Q.1 - Chương 24: Người Giữ Đầm
17/07/2018
Trong quân doanh, Công Tôn kể cho Hạ Nhất Hàng biết phương pháp để dụ địch ra mặt mà Triệu Phổ đã nói cho y nghe lúc ở Hắc Phong Thành.
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Thì ra là thế.”
“Thế nhưng có một chuyện mà ta nghĩ mãi không ra.” Công Tôn nói ra thắc mắc trong lòng, “Kế hoạch của Triệu Phổ cần có một món đồ mà chúng ta không có…”
Công Tôn còn chưa nói dứt lời thì có một thị vệ từ bên ngoài chạy vào cắt ngang, “Phó soái, Lan Khắc Minh xin gặp, nói là muốn chuyển lời của Bình Chung Vương, vô cùng khẩn cấp.”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười, gật đầu nhìn thị vệ kia, ý bảo mời hắn vào, sau đó nháy mắt mấy cái với Công Tôn, “Đồ chúng ta cần đã được mang tới rồi kìa!”
Công Tôn cảm thấy nghi hoặc – Chẳng lẽ món đồ quan trọng bị thiếu trong kế hoạch mà Triệu Phổ nghĩ ra lại là của Bình Chung Vương sao? Triệu Phổ làm thế nào mà biết được?
Còn đang nghĩ thì Lan Khắc Minh đã nhanh chóng đi vào.
Hắn vừa vào cửa liền nói thẳng luôn vấn đề: Cha hắn biết quân địch đã trốn vào trong Thôn Thi Trì, chỗ đó người bình thường căn bản không thể vào được. Tuy nhiên, nếu có bản đồ thì lại là chuyện khác…
Công Tôn mở to hai mắt nhìn Lan Khắc Minh.
Hạ Nhất Hàng hỏi, “Có bản đồ Thôn Thi Trì sao?”
“Chỉ là lời đồn đại mà thôi.” Lan Khắc Minh nói, “Trước kia, vào lúc chiến tranh xảy ra liên miên, có một nhóm người thường xuyên ra vào Thôn Thi Trì, họ được mọi người gọi là ‘người giữ đầm’ hay còn có biệt danh ‘người đưa xác chết’, chuyên môn phụ trách việc dọn dẹp chiến trường cũng như đem thi thể người chết tới Thôn Thi Trì để xử lý. ‘Người giữ đầm’ gồm có ba gia tộc, mỗi gia tộc phụ trách một phần ba Thôn Thi Trì, bởi vì thường xuyên ra vào nơi đó cho nên khá là hiểu rõ về địa hình của Thôn Thi Trì, trong tay mỗi gia tộc đều có một tấm bản đồ vẽ địa hình phạm vi cai quản của nhà mình.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Nói cách khác, tấm bản đồ tổng cộng có ba phần, nếu hợp lại sẽ được một tấm bản đồ hoàn chỉnh về địa hình của Thôn Thi Trì, đúng không?”
Lan Khắc Minh gật đầu, “Tuy rằng ta không biết chính xác họ của những gia tộc này, tuy nhiên vẫn có thể chắc chắn rằng những ‘người giữ đầm’ đều là cư dân của thành Bình Chung.”
Hạ Nhất Hàng gật đầu, “Nếu có được tấm bản đồ này, chúng ta sẽ giảm được nhiều phiền toái có thể xảy ra.”
“Ta sẽ lập tức cho thuộc hạ của mình đi tìm hiểu về ba gia tộc kia!” Lan Khắc Minh nói.
Hạ Nhất Hàng đứng dậy nói lời cảm ơn với hắn.
Lan Khắc Minh kích động, vội vàng chạy ra ngoài.
Thẩm Thiệu Tây cầm chén trà, gật đầu, “Lan Khắc Minh sẽ là một ông vua tốt của núi Bình Chung.”
Hạ Nhất Hàng vừa gật đầu vừa nhìn Công Tôn ở bên cạnh bàn vẫn không nói gì từ nãy đến giờ.
Một lúc lâu sau Công Tôn mới hoàn hồn, hỏi Hạ Nhất Hàng, “Làm sao Triệu Phổ biết có bản đồ chứ? Tuy rằng hắn không nói chi tiết bản đồ có ba tấm… Thế nhưng làm sao hắn biết được?”
Hạ Nhất Hàng mỉm cười uống trà, nói, “Hắn biết coi bói mà.”
…
Phía bên kia, Ân Hậu ôm Tiểu Tứ Tử, mang theo Tiểu Lương Tử chạy tới thành Bình Chung nhưng lại không tìm thấy Thiên Tôn, cũng hoàn toàn không kiếm được bóng dáng của bọn Triển Chiêu.
