Chương 23: Q.1 - Chương 23: Người Tình Dư Tí

Q.1 - Chương 23: Người Tình Dư Tí

16/07/2018

Trong trại lính Triệu gia quân đột nhiên truyền ra tin tức “người tình” của Thiên Tôn đến đây, mọi người đều xôn xao bàn tán.

Ân Hậu từ trong lều đi ra, vốn là ông muốn tìm bọn Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường nhưng đi hết một vòng trong quân doanh mà không thấy, chỉ nghe được mọi người đang rối rít bàn đến chuyện “người tình” của Thiên Tôn…

Ân Hậu đứng tại chỗ, suy tư trong chốc lát, yên lặng mà gật đầu một cái, có lẽ là bởi vì trước đó mình đi thông báo cho Thiên Tôn biết về cái tên “Nghê Hạng Hạo” kia, nhưng lại không cẩn thận mà lỡ miệng hô to lên cái tên gây tai họa đó. Nói cách khác, bây giờ tất cả mọi người đều cho rằng người tình của Thiên Tôn tới đây… Mà người tạo ra hiểu lầm kia lại chính là mình!

Ân Hậu giơ tay sờ cằm, nhớ lại hồi trước vì chọc cho Thiên Tôn xù lông mà phải trải qua các kiểu bị trả thù, cảm thấy trước hết mình nên trốn đi cái đã, chờ sau khi tin đồn qua đi mới trở về là điều tương đối sáng suốt, bằng không Lão Quỷ kia nhất định không để mình yên.

Đang muốn đi thì Ân Hậu chợt nghe từ sau lưng truyền tới một tiếng kêu mềm mại, “Ân Ân.”

Ân Hậu vừa quay đầu lại đã thấy Tiểu Tứ Tử đang xách theo cái hòm thuốc nhỏ, Tiểu Lương Tử cũng ở đây, hai nhóc con đứng ở phía sau nhìn ông.

Ân Hậu sửng sốt, “Sao hai đứa lại tới đây?”

“Tiên sinh quay về trại lính nên chúng cháu cùng đi theo, chờ Minh Nhi lát nữa trở về Hắc Phong Thành sẽ đưa chúng cháu trở lại.” Tiểu Lương Tử trả lời.

Ân Hậu gật đầu, chỉ thấy Tiểu Tứ Tử bộ dáng mủm mỉm giống như con chim béo đang vây quanh người mình, ngước mặt suy nghĩ.

Ân Hậu vươn tay bế bé lên.

Tiểu Tứ Tử dùng bàn tay nhỏ bé nâng cằm, ngoẹo đầu quan sát Ân Hậu.

“Sao thế?” Ân Hậu sờ sờ mặt của mình.

Tiểu Tứ Tử híp mắt, “Ân Ân, ấn đường người biến thành màu đen rồi!”

Ân Hậu nhíu mày lại, lẩm bẩm một câu, “Quả nhiên là không ổn a, giấy không bọc được lửa, hẳn là sẽ nhanh chóng bị phát hiện.”

“Ưm.” Tiểu Tứ Tử dùng hai tay nâng mặt Ân Hậu, nhìn trái phải, “Ân Ân, có phải người gây họa gì rồi không?”

“Á… Cái này…”

“Tôn Tôn hình như rất tức giận nha, hậu quả vô cùng nghiêm trọng đấy!” Tiểu Tứ Tử nói, “Bạch Bạch và Miêu Miêu, còn có Tiểu Lâm Tử đều gặp tai ương nữa.”

“Nghiêm trọng như thế sao?” Ân Hậu cảm thấy mình nên đi ra ngoài “tránh bão” một hai tháng, ví như chạy đi Băng Nguyên Đảo ở ké một năm rưỡi gì gì đó…

“Có thể xoay chuyển nha!” Tiểu Tứ Tử xòe tay vuốt ve mấy sợi râu trên chiếc cằm nhọn của Ân Hậu, lòng bàn tay bị chọt ngứa ngáy nên nhanh chóng rụt tay về.

“Xoay chuyển thế nào?” Ân Hậu có vẻ có chút hứng thú.

“Vậy phải xem người đã gây họa gì nữa.” Tiểu Tứ Tử đưa tay vỗ vỗ bả vai Ân Hậu, “Nói con nghe một chút, Tiểu Tứ Tử sẽ thử nghĩ kế cho người, con nhất định sẽ dụ dỗ Tôn Tôn…”

Ân Hậu cảm thấy rất hợp lý, nhìn hai bên xung quanh một chút, một tay ôm Tiểu Tứ Tử, một tay nhấc Tiểu Lương Tử trốn vào một lều trướng không có người, đem sự tình vừa nãy nói lại một lần nữa.

“Nói cách khác, căn bản không phải là người tình của Thiên Tôn tới, mà là một người tên là Nghê Hạng Hạo đến tìm Thiên Tôn, là như vậy sao?” Tiểu Lương Tử cảm thấy chuyện cũng không phải quá khó hiểu.

“Ân Ân, người nói người kia từng bị Tôn Tôn đánh cho rất nhiều lần… bọn họ là cừu nhân ạ?” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc hỏi, chuẩn bị nghĩ kế giúp Ân Hậu.

“À…” Vẻ mặt Ân Hậu có chút phức tạp, “Một lời khó nói hết.”

“Cầm rượu uống rồi nói cặn kẽ lại.” Tiểu Tứ Tử ôm cổ Ân Hậu bày tỏ ý muốn nghe, Tiểu Lương Tử cũng mang hai cái ghế tới đây, hai người bọn họ thích nhất là được nghe Ân Hậu và Thiên Tôn nói những chuyện xưa trước kia.

Ân Hậu thở dài, nói, “Tên Nghê Hạng Hạo này tuổi tác không nhỏ đâu, cũng đã khoảng chừng một trăm tuổi rồi.”

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều gật đầu, “Ừm.”

“Người này còn có một biệt danh.” Ân Hậu nói, “Gọi là Dư Tí.”

“Trứng cá muối? (Ân Hậu bảo là 余眦 (Dư Tí), hai bé lại nghe thành 鱼籽 (trứng cá muối), hai từ này là từ đồng âm).” Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều nghiêng đầu.

Ân Hậu nhