Chương 29: Tập 1 - Chương 28

Chương 28: Phân chia chiến lợi phẩm

Một lần nữa, boong tàu Diablo lại đầy người. Lần này không chỉ đông người. Các cướp biển trở về đã trải chiến lợi phẩm mà họ đã chuyển qua 3 Lời Ước. Một mẻ ngon lành. Những gương gỗ sồi nặng chịch mở toang, tràn đầy những túi vàng. Nữ trang, tranh, tượng, đồng hồ trang trí lộng lẫy, bình cổ, gương mạ vàng, đèn chùm pha lê... tất cả đều quí giá. Connor nghĩ, sàn tàu như một cái chợ, nhưng là một chợ toàn hàng hiếm và quí giá, và là nơi mọi người đều có thể tin tưởng không có hàng giả.

Đứng trước đống tài sản cướp được, giống như một anh bán hàng rong vui tính, là thuyền trưởng Wrathe.

Toàn thể thuỷ thủ đoàn Diablo đều đông đủ. 60 cướp biển đã tham gia cuộc tấn công đứng hàng trên. Connor nhìn bạn bè. Tất cả đều đầm đìa mồ hôi và đất cát, nhưng rất hồ hởi. Khi trở về họ được phát những bình nước lớn.Connor cấp tốc giải khát khỏi cơn khô cổ họng. Những người khác - những người đã dấn thân nhiều hơn - vẫn còn đang tu ừng ực. Vài người trút nước lên đầu, vừa làm mát vừa làm sạch cho tiện.

Thuyền trưởng Wrathe lên tiếng:

- Bằng hữu! Đây là một chiến thắng rất ngầu, đúng không? Khá lắm, thật sự rất khá. Hãy cùng hoan hô 3 lần nhà chiến lược bậc thầy của chúng ta - Cate Dao Quắm!

Ông kéo Cate khỏi đám đông. Connor thích thú nhìn Cate đỏ mặt khi các cướp biển hoan hô. Nó cũng gào theo họ. Nhưng Bart lớn họng nhất.

Thuyền trưởng tiếp tục:

- Hom nay chúng ta đã thấy một sự hợp lực rất nhịp nhàng. Ai cũng làm tròn nhiệm vụ và ta cám ơn tất cả. Nhưng ta muốn được đặc biệt đề ột chàng tuổi trẻ, người đã can đảm tham gia vào trận tấn công đầu tiên của cậu ta trong ngày hôm nay.

Ông nhìn quanh đám đông tìm Connor:

- Cậu ở đâu, Tempest Connor? Lên đây.

Connor đứng đờ người giữa đám đông. Một bàn tay rắn chắc kéo nó:

- Lên đi bồ. Mạnh dạn lên.

Hàng cướp biển tách ra, nhường lối cho Connor. Họ bóp vai, vỗ lưng nó khi nó đi qua.

Thuyền trưởng Wrathe reo lên:

- Chính anh bạn này đây. 14 tuổi. Một thần đồng. Đúng là THẦN ĐỒNG!

Ông đặt tay lên vai Connor. Mọi con mắt đều đổ dồn vào nó. Connor cảm thấy mặt nó đỏ bừng.

- Hãy cùng nhau hoan hô Tempest 3 lần. Nào, híp híp....

Đám đông gào lên:

- Hô... ra!

Connor nhìn những khuôn mặt trong biển người trước mắt. Cảm giác thật kỳ lạ. Nó đã thuộc về họ.

Khi tiếng hoan hô cuối cùng qua đi, Connor chợt cảm thấy buồn. Ước gì cha và Grace nhìn thấy nó lúc này. Tại Vịnh Trăng Lưỡi Liềm, hai chị em luôn là người ngoài cuộc, chỉ có cha cổ vũ cho nó và Grace. Dù được coi như một tài năng thể thao, chưa bao giờ nó cảm thấy được ân cần đón nhận vào một đội. Đám trẻ kia nhìn nó với vẻ nghi ngờ, như nó là đứa con trai địa vị thấp kém của người giữ hải đăng ẩn dật.

Nhưng bây giờ nó đã là thành viên trong một đội. Nó nhìn Cate và Bart. Cả hai đang cười hãnh diện và cổ vũ nó. kể cả Cheng Li cũng vừa vổ tay vừa gật đầu. Nó nhận thấy, họ không chỉ là những đồng nghiệp thuỷ thủ đoàn. Họ là bạn nó.