Ân Hậu vốn đang muốn tìm một chút trong tòa nhà mà hắn phát hiện ra Nghê Hạng Hạo lúc nãy, thế nhưng Tiểu Tứ Tử lại đưa tay chỉ về một tòa nhà lớn nằm ở hướng ngược lại, nói, “Ân Ân, ở đó!”
Ân Hậu dĩ nhiên sẽ không nghi ngờ phán đoán của Tiểu Tứ Tử, nhanh chóng chạy về phía tòa nhà kia.
…
Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa nghe được một tiếng kêu thảm thiết, lúc xông vào phòng của một căn nhà bỏ hoang thì đã thấy cửa thư phòng bị mở ra, một người áo đen tông cửa xông ra ngoài, nhảy lên đầu tường.
Triển Chiêu “viu” một cái, vội vã đuổi theo.
Triển Chiêu mới vừa đi, một người áo đen khác lại chạy từ trong phòng ra, nhìn thấy Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa đứng ở trước cửa thì hấp tấp chạy về phía phòng chính mà trốn, Bạch Ngọc Đường “viu” một tiếng, cũng đuổi theo.
Hỏa Phượng vẫn còn đứng một chỗ, suy nghĩ – Mấy cái người này, ban ngày ban mặt mà còn mặc áo dạ hành (áo đi đêm, màu đen), sợ người khác không biết mình là kẻ trộm chắc?
Sau khi hắn lắc lắc đầu cảm thán một chút ‘người xấu thời nay quá ư là kiêu ngạo’, lúc quay ra thì đã không nhìn thấy bóng dáng của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đâu nữa.
Lâm Dạ Hỏa đứng tại chỗ xoay một vòng – Bọn họ nghe thấy tiếng kêu thảm thiết cho nên mới tiến vào đây, cuối cùng là kẻ nào kêu vậy?
Hỏa Phượng chạy về phía thư phòng mà hai hắc y nhân kia mới vừa lao ra, nhìn thấy trên mặt đất có một vũng máu, một ông lão tóc trắng đang nằm trong vũng máu ấy.
Lâm Dạ Hỏa cau mày, kiểm tra mạch đập của ông lão – Đã tắt thở rồi!
Phần bụng của ông lão bị trúng một đao, có lẽ là chết vì mất máu quá nhiều.
Hỏa Phượng đang muốn đứng dậy ra ngoài gọi người đến thì đột nhiên phát hiện bên trong giày của ông lão có một món đồ thò ra.
Gia cảnh ông lão này chắc chắn là giàu có, ăn mặc sang trọng, quần đen giày đen, mà một góc ở chiếc giày phía bên phải có một miếng vải màu trắng lộ ra, hình như là một góc của một chiếc khăn gấm.
Hỏa Phượng còn đang suy nghĩ thì thấy trong sân có một bóng dáng màu đỏ chợt lóe, Triển Chiêu đã trở về.
Nhìn thấy hai tay của Triển Chiêu trống trơn, không hề đem về một người áo đen nào, Lâm Dạ Hỏa giật mình kinh ngạc, “Ngươi mà có thể để hắn chạy thoát?”
Triển Chiêu phất tay chặn lại, “Không phải, đã chết rồi!”
Lâm Dạ Hỏa càng thêm giật mình, “Ra tay nặng như vậy cơ à? Thôi thì cứ coi như báo thù thay cho ông lão này đi.”
Triển Chiêu đi tới, lắc lắc đầu, “Không phải ta đánh chết, lúc bị ta bắt được hắn liền tự sát bằng thuốc độc giấu trong răng.”
Lâm Dạ Hỏa cau mày, “Kinh khủng như thế… Độc ác với bản thân đến vậy sao?”
Lúc này, Bạch Ngọc Đường cũng đã trở lại.
Ngũ gia cũng trở về tay không, hơn nữa vẻ hoang mang còn hiện rõ trên gương mặt.
“Kẻ mà ngươi đuổi theo cũng chết rồi hả?” Lâm Dạ Hỏa hỏi.
Bạch Ngọc Đường gật đầu, “Cứ như là quân cảm tử vậy, sẵn sàng liều chết, không hề do dự dù chỉ một chút.”
Triển Chiêu nhìn thoáng qua ông lão đã chết trên mặt đất, nghĩ xem đối phương là ai, vì sao lại phải giết hại một người già như vậy?
“Không phải bách tính trong thành đều đã di tản hết rồi sao, ông lão này sao lại ở đây chứ?” Lâm Dạ Hỏa hiếu kỳ hỏi.
