Chương 28: Tập 1 - Chương 27

Chương 27: Đoàn diễu hành uể oải.

Sidorio trừng trừng nhìn Grace:

-Sao? Ma cà rồng hay người hiến máu?

Vẫn yên lặng Grace nhìn hắn. Cô như đứng trước một bức tường cơ bắp. Cổ hắn như một thân cây đồ sộ. Cánh tay hắn lớn hơn bắp đùi cô nhiều.

Sidorio khinh miệt nói:

-Tuyệt. Đúng là thứ chúng ta cần, lại thêm một đứa ngu đần nữa.

Phẫn nộ nhưng Grace vẫn yên lặng. Chọc giận hắn mới là ngu đần.

Phía sau Grace có tiếng gọi lớn:

- Sidorio! Sidorio!

Sidorio nhìn qua đầu Grace, mở miêng lèm bềm mấy câu qua kẽ răng. Ngước lên , thấy hắn có hai răng nanh to quá khổ, rõ ràng làm bằng vàng. Ý nghĩ hai cái răng đó cắn vào người chẳng khác nào lưỡi dao cắt miếng bơ, làm cô lạnh toát người.

Vượt qua Grace, như không nhìn thấy cô Lorcan nói:

-Trung úy, tôi tìm ông khắp nơi. Có chuyện khẩn cấp cần nói với ông. Công việc của thuyền trưởng.

Hất đầu về phía Grace, Sidorio đủng đỉnh hỏi:

-Thấy nhân vật bổ sunh thủy thủ đoàn mới nhất này chưa?

Lorcan quay nhìn Grace giọng vô cảm:

-Ồ Grace xin lỗi tôi không thấy cô.

-Mi biết cô ta?

Lorcan nói nhanh như còn chuyện khác quan trọng hơn:

-Biệt, biết chính tôi đã vớt cô ta lên.

Sidorio có vẻ mất hết hứng thú. Grace mừng rỡ kêu lên:

-Ôi Lorcan rất vui gặp lại anh.

Sidorio nói ngay:.

-Phải gọi là học viên Furey.

Dù không muốn nhưng Lorcan cũng nhìn Grace bằng đôi mắt lạnh lùng như Sidorio , rồi đứng quay lưng lại cô.

Grace cảm thấy như bị đấm. Sao Loecan lại có thái độ đó với cô? Cô vẫn nghĩ anh ta là một người bạn. Trước đây anh ta đã rất tốt với cô. Lorcan nói:

-Tôi thật sự có chuyện phải nói với ông. Một mình ông thôi, Sidorio.

Nắm cánh tay Sidorio, Lorcan kéo hắn đi. Grace vô cùng hụt hẫng bị làm lơ và bị đem ra bàn luận, nhưng khi hai người đi được một khoảng ngắn, Lorcan quay lại, đôi mắt xanh nhìn cô đầy áy náy, ngón tay ra dấu cho cô. Grace nhận ra Lorcan bảo cô trở về phòng.

Có lẽ cô nên về phòng, cũng có thể cô không nên. Có thể đây là thời điểm để Grace nắm bắt tình hình. Cô Flotsam xô nhẹ Grace:

-Câu ấy làm bộ cứng rắn để gây ấn tượng với trung úy Sidorio thôi. Đúng là một người đàn ông tiêu biểu.

Cảm thấy hơi nhẹ lòng, Grace gượng cười. Cô Flotsam nói:

-Chị nghĩ em… hơi mến học viên Furey. Cũng đúng thôi. Cậu ta quá bảnh bao. Mắt đó. Tóc đó.

Grace đỏ mặt trong khi cô ta tiếp tục:

-tất nhiên cậu ta không hợp với chị. Trái tim này để danh cho ông Jetsam, tình yêu đích thực của chị rồi.

Flotsam thở dài:

-Thôi chị phải đi thắp hết mấy ngọn nến, không thể đứng đây chuyện trò với những kẽ như em suốt tối được. Nhưng sẽ gặp lại em sau, Grace. Chị sẽ chi em mượn một bộ váy đẹp. Chắc em cũng muốn đẹp đẽ trong bữa tiệc chứ.

Cô ta nháy mắt rồi tiếp tục bước đi, tay cầm mồi lửa.

Tiệc? Cô nhớ ngày đầu tiên lên tàu đã co 1 nghe nói đến một bữa tiệc. Nhưng chính xác tiệc gì? Đêm nay có tiệc? Có phải vì vậy mà bà bếp và tên con trai kia rối rít tất bật?

