Chương 17: Có Việc Hảo Thương Lượng 1

Edit: Mốc

Vương Manh Manh nghi hoặc nhìn đang Ngọc Hồ Điệp ngẩn người.

Làm một người bình thường, kỳ thật nàng rất rõ thực lực của mình, uy hiếp như vậy, là do bất đắc dĩ.

Từ trong thâm tâm nàng, nàng một chút cũng không cảm thấy uy hiếp của nàng lợi hại như vậy, sao có thể dọa Ngọc Hồ Điệp đến choáng váng được?

Chẳng lẽ này Ngọc Hồ Điệp thật sự đúng là mềm không ăn mà ăn cứng ?

Ngay tại thời điểm Vương Manh Manh chuẩn bị nói thêm một câu ngoan nữa, Ngọc Hồ Điệp đột nhiên nắm lấy tay nàng: “Nói mau, rốt cuộc cô là ai?”

Vương Manh Manh bị hành động bất ngờ của Ngọc Hồ Điệp khiến cho sợ tới mức trong lòng đột nhiên nhảy dựng lên, nhịn không được âm thầm nói trong lòng, chẳng lẽ bị Ngọc Hồ Điệp phát hiện ra nàng xuyên qua?

Rất nhanh, nàng ra sức lắc đầu, phẫn nộ trừng mắt nhìn Ngọc Hồ Điệp.

Không đáp mà hỏi lại, thật cẩn thận nhìn Ngọc Hồ Điệp đang trưng cái mặt rõ ràng viết ‘Ngươi đừng hòng gạt ta, ta cái gì cũng biết’, nhẹ giọng hỏi: “Chính ngươi bắt ta, chẳng lẽ ngươi còn không biết ta là ai?”

Ngọc Hồ Điệp hơi nhíu mày, có chút hồ nghi đánh giá Vương Manh Manh từ trên xuống dưới vô số lần: “Nếu cô thật sự là Vương Manh Manh, vì sao một siêu cấp nữ hiệp như cô lại một chút võ công cũng không có? Vậy sao cô có thể xông pha giang hồ?”

Vương Manh Manh ủy khuất đến cực điểm, nàng vốn cảm thấy xuyên qua đến chốn giang hồ tràn ngập nguy hiểm này cũng đã là một chuyện đủ ủy khuất rồi, hiện tại, Ngọc Hồ Điệp còn muốn nhắc đến chuyện thương tâm của nàng.

“Trói đi!”

Hờn dỗi đưa cổ tay ra, bộ dáng thấy chết không sờn, nhắm mắt lại: “Ta không võ công không phải đúng ý ngươi sao? Trói đi!”

Ngọc Hồ Điệp mở to hai mắt nhìn Vương Manh Manh đột nhiên vô cùng phối hợp, lại quay đầu liếc nhìn con ngựa phía trước, nghĩ tới dùng nhánh cây đuổi ngựa rất khó chịu, nhất thời trên mặt hiện lên nụ cười quyến rũ: “Chúng ta thương lượng một chút nhé?”

Vương Manh Manh bị nụ cười trên mặt Ngọc Hồ Điệp khiến cho trong lòng đột nhiên nhảy lên một cái, trong đầu trực tiếp xuất hiện một câu nói, lúc này đề phòng nhìn chằm chằm Ngọc Hồ Điệp: “Chúng ta thương lượng cái gì?”