Chương 13: Quan Hệ Danh Kiếm Và Mã Tiên 4

Edit: Mốc

Khi nói chuyện, Ngọc Hồ Điệp thật vất vả mới kiềm chế được tức giận vừa nổi lên trong lòng.

Nâng lên cánh tay, thở phì phì chỉ trán mình, nghiến răng nghiến lợi tuyên bố từng chữ từng chữ một: “Cô nương có biết trói người cũng là một loại việc tốn sức hay không, cô xem ta vừa rồi mệt đến nỗi mồ hôi chảy ra đến bây giờ còn chưa có khô nè!”

Đối với lời tố cáo của Ngọc Hồ Điệp, Vương Manh Manh ước chừng nửa ngày mới giật mình.

Chẳng lẽ nàng làm sai sao?

Nữ hài tử nào mà bị một hái hoa tặc bắt không nghĩ trốn mới là chuyện lạ.

Vương Manh Manh nàng cho dù là hôm nay trốn không thoát, ngày mai sẽ vẫn tiếp tục như cũ.

Có tư tưởng chính xác như vậy, rất nhanh, Vương Manh Manh liền bỏ qua cảm giác áy náy vừa xuất hiện mạc danh kỳ diệu, phẫn nộ đối diện với Ngọc Hồ Điệp.

Miệng, lại gầm lên: “Dâm tặc, thả ta ra!”

Ngọc Hồ Điệp lập tức lắc đầu: “Vương đại nữ hiệp, cô nương có phải đang nói giỡn với ta hay không?”

Vương Manh Manh tức giận liếc nhìn Ngọc Hồ Điệp đang hoàn toàn giả vờ giả vịt, phẫn nộ kêu la: “Ngươi cho rằng bộ dạng ta giống đang nói giỡn hay sao?”

“Giống, rất giống!”

Ngọc Hồ Điệp buông dây cương mặc cho ngựa tự đi, xoay người cười nhìn Vương Manh Manh, chậm rãi tranh luận với nàng: “Nếu không nói giỡn, sao cô nương lại đưa ra yêu cầu vô lý như vậy, cô cho là dùng mã tiên ngắn như vậy, buộc một người sống đến một chút cũng không động đậy được, là một chuyện dễ dàng hay sao?”

Vương Manh Manh theo tầm mắt Ngọc Hồ Điệp, buông hạ mí mắt liếc nhìn mã tiên trên người mình.

Trong lòng, không thể không thừa nhận lời nói của Ngọc Hồ Điệp, hắn làm quả thật là có kỹ thuật a.

Hắn sử dụng mã tiên tuy rằng ngắn, nhưng nơi nên trói chặt cũng đã trói rồi, đúng là không chê vào đâu được, quả thực chính là một kiệt tác.

Nhìn bộ dáng Vương Manh Manh nói không nên lời, trong mắt Ngọc Hồ Điệp liền xuất hiện ý cười, cười dài nói: “Cô nương nói, ta thả cô ra làm gì? Cho cô tiếp tục thưởng thức thanh kiếm rất tốt của ta, sau đó hao tổn khí lực trói cô lại?”