Khi Connor trở lại hàng ngũ, thuyền trưởng Wrathe nói:

- Nào... bây giờ tàu chúng ta trực chỉ tới Tửu Quán Ma Kettle...

Tiếng hoan hô rầm rầm kéo dài vang lên.

- ... Nhưng trước khi chúng ta tự đặt mình dưới quyền quí bà vui vẻ đó và những thùng rượu của bà ta, chúng ta còn việc phải làm. Phân chia đống chiến lợi phẩm này, đúng không nào?

Connor đinh ninh thuyền trưởng sẽ là người đầu tiên, nhưng ông khăng khăn yêu cầu Cate tiến lên trước. Thái độ Cate làm Connor hiểu đây là một bất ngờ đầy vinh dự.

Cate liếc qua những món hàng trải đầy trên sàn tàu. Cô sẽ chọn một bộ trang sức? một tấm gương mạ vàng? Hay một bức tranh Luân Đôn cổ, trước khi lũ lụt xảy ra?

Cate dạo qua tất cả, rồi chỉ chọn một túi nhỏ tiền đồng.

Thuyền trưởng Wrathe hỏi:

- Lựa chọn tốt nhất của cô đó sao?

Cate gật. Ông không cố can ngăn. Rõ ràng ông tôn trọng Cate và thật sự Cate biết rõ mình muốn gì.

Xoa hai tay, thuyền trưởng tiến lên, đánh giá món này tới món khác. Lúc này, ông như một khác hàng tự tin, kiểm tra hàng hoá, trước khi trả giá với người bán. Nhưng không có kẻ bán người mua và không cần trả giá. Thuyền trưởng có thể thoải mái lựa chọn món nào ông thích. Rõ ràng đám hải tặc rất khoái màn trình diễn này.

- Nhìn kìa thuyền trưởng. Đúng là một bức tranh diệu kỳ.

- Đừng. Nếu là ông, tôi sẽ lấy tấm chạm cá voi.

- Đồng hồ kia tuyệt đẹp.

Sau hồi lâu đắn đo cân nhắc, thuyền trưởng cúi nhặt một viên bích ngọc lớn trong thùng đá quí. Ông đưa cao viên ngọc lên giữa tiếng cổ vũ rầm rầm của đám đông. Connor có cảm giác thuyền trưởng không bao giờ sai lầm với những gì ông đã chọn.

Tiếng hoan hô lại nổi lên rồi nín thinh tiên đoán khi người kế tiếp tiến lại chọn phần của mình. và cứ thế tiếp tục mỗi khi một cướp biển lên nghiên cứu và chọn một chiến lợi phẩm trong đống châu báu. Môi việc tiến hành trong vòng trật tự giống như một cuộc tấn công.

Connor thầm nhủ, sao việc này diễn ra tự nhiên đến thế. Thật lạ lùng khi nghĩ rằng: mới mấy ngày trước nó hoàn toàn không biết gì về thế giới này. Nó chỉ được nghe những chuyện về tàu cướp biển trên bến cảng, và đôi khi tưởng nhìn thấy những tàu đó từ cửa sổ đài hải đăng. Nhưng bây giờ, nó đang ở đây, không chỉ ở trong thế giới của họ, mà còn là một thành viên trong thế giới đó.

Nhưng trong khi bắt đầu hiểu đời sống cướp biển, nó cảm thấy không thoải mái với tất cả những gì đang diễn ra. Connor không thể quên, tất cả tài sản trải đầy trước mắt kia đã từng thuộc về một người giàu có và gia đình ông ta. Giàu có là một cái tội sao? Nghèo khổ có là nguyên nhân xứng đáng để chiếm đoạt tài sàn của người khác không? Ý nghĩ nó càng rối bời hơn, khi thấy thuyền trưởng Wrathe chẳng có vẻ gì nghèo khổ cả. Nhìn cướp biển lần lượt lấy phần, rồi mang xuống kho dưới hầm tàu, Connor không khỏi tự nhủ, kẻ địa vị thấp kém nhất trong thuỷ thủ đoàn cũng không phải người nghèo khổ.

- Lẹ lên, cậu Tempest, lấy một món hàng bán mão đi.

