Chương 18: Có Việc Hảo Thương Lượng 2

Edit: Mốc

Câu nói kia chính là vô sự hiến ân cần, phi gian tức đạo! [không có chuyện gì mà ân cân không phải kẻ gian cũng là kẻ trộm]

Không phải nàng quá đa tâm, mà là nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp thật sự là rất gian trá.

“Mọi việc đều hảo thương lượng nha,”

Ngọc Hồ Điệp hì hì cười, giơ cao mã tiên trong tay: “Chỉ cần cô đáp ứng ta, không có ý đồ chạy trốn, không có ý nghĩ đâm kiếm sau lưng ta, ta sẽ không trói cô.”

Hắn chịu đủ cái nhánh cây chết tiệt này rồi.

Vương Manh Manh đầu tiên là hồ nghi đánh giá Ngọc Hồ Điệp từ trên xuống dưới vài lần, đột nhiên thốt ra một câu: “Ngươi có bệnh.”

Sự thật từ Vương Manh Manh có thể chứng minh một điều, mặc kệ là cổ đại hay là hiện đại, những lời này tuyệt đối đều là mắng chửi người.

Bởi vì sắc mặt Ngọc Hồ Điệp lập tức trở nên rất khó coi: “Cô mới có bệnh.”

Ngọc Hồ Điệp mắng chửi người khiến cho tâm Vương Manh Manh nhanh chóng buông xuống, có thể mắng chửi người, chứng minh đầu óc Ngọc Hồ Điệp không phải nhất thời choáng váng mới cùng mình thương lượng vấn đề này.

“Không! Ta không có bệnh!”

Vương Manh Manh vui vẻ hoàn toàn đồng ý điều kiện của Ngọc Hồ Điệp: “Cho nên ngươi nói ta đều đồng ý.”

Chỉ là, nàng âm thầm nói trong lòng một lần nữa, ta không trốn mới là chuyện lạ.

Mỗi người đều có ba cấp, không riêng gì Vương Manh Manh, chính Ngọc Hồ Điệp cũng không ngoại lệ.

Thừa dịp Ngọc Hồ Điệp đi đại đại [Mốc: chắc bạn ko cần giải thích đâu nhể :”>], Vương Manh Manh một lòng muốn trốn thoát khỏi tay hái hoa tặc liền nhân cơ hội chuồn đi.

Mới chạy chưa đến hai trăm thước, nàng liền gặp phải một người đang dừng lại.

Xin thề với trời, Vương Manh Manh tuyệt đối không phải là người thích lo chuyện bao đồng, lại càng không phải là người vào thời điểm chạy trốn còn làm một người qua đường dừng lại.

Chủ yếu là con đường này là một sơn đạo nho nhỏ, xe ngựa của người kia đã chắn hết sơn đạo rồi.

“Nhãn tiền hữu tọa sơn, danh khiếu Dương Giác Sơn”

[Trước mắt có tòa sơn, tên là Dương Giác Sơn.]

Kỳ thật lúc ấy Vương Manh Manh nhìn thấy đầu tiên chính là xe, tiếp theo chính là nghe thấy tiếng người, chủ nhân của xe đang ngồi bên trong ngâm thơ, người chưa thấy tiếng đã tới, chờ lúc Vương Manh Manh chạy đến gần, vào thời điểm nhìn thấy hắn, hắn đang nhắm mắt ngâm tiếp hai câu thơ sau:

“Viễn khán tượng Dương Giác, cận khán hoàn thị sơn”

[Nhìn xa giống sừng dê, nhìn gần vẫn là núi!]