Chương 14: Quan Hệ Danh Kiếm Cùng Mã Tiên 5

Edit: Mốc

“Vấn đề là……”

Mặt Vương Manh Manh bắt đầu có chút phiếm đỏ, chi chi ngô ngô một trận sau đó chỉ có thể mở miệng: “Nhưng ngươi cũng nên hiểu rõ, con người có ba cấp [cấp bách, việc khẩn cấp], ngươi cột như vậy ta làm sao bây giờ? Ngộ nhỡ ta… ở chỗ này?”

Ngọc Hồ Điệp nhất thời cảm giác đầu mình lại bắt đầu đau, dùng sức xoa cái mũi của mình một chút, ai oán kêu lên: “Lần tới cô nương có thể nói chuyện này trước khi ta buộc có được không.”

Ai oán vẫn là ai oán, tay hắn vẫn hướng đến nút thắt trên mã tiên.

Chung quy vẫn không thể thực sự giống như Vương Manh Manh nói như vậy, thì là như vậy?

Từ trong rừng cây xách Vương Manh Manh mượn cớ đi tiểu mà thừa cơ bỏ trốn trở về ném vào trong xe, Ngọc Hồ Điệp đầu tiên cầm mã tiên đến, sau khi dùng sức gãi gãi đầu, mới rất có lễ nghĩa ôm quyền hỏi thăm Vương Manh Manh.

“Không biết Vương đại nữ hiệp dự định giống như hồi nãy, anh dũng đấu tranh sau đó bị tại hạ trói gô lại, hay là đơn giản cho cả hai ta bớt phiền toái, trực tiếp thúc thủ chịu trói? Chỉ mong nữ hiệp thẳng thắn nói ra, cũng miễn cho Ngọc Hồ Điệp ta một phen mệt nhọc!”

Vương Manh Manh bị té ngã kêu lên một tiếng đau đớn liếc nhìn mã tiên trong tay Ngọc Hồ Điệp, trên mặt tức giận nhất thời biến mất không còn.

Thay vào đó là nụ cười cợt nhả: “Hì hì, thật ra ta cảm thấy cái kia không cần thiết, ngươi yên tâm, bất quá ta chỉ là muốn thưởng thức một chút bảo kiếm do danh thợ chế tác của ngươi mà thôi, tuyệt đối không có ý nghĩ ăn cắp rồi chuồn mất, Ngọc đại dâm tặc…… Không, Ngọc huynh ngươi cần gì phải đa nghi như vậy!”

Vương Manh Manh tận lực học lời cổ nhân nói, lời nói vài lần đi đến bên miệng, con mẹ ngươi xx nuốt xuống một lần nữa đổi từ, liền biến thành những lời nói vô cùng thành khẩn hiểu chi dĩ tình động chi dĩ lý. [hiểu chi dĩ tình: dùng chân thành cảm động đối phương; động chi dĩ lý: dùng đạo lý thuyết phục đối phương]

Vẫn cảm thấy không đủ, lập tức bồi thêm một câu: “Huống chi Ngọc huynh võ nghệ siêu cường, ta chính là muốn chạy cũng chạy không thoát a!”

Ngọc Hồ Điệp gật đầu với câu khẳng định sau cùng rất thích đáng của Vương Manh Manh, nhưng với câu nói trước của nàng còn có chút không dám gật bừa.