Thuyền trưởn ngoắc tay và đám đông tách ra, nhường lối cho Connor.

Ngập ngừng tiến đến đống tài sản, nó nhìn từ cái đồng hồ,mấy tấm gương tới đồ trang sức. Mắt nó ngừng lại một chồng sách. Thình lình, mấy cuốn sách làm nó nhớ tới mái ấm trong đài hải đăng. Tài sản quí giá nhất của cha nó là sách. Sách tràn ngập trên các kệ trong các phòng, thậm chí chất đống cả trên mặt sàn. Connor chưa bao giờ là một người mê đọc, nhưng nó nhớ quang cảnh sách luôn bao quanh. Có lẽ,nếu lấy một cuốn trong số này, nó sẽ cảm thấy phần nào được gần cha hơn.

Cúi xuống, nó nhặt lên một cuốn. Đó là quyển Peter Pan. Một cuốn sách cũ với hình minh hoạ thật đẹp - không giống cuốn cha nó vẫn đọc cho hai chị em nghe. Connor lật mấy trang cũ sờn. Cuốn sách mở ngay ra trang đầu. Có mấy hàng đề tặng:

Tặng con trai yêu quí,

Nhân sinh nhật thứ bảy của con

Thương yêu, Cha.

Connor gấp sách lại. Đó là món quà của một người cha khác tặng con trai yêu quí của ông ta. Cuốn sách này sẽ không làm nó gần cha hơn. Không gì có thể làm được điều đó nữa.

Trong lòng Connor bỗng bừng bừng tức giận. Tức giận vì quyển sách này đã bị cướp từ một đứa trẻ. Tức giận vì chính nó và Grace đã bị bắt buộc đi khỏi vịnh trăng lưỡi liềm với hai bàn tay trắng, không còn chút kỷ vật nào của cha. Tức giận vì mất cha. Cả Grace nữa. Quá khắc nghiệt, quá nhiều điều dồn dập xảy ra. Nó có thể vào vai một người đàn ông - một cướp biển - nhưng nó vẫn chỉ là một đứa con trai. Nó muốn được về nhà. Chỉ có điều đâu còn mái nhà nào nữa để nó quay về.

Thuyền trưởng Wrathe hỏi:

- Sao vậy, cậu Tempest? Không món nào hấp dẫn cậu sao?

Connor lắc đầu, nước mắt sắp ứa ra, nhưng không muốn để ông ta và toàn thể thuỷ thủ đoàn thấy nó khóc. chỉ muốn đi khỏi chỗ này ngay, Connor lách qua đám đông.

Chẳng ai chú ý mấy. Mọi người sung sướng vì được nhích lên thêm một chút, nhìn hàng hoá cho rõ hơn. Sau cùng, Connor ra khỏi đám đông, rồi leo lên boong trên. Nó tìm được một chỗ ngồi ngay đầu mũi tàu. Nhìn xuống, Connor thấy đám ướp biển xúm xít trên đống tài sản cướp được, trông giống bầy thú ăn thịt đồng loại hơn bao giờ hết. Connor ngước mắt nhìn trời,biển đang tối dần.

Khung cảnh đẹp và êm ả này, một lần nữa lại làm nó cảm thấy bơ vơ vì không có Grace. Cha đã nói, chị nó đang trở lại, nhưng quá khò giữ được niềm tin này. Làm sao có thể tin chắc vào tiếng nói đó? Thật sự đó là người cha quá cố của nó chạm tới nó qua không gian và thời gian, hay chỉ là do tưởng tượng? Như đã có lần thuyền trưởng Wrathe cho rằng: nó lẫn lộn giữa điều nó cảm thấy với điều nó muốn cảm thấy.

Chung quanh lặng ngắt như tờ, nhưng bên trong, đầu óc nó rối bời, ruột quặn thắt thành ngàn nút giận giữ. Đây có phải là dấu hiệu Grace đã chết rồi? Grace đã buông xuôi? Chuyện gì đã xảy ra? Ma-cà-rồng đã giết chị nó? Những ý nhĩ và lo sợ quay cuồng đến không kiểm soát nổi nữa.

Có một cách đảm bảo luôn làm nó bình tĩnh lại. Connor nhắm mắt và bắt đầu hát...

"ta sẽ kể cho các người nghe..."

