàng là một người trung niên trạc tuổi ngũ tuần , thần sắc sáng láng, miệng rao hàng liên tục.

- Lão bản , chiếc vòng này bán như thế nào ?

Thiên Huyết tiến đến trước quầy hàng, trực tiếp cầm lên Lục lam vòng tay kiềm chế kích động hỏi lão bản.

Vị lão bản kia thấy có khách đến thì vui mừng, cười híp mắt , hai tay đặt úp lên nhau rất ra dáng một tên gian thương.

- Vị tiểu ca này đúng là có mắt nhìn hàng a , chiếc vòng tay này rất quí hiếm, phải nói đây là trấn điếm chi bảo của bổn quán , nói về lai lịch của nó thì ...... Bla... Bla...

- Dừng, ngươi chỉ cần báo giá, khác lòng vòng.

- Được, ta là rất thích những người thẳng thắn như cậu.

"Ngươi lại không thích tiền của ta hơn mới là lạ nha, khi ta thành dê béo sao ? ". Đây chính là suy nghĩ của Thiên Huyết lúc này.

- Bởi vì tiểu ca rất hợp khẩu vị của ta , nên ta quyết định lỗ vốn một chút, 3 à 5000 kim tệ a.

Vị lão bản này đúng là coi Thiên Huyết trở thành một con dê béo mới ra đời , chặt chém giá cả cực cao nhưng lại là nói giảm giá, thật đủ chiêu trò . Phải biết bình thường một nhà một năm chỉ cần có 10 kim tệ là có thể sống tốt , thậm chí là dư giả , ở đây lão bản này chém giá nên 5000 kim tệ, số tiền này có thể nuôi sống một gia đình bình thường mấy đời vậy mà lão bản này cho giá như vậy cho một chiếc vòng luôn bị vứt ở góc quán a, và đây tất nhiên là suy nghĩ của những người không hiểu giá trị của chiếc vòng , nhưng là Thiên Huyết không hiểu sao ? Tất nhiên là không phải rồi!

- Cái gì?

- A , nếu không thì ta có thể giảm thêm, 4000 kim tệ cũng được.

Nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Thiên Huyết, vị lão bản này cho là ra giá quá cao nên lập tức giảm giá.

- Vẫn không được sao ? Vậy thì 3000 kim tệ a ? Được rồi , 2500 kim tệ , đây là mức giá cuối cùng ta nhân nhượng cho cậu.

Thiên Huyết cũng là mộng rồi, sở dĩ hắn kêu lên kinh ngạc như thế là vì không thể tưởng tượng nổi giá thành của một pháp bảo địa cấp lại thấp như vậy.

- Thành giao !

Nhanh chóng ổn định lại tâm tình , Thiên Huyết lấy ra kim tệ giao cho lão bản sau đó đang định thu lại Lục lam vòng tay thì..

- Chờ chút đã ...

Một giọng nói vang lên bên tai Thiên Huyết khiến hắn phải ngẩng đầu lên nhìn.

Người phát ra giọng nói này là một tên thanh niên cỡ mười bảy , mười tám tuổi , đi theo sau hắn có bốn năm người gồm cả nam lẫn nữ cùng mặc theo một kiểu đồng phục, có lẽ là tông môn hoặc là học viện nào đó. Thiên Huyết nhíu mày nhưng vẫn trả lời lại.

- Có chuyện gì sao ?

- A , là thế này, ta thấy chiếc vòng kia của ngươi rất tốt, có thể bán lại cho ta được sao ? Ta sẽ trả giá ngươi gấp ba lần giá ngươi mua nha. Ta là Triệu Phùng , đại thiếu gia của Triệu gia , cũng là học viên của Thanh La hoàng thất học viện.

Đúng lúc này , Bích Huyền đi mua đồ đã về đến chỗ Thiên Huyết , đi đến bên cạnh nhẹ giọng hỏi.

- Thiếu gia ? Có chuyện gì vậy?

- Không có gì , ngươi đứng đó đi.

Sau đó quay sang nói với Người tự xưng là Triệu Phùng kia.

- Thật có lỗi, chiếc vòng tay này, ta không thế bán.

Người thanh niên tên Triệu Phùng kia đang định nói gì thì khi nhìn thấy Bích Huyền, hắn ngơ ra một lúc, sau đó ánh mắt nổi lên một tia dâm tà , tuy lướt qua rất nhanh nhưng Thiên Huyết có thể thấy được rất rõ ràng. Như bỏ qua Thiên Huyết, tên Triệu Phùng kia bước đến trước mặt Bích Huyền, bằng một tư thế mà hắn cho là hào hoa , lịch sự nhất .

- Thưa tiểu thư, ta có thể làm quen với nàng sao? Ta là Triệu Phùng, đại thiếu gia Triệu gia nha !

Sau đó , Triệu Phùng lại đưa tay ra muốn bắt tay , ý đồ muốn chiếm tiện nghi của Bích Huyền .

- Thiếu gia , chuyện này là sao ?

Bích Huyền cũng là không để ý đến Triệu Phùng, quay sang Thiên Huyết chu môi hỏi.

Thiên Huyết hiện tại cũng là đầu đầy hắc tuyến, kịch bản này tuyệt đối rất quen thuộc.

-Hazzz ! Thật quen thuộc , ngươi tự xử lý đi! !!

. ...

(^^ Đăng chương muộn quá! Mọi người đọc xong chương thì hãy nhấn nút

            "Ta Thích "

phía dưới 👇👇👇giùm mình nha. Cảm ơn mọi người nhiều) . 💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖💖