Chương 19: Ngươi muốn giết ta ? Được! Thử một chút đi.?(Cầu đề cử.)

...

- Ta... Ta tên Phượng Bích Huyền.

- Ồ ! Ngươi có cái tên thật đẹp .

Thiên Huyết mỉm cười sau lớp mũ áo choàng. Nhìn Bích Huyền vẻ mặt nghi ngờ vẫn còn đang sợ hãi run rẩy, Thiên Huyết lấy trong không gian hệ thống ra một một túi kim tệ , đưa cho Bích Huyền, đang định nói với nàng thì bất chợt một tiếng quát chói tai làm hắn phải chú ý.

- Chó chết! Tên tiện dân kia , ngươi đang làm cái gì vậy ?

Nhìn ba tên hộ vệ của mình trong chớp mắt bị đánh bay , làm cho tên Cửu thiếu gia kia run sợ, phải biết bốn tên này đều được gia tộc hắn huấn luyện kỹ càng hơn nữa mỗi tên đều có được Hải sư tu vi nha làm sao bị đánh bay dễ dàng như vậy được trừ phi tên mặc áo choàng đen kia tu vi còn trên cả bọn chúng, nhưng khi nghĩ đến mình có gia tộc hậu thuẫn đằng sau , hơn nữa gia gia của hắn lại là tể tướng của Huyền Hà đế quốc, hắn sợ gì. Nhìn thấy Thiên Huyết không trả lời mình, tên Cửu thiếu gia kia tiếp tục quát.

- Tên tiện dân kia , nói cho ngươi biết ta là người của Trình gia , hơn nữa gia gia ta còn là tể tướng của Huyền Hà đế quốc, ngươi biết điều thì nhanh chóng gia con nô tỳ kia ra cho ta sau đó quỳ xuống dập đầu may ra ta có thể tha ngươi khỏi chết.

Thiên Huyết lặng lẽ nhìn tên Cửu thiếu gia kia đang hống hách chỉ tay vào mình quát tháo như nhìn một tên ngốc .

Sau đó Thiên Huyết nhẹ nhàng đặt Bích Huyền xuống đất , kéo ra sau lưng mình rồi quay sang nói với tên Cửu thiếu gia vẫn đang hung hăng quát tháo kia .

- Ngươi..... đầu óc có vấn đề sao ?

Tên Cửu thiếu gia kia nghe Thiên Huyết nói thế, vẻ mặt ngẩn ra , hắn tức giận cực kỳ , trước mặt bao nhiêu người thế này, dám bảo hắn ngu ngốc, đùa sao ? Hắn phải làm cho tên hắc y kia sống không bằng chết.

- Được, tốt... tốt lắm , ngươi... ngươi là người đầu tiên dám ăn nói với Trình Cửu ta như vậy , chết tiệt tiện dân ngươi chắc chắn phải chết .

Đám người xem xung quanh cũng cực kỳ bất ngờ, họ lần đầu tiên thấy được có người dám mắng Trình Cửu , phải biết Trình Cửu từ xưa tới nay đã là cơn ác mộng của bao nhiêu thiếu nữ trong cái hoàng thành này, hắn ăn chơi sa đọa, làm việc vô tắc vô thiên còn được người kinh thành cho cái biệt hiệu Ác bá công tử, một trong tam hoại của kinh thành. Vậy mà ngày hôm nay còn có người không coi Trình Cửu ra gì hơn nữa còn mắng hắn ngốc bức , đúng thật là chuyện lạ của hoàng thành. Tuy họ rất khiếp sợ với thực lực của Thiên Huyết nhưng mà Trình Cửu đâu phải chỉ có bốn tên hộ vệ kia , sau lưng hắn là Trình gia ! Một trong tứ đại gia tộc của hoàng thành , gia gia hắn là tể tướng của đế quốc, hơn nữa còn nghe nói Trình Sâm tể tướng còn có Hải vương tu vi. Những người xung quanh lại xì xào bàn tán , thầm thở dài cho số phận của Thiên Huyết.