Nó nín bặt, mở choàng mắt. Bài ca cổ không còn làm nó cảm thấy thoải mái nữa, mà còn làm nó thêm lo lắng cho Grace.

Connor ngước nhìn bầu trời đầy sao. Nó nghĩ đến kỷ niệm êm đềm về những đên trong phòng đèn, trên đỉnh hải đăng. Những đên bến cảng vắng lặng, ông Dexter Tempest để hai con ngồi hai bên, dạy chúng nhận dạng và tên của các vì sao. Nhìn trời, Connor nhớ nó và Grace đã thay phiên nhau nói những gì quan sát được như thế nào. Lúc này, nó như có thể nghe giọng trẻ thơ của hai chị em ngân nga những cái tên kỳ lạ.

Aquarius

Aquila

Carina

Centaurus

Corona Borealis

Dorado

Eridanus

Lupus...

- Cậu ấy đây rồi!

Connor chợt tỉnh khi Cate và Bart ngồi xuống hai bên nó. Bart nói:

- Bồ làm chúng lo quá.

- Tôi cần ở một mình một chút.

Cate gật:

- Cậu đã qua một ngày vất vả quá.

Dù cô ta luôn tử tế với Connor, nhưng đây là lần đầu cô không tỏ ra e dè thủ thế.

Bart nói:

- Đây. Thuyền trưởng bảo chúng tôi lấy cho bồ đó.

Bart xoè bàn tay, thả xuống tay Connor một mề đay hình quả tim vàng để lồng ảnh.

Connor mỉm cười, nhìn Bart nghi hoặc:

- Nữ trang? Giỡn hả?

Bart nghiêm túc đáp:

- Không phải của bồ đâu, mà là của chị bồ. Để khi nào bồ gặp lại cô ta.

Connor xúc động đến không nói gì được. Nó nhắm mắt, nắm chặt món quà.

Bart lẩm bẩm:

- Không chỉ là ý mình đâu. Cate và mình nghĩ là...

Cate tiếp lời, giải nguy cho Bart:

- Chúng tôi nghĩ, còn quá sớm để mất hy vọng.

- Tôi sẽ không bao giờ mất hy vọng.

Connor gật đầu, cảm thấy nước mắt bắt đầu "trở lui". Nó tháo sợi dây đeo lên cổ, cài lại, rồi hỏi:

- Trông kỳ không?

- Không đâu, anh bạn. Tôi đeo mới kỳ.

Lắc đầu thân mật, cô nói thêm:

- Chẳng nữ tính tí nào.

Bart căn dặn:

- Vào quán rượu, tốt nhất là giấu kín đi. Đầy rẫy những con mắt láo liên, bàn tay nhám nhúa sẵn sàng giết người vì món nữ trang xinh đẹp đó.

Connor bỏ sợi dây vào trong áo. Miếng quý kim mát rượi dịu dàng áp vào tim nó. Dường như đó đúng là chỗ dành iếng mề đay.

Connor hỏi:

- Tửu quán Ma Kettle là gì? Mọi người dường như đều hào hứng khi nghe nhắc tới nơi đó. Nhưng tôi không biết họ mong chờ gì tại đó.

- Dễ thôi. Điều duy nhất người ta có thể mong chờ một cách an toàn tại quán của Ma Kettle là đừng mong chờ gì hết. Đó là nơi tất cả thuỷ thủ vùng này đổ về thư giãn, xả hơi, say bí tỉ với bạn bè xấu. Nhìn kìa, sắp tới rồi.

Connor nhìn theo mắt Bart. Nổi bật trên bầu trời đen như nhung, bờ biển đang rõ dần. xa xa lù lù một tảng đá nhô cao như tảng than đen lởm chởm. Trong bóng tối nổi bật một bóng đèn nê-ông toả sáng, lúc đầu yếu ớt rồi mạnh dần khi con tàu tăng tốc tới gần.

Bart thông báo:

- Quán Ma Kettle đó. Chuẩn bị đi, bồ. Qua một đêm để nhớ đời.

Vẫn còn xúc động vì món quà, Connor khoác vai Cate và Bart. Trong đầu nó vang lên tiếng nói của cha:

- Connor, hãy tin vào thuỷ triều. Cha đã nói với con rồi. Hãy sẵn sàng.

Nó thầm trả lời:

- Vâng, thưa cha.

Rồi nó quang sang đùa giỡn với hai người bạn mới.