“Nhìn có vẻ như đang kiếm đồ.” Triển Chiêu vừa chỉ về phía hộp gấm nhỏ trên bàn lại vừa chỉ về phía cánh cửa đã được mở của một cái ám cách (cửa, ngăn kéo ngầm) nằm trên tường.
Triển Chiêu nói, sau đó xoay người nhìn sang phía Bạch Ngọc Đường thì thấy Ngũ gia vẫn còn đang thất thần.
“Ngọc Đường?” Triển Chiêu chọc Bạch Ngọc Đường một cái, “Có chuyện gì vậy?”
Bạch Ngọc Đường ngẩng đầu, nói, “À… Hình như ban nãy ta có thấy Tiểu Lương Tử.”
“Hả?” Lâm Dạ Hỏa tò mò, “Tiểu Lương Tử chẳng phải đang ở Hắc Phong Thành à? Sao lại chạy tới chỗ này làm gì?”
“Ta cũng không nhìn rõ lắm, nó lóe một cái đã biến mất rồi, hình như là đi vào ngõ nhỏ.” Ngũ gia cũng không thể xác định được bản thân có phải đã nhìn lầm hay không.
“Chắc là nhìn lầm đó.” Triển Chiêu nói.
“Có thể.” Bạch Ngọc Đường gật đầu, cũng không quá để ý tới.
Lâm Dạ Hỏa vươn tay nắm lấy góc mảnh vải lộ ra ở chiếc giày của ông lão, kéo ra thứ gì đó được giấu trong giày.
“Lạch cạch” một tiếng.
Thứ mà Lâm Dạ Hỏa kéo ra đúng là một miếng khăn gấm, bên trong chiếc khăn có bọc một cái hộp, rơi khỏi khăn theo lực kéo của Lâm Dạ Hỏa.
Triển Chiêu với tay, đem vật kia nhặt lên, mở ra thì thấy một cuốn da dê.
Mở cuốn da dê ra, hóa ra là một tấm bản đồ, nhìn qua có vẻ là đồ cổ. Trên bản đồ vẽ rất nhiều vòng tròn, lại có rất nhiều kí hiệu, vả lại bản vẽ này không rõ là hình gì, tròn cũng không phải tròn, vuông cũng không phải vuông mà là tương tự với một phần ba của một hình tròn.
“Đây là bản đồ gì vậy?” Triển Chiêu hỏi Lâm Dạ Hỏa và Bạch Ngọc Đường.
Bạch Ngọc Đường lắc đầu, không nhìn ra bản đồ này vẽ cái gì.
Hỏa Phượng chỉ vào góc trên bên trái của tấm bản đồ, “Đây là ký hiệu số đếm của thành Bình Chung, cái này là ký hiệu của số ba.”
“Số ba?” Bạch Ngọc Đường cầm lấy tấm bản đồ mở ra coi một chút, “Nếu như ghép với hai tấm khác, có thể hợp lại thành một tấm hoàn chỉnh không?”
Triển Chiêu liếc nhìn người chết trên mặt đất, “Thứ mà những kẻ áo đen kia muốn cướp chắc không phải là tấm bản đồ này đâu ha?”
“Vậy thì chỉ còn cách tịch thu, đem về đưa cho Hạ Nhất Hàng hỏi xem có tác dụng gì hay không.” Lâm Dạ Hỏa đề nghị.
…
Ân Hậu mang theo Tiểu Tứ Tử tiến vào một tòa nhà lớn.
Lúc vào tới cửa, Ân Hậu nói với Tiểu Tứ Tử, “Có phải tìm nhầm rồi không? Trong nhà không có ai cả.”
Tiểu Tứ Tử chỉ về phía một gian phòng có cửa được đóng chặt của tòa nhà, “Ân Ân, nơi đó nơi đó!”
Ân Hậu không hiểu vì sao Tiểu Tứ Tử lại kiên quyết đòi vào căn phòng kia.
Tiểu Lương Tử chạy đến trước cửa phòng, phát hiện cửa bị khóa.
“Không tốt rồi… Phòng của nhà người ta đều đã bị khóa.”
Tiểu Tứ Tử vẫn chỉ vào cửa phòng, kiên quyết đòi vào bên trong bằng được.
Ân Hậu phiền muộn – Bên trong có cất giấu cái gì hay sao?
Tiểu Lương Tử cũng không thể quản được nhiều như vậy, vì Cận nhi đã nói đương nhiên là có lý do. Vì vậy, bé vươn tay chạm vào ổ khóa, đỉnh của chiếc khóa “cùm cụp” một tiếng rồi vỡ ra.
Ân Hậu nhướng mày – Ô, nội lực của đứa nhỏ này ngày càng cao nha.
Tiểu Lương Tử mở cửa ra.
Mọi người vào cửa… Đây là một thư phòng, bày biện rất bình thường, người ở chỗ này hẳn là có học vấn cũng như phẩm chất không tồi.
Ân Hậu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tử giơ tay, chỉ vào tấm bình phong vẽ Bát Tiên (*) đang hé mở ở phía sau bàn đọc sách.
(*) Bát Tiên truyền kỳ (tám vị thần tiên được thờ phụng), trong đó có một vị tiên nổi nhất nhắc đến hẳn là có nhiều người biết, Lã Động Tân.
Ân Hậu càng them thắc mắc.
“Có người ẩn nấp ở phía sau sao?” Tiểu Lương Tử cứ như một con khỉ, lẻn ra phía sau tìm kiếm rồi lại lượn tới lượn lui, chạy quanh căn phòng đến mấy lần, thế nhưng trong phòng không có gì cả.
Ân Hậu muốn ôm Tiểu Tứ Tử rời đi.
Tiểu Tứ Tử chì về phía tấm bình phong, “Bên trong tấm bình phong có cái gì đó!”
“Bên trong có cái gì chứ?” Tiểu Lương Tử xoay tấm bình phong một cái, sờ tới sờ lui cũng không phát hiện ra lỗ hổng nào.
Ân Hậu nhìn Tiểu Tứ Tử.
Tiểu Tứ Tứ nói, “Vô cùng quan trọng đó!”
“Cái này…” Ân Hậu đang tính nói gì đó nhưng bỗng nhiên dừng lại, quay đầu nhìn thoáng qua bên ngoài.
Tiểu Tứ Tử cũng nhìn ra bên ngoài nhưng chẳng thấy gì cả.
Ân Hậu đem Tiểu Tứ Tử đặt lên bàn rồi nói với Tiểu Lương Tử, “Tiểu Lương Tử.”
Tiểu Lương Tử quay đầu lại.
“Mở tấm bình phong ra.” Ân Hậu nói xong thì bước ra ngoài.
Tiểu Tứ Tử ngồi ở trên bàn, đưa mắt nhìn ra ngoài sân.
Tiểu Lương Tử rút ra một thanh chủy thủ giấu bên trong giày, cắt vào rìa của tấm bình phong.
Ân Hậu vừa ra bên ngoài sân, phía bên trên bức tường ngoài sân đột nhiên có hai người áo đen nhảy xuống, hai bên chạm mặt, hai người áo đen sửng sốt –Chắc là không hề nghĩ tới trong sân lại có người.
Ân Hậu phất tay, hai kẻ áo đen duy trì tư thế rút đao, không hề nhúc nhích.
Ân Hậu chắp tay sau lưng, tiến tới nhìn một chút, bàn tay chạm vào khăn che mặt của người áo đen… Chỉ thấy bọn họ có gương mặt của người ngoại tộc, không phải người Trung Nguyên.
Ân Hậu nhíu mày – Hình như là binh lính của thành Bình Chung.
Chỉ là ông còn chưa kịp hỏi câu nào, trên khuôn mặt của hai kẻ áo đen đột nhiên xuất hiện biểu tình nhăn nhó.
Ân Hậu nhíu chặt hàng lông mày – Ông vì muốn tra hỏi cho nên chỉ điểm vào á huyệt khiến hai người bọn họ không thể nói chuyện, bởi vậy miệng có thể cử động được.
Hai người áo đen “phịch phịch” hai tiếng, cứng ngắc ngã xuống đất, xem ra bên trong răng có giấu kịch độc trí mạng.
Ân Hậu lắc đầu, “Còn trẻ thế mà lại hủy tính mạng của mình dễ dàng như vậy sao? Là vì cái gì chứ?”
“Ân Ân.” Lúc này Tiểu Tứ Tử cùng Tiểu Lương Tử chạy ra ngoài.
Tiểu Lương Tử mở tấm bản đồ trong tay ra, đưa cho Ân Hậu xem, “Bên trong tấm bình phong cất giấu tấm bản đồ này!”
Ân Hậu nhận lấy tấm bản đồ rồi mở ra nhìn qua, nhíu nhíu mày, “Cái gì đây?”
“Đem về đưa cho Hạ Hạ.” Tiểu Tứ Tử nói.
Ân Hậu cất tấm bản đồ đi, ôm Tiểu Tứ Tử rồi nắm lấy tay Tiểu Lương Tử rời khỏi tòa nhà.
Ở phía bên kia, sau khi Triển Chiêu, Bạch Ngọc Đường và Lâm Dạ Hỏa gọi một binh lính duy trì trị an trong thành Bình Chung tới thì cũng ra khỏi ngõ nhỏ.