- Tên hắc y kia đá phải thiết bảng rồi.

- Đúng vậy , hazz , tên Trình Cửu này đâu chỉ có bốn tên hộ vệ kia.

- Sau lưng hắn còn có Trình gia và Trình Sâm tể tướng nha.

- Lại sắp có một cái xác bị kéo quanh kinh thành .

- Hazzz....

.....

Nghe những lời bàn luận xung quanh, Phượng Bích Huyền đứng sau lưng Thiên Huyết sợ hãi run rẩy , nắm chặt chặt áo choàng đen của Thiên Huyết, giọng nói run rẩy .

- Công.... Công tử, tiểu nữ rất cảm tạ ngài đã cứu ta , nhưng... nhưng gia thế của Trình Cừu rất lớn, công tử cứ mặc ta , mau chạy đi.

Nghe giọng nói tuy hơi khàn do khóc nhiều nhưng vẫn mang theo một chút ngọt ngào lo lắng , sợ hãi ở sau lưng vang lên , Thiên Huyết mỉm cười, tay gỡ xuống mũ trùm đầu , khuân mặt tuấn tú như dao khắc cộng thêm mái tóc màu xanh dương kì dị đôi mắt hai màu tử sắc và màu đỏ càng làm cậu thêm tà mị khiến người khác phải cảm thấy khiếp sợ. Quay sang nhìn Phượng Bích Huyền đang cúi đầu run run tay nắm chặt lấy áo choàng của mình, hắn mỉm cười nhẹ giọng nói.

- Không phải ngươi cần tiền chôn cất dương mẫu sao ? Bây giờ ta mua ngươi với giá một trăm kim tệ nha , sau này ngươi làm tỳ nữ của ta .

Phượng Bích Huyền nghe tiếng nói của Thiên Huyết khẽ ngẩng đầu lên, bất chợt nàng sững người nhìn chằm chằm vào Thiên Huyết không nói lên lời, mãi cho đến khi Thiên Huyết gọi nàng một lần nữa nàng mới giật mình ngượng ngùng đỏ mặt thầm mắng mình một tiếng.

- Nhưng công tử, ngài sẽ gặp nguy hiểm , ta... ta..

- Không nhưng nhị gì cả , chỉ một cái Trình gia còn chưa đến mức đe dọa được ta .

- Nhưng mà..

- Được rồi, cầm lấy tiền chuẩn bị chôn cất mẫu thân ngươi đi.

.. ..

Mọi người xung vẫn còn đang ngây ngẩn khi mà Thiên Huyết bỏ mũ áo choàng xuống, họ vẫn còn tưởng sau lớp áo choàng kia là một trung niên hay một lão giả nào ngờ chỉ là một thiếu niên trông chỉ tầm mười, mười một tuổi.

- Thiếu niên này là ai ? Thật trẻ tuổi nha.

- Ta xem có lẽ hắn còn chưa làm lễ trưởng thành.

- Hắn thật mạnh a..

- Thật soái nha..

- Thôi đi lão bà nương, ngươi xem lại mình đi .

- Hừ ta ? Ta làm sao chứ.

. ...

Tiếng nghị luận ngày càng sôi nổi, Trình Cửu cũng ngây cả người khi thấy được dung mạo của Thiên Huyết, theo hắn thấy thì tên hắc y nhân kia chắc chắn là một tên trung niên hoặc một lão già chết tiệt nào đó không có mắt , nào ngờ chỉ là một tên tiểu tử nhìn dáng vẻ cchắc còn chưa làm lễ thành niên. Phải biết bốn tên hộ vệ của hắn đều là Hải sư mà tên tiểu quỷ này mới bao nhiêu a , còn có thể đánh bay được ba tên hộ vệ của hắn.

- Ngươi .... Ngươi tại sao lại có thể trẻ tuổi như thế, tiểu quỷ, ngươi rốt cuộc là ai ?

Trình Cửu hoảng sợ chỉ tay vào Thiên Huyết quát.

Thiên Huyết thấy vậy thì phì cười không nhìn mặt Trình Cửu chỉ đáp gọn lỏn.

- Ngươi.... Đoán xem.

Câu trả lời của Thiên Huyết càng làm cho Trình Cửu cảm giác mình bị đùa giỡn , mặt hắn bây giờ cực kỳ khó coi. Bất chợt..

- Thiếu gia , ta không cảm nhận thấy hải khí xung quanh hắn , có lẽ là tên tiểu tử này có một pháp bảo nào đó đẳng cấp cao hơn nữa lúc nãy là hắn đánh lén chúng ta .

- Đúng vậy, thiếu gi, ta cũng nghĩ như thế .

Nghe hai tên hộ vệ của mình nói, Trình Cửu như tìm được câu trả lời thích đáng. Theo hắn nghĩ chắc chắn là như thế, một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch làm sao có thể có tu vi cấp Hải sư, vậy thiên tài của hhoàng thành này sống trên thân cẩu hết sao , trò cười Lưu Hoành thiên tài số một của Huyền Hà đế quốc hiện tại cũng chỉ Hải sư mà thôi, hơn nữa hắn năm nay hai mươi tuổi rồi. Nghĩ vậy, Trình Cửu lấy lại tự tin , giọng nói càng hống hách hơn.

- Tiểu tử , ta không biết ngươi là ai , khôn hồn thì đua món pháp bảo kia của ngươi ra đây, ta có thể tha cho ngươi nhất mệnh.

Nghe giọng nói của Trình Cửu, người xem xung quanh ngẩn ra , não ngươi có vấn đề sao ? Đang run sợ hỏi thân phận hắn sao giờ tự nhiên lại chuyển sang hỏi pháp bảo của hắn rồi? Thế giới này bị đảo ngược hay chúng ta không theo kịp tiết tấu.

Không chỉ mọi người xung quanh ngờ vực, ngay cả Thiên Huyết cũng ngẩn ra .

- Pháp bảo?

- Thiếu cho ta giả vờ, ta biết ngươi có một món pháp bảo giúp ngươi có thể chiến đấu với Hải sư , giao ra đây ta tha ngươi nhất mệnh.

Đến đây không chỉ Thiên Huyết mà người xem xung quanh cũng bừng tỉnh đại ngộ , vẻ mặt nghi hoặc nhìn sang Thiên Huyết.

Lúc này, Thiên Huyết cũng là hiểu, hắn nhìn sang Trình Cửu khinh thường nói ra hai chữ.

- Ngốc bức.

Trình Cửu mộng , hắn nghe thấy gì ? Tên tiện dân kia lại dám mắng hắn tiếp?

- Tiên dân tiểu tử, ngươi muốn chết, hôm nay ta chắc chắn phải giết ngươi, tìm ra gia đình ngươi, đem mẫu thân tỷ muội ngươi chơi chết, đem phụ thân ngươi ra đấu trường , đem cả nhà ngươi tru diệt cho chó gặm , hahaha chỉ tưởng tượng thôi ta đã thấy hưng phấn rồi.

Chỉ thấy Thiên Huyết ngay khi nghe thấy hai từ phụ mẫu bất chợt, không khí xung quanh bỗng lạnh xuống, mặt đất dưới chân nứt ra xung quanh , hắn nhìn thẳng vào Trình Cửu , giọng nói lạnh như băng.

- Ngươi có di ngôn gì muốn nói sao ?

Trình Cửu cảm nhận được ánh mắt của Thiên Huyết sống lưng bỗng lạnh, nhưng nhìn bốn tên hộ vệ sau lưng mình và mọi người xung quanh thì mạnh miệng nói.

- Ngươi đừng trang bức ở đây, dù sao hôm nay ta chắc chắn sẽ giết ngươi.

- Ngươi muốn giết ta ? Được! Thử một chút đi.

. ...

(^^hôm nay là chủ nhật cuối tuần rồi , lại ngủ từ sáng đến tối giờ mới dậy viết truyện được. Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ. Mọi người đọc xong chương truyện thì nhấn nút "ta thích " giùm mình nha. Cảm ơn mọi người nhiều. )