Jamie đã nói với cô số đồ ăn ngồn ngộn đó không dành a cà rồng. Đương nhiên là không, mà là danh cho những người hiến máu. Vì vậy có thể chỉ là tiệc đơn giản là một bữa tiệc lớn chiêu đãi những người hiến máu.

Càng nghĩ cô cáng thấy: chắc cô là người hiến máu thật rồi. Theo lời Sidorio, cô phải là ma cà rồng hoặc người hiến máu. Phải là một trong hai loại đó. Cô vẫn không biết người hiến máu phải làm gì. Những câu trả lời rõ nhất: họ phải a cà rồng máu của mình. Tuy nhiên thuyền trưởng đã nói ma cà rồng không muốn máu của cô. Cần phải nói chuyện với Lorcan. Cô đã biết được nhiều điều khi vặn hỏi anh ta về con tàu này. Bây giờ cô có mấy câu hỏi đặc biệt, cần câu trả lời của anh ta.

Lorcan đã ra dấu cho cô trở về phòng, có vẻ là một ý hay. Hai người có thể nói chuyện riêng tại đó, không sợ ai quấy rầy. Grace đi dọc boong tàu, thận trọng dán mình trong bóng tối để không lôi kéo sự chú ý nào khác vào mình. Một nhóm ma cà rồng tụ tập trên boong, nhưng hình như đang sôi nổi chuyện trò, nên không chú ý tới cô.

Grace mê mẩn quan sát họ. Một nhóm người thật sự hỗn tạp, không giống chút nào với hình ảnh ma cà rồng cô được biết từ khi lớn lên. Có những người như Darcy Flosam, còn giữ thời trang từ niên đại mà họ đã ‘biến đổi’. Người khác, như Sidorio trang phục pha trộn, khó có thể đoán được ở thời đại hoặc không gian nào. Nhiều người, như Lorcan, dường như ảnh hưởng thời trang quốc tế của hải tặc và người đi biển. lại có những bộ đồ Grace chưa nhìn thấy bao giờ : quyến rũ không thể chịu được và như thuộc về một thế giới khác. Trong khi Grace đang đưng nhìn, một đoàn diễu hành lạ lùng, uể oải lê bước qua, vẻ ngoài của họ rất khó đoán tuổi. Cô tự hỏi họ tính tuổi theo cách nào ? Từ khi thật sự được sinh ra, hay từ khi họ ‘biến đổi’ ? Chuyện họ phải ‘biến đổi’ là gì ? Có li kì như cô Flotsam không ? Grace rất muốn được nghe h5 kể. Nhớ tới mấy cuốn sổ và bút chỉ trong phòng cô nghĩ : có lẽ vai trò của cô sẽ là người ghi chép lịch sử con tàu này. Chuyện này sẽ làm cô bận rộn, cực kì bận rộn cho đến khi cô tìm được Connor. Cô phải tập trung vào chuyện đó, không để những điều kì lạ trên con tài làm rôi trì. Cô phải nói chuyện lại với thuyền trưởng, thuyết phục ông giúp cô_chặn từng con tàu đi qua tàu này, xem trên đó có em trai cộ không.

Dù đã tới gần phòng, cô ngừng lại trong bóng tối, chưa muốn rời mắt khỏi những cư dân trên tàu mà lần đầu cô được thấy.

Từ trong tối, Grace nhìn và lắng nghe khi họ bước qua. Những câu nói của họ dường như chỉ là chuyện vui đùa tầm phào. Loại chuyện tán gẫu xã giao là chuyện bình thường trên bến cảng, nhưng tại đây lại có vẻ trịnh trọng hơn.

-Chào bà. Tôi tin là đêm qua bà đã có một giấc ngủ yên lành.

-Dạ, đúng vậy thưa ông. Còn ông ? Tốt. Tất nhiên là tôi cảm thấy hơi mệt vào thời điểm này trong tuần.

-Vâng, tôi hiểu ý bà. Đêm nay tôi tưởng không ra nổi khỏi giường. Nhưng lại nhớ đêm nay là đêm tiệc.

-Đúng thề. Khi Chuông báo đêm vang lên tất cả chúng ta sẽ hồi sinh.

-Ừ, thật vậy.Dẫn đám hiến máu tới, và vừa kịp lúc.

Mấy câu nói sau cũng đủ sức kéo Grace về phòng. Mở cửa. cô thấy Lorcan đã đang ngồi chờ với quyển sổ trên tay. Cô có để anh ta chờ quá lâu không ?

Khi Grace đóng cửa, Lorcan gấp sách nhìn lên. Cô nói ngay :

-Cho tôi biết về bữa tiệc.

Không tỏ vẻ ngạc nhiên, Lorsan gật đầu, chỉ tay bảo cô kéo ghế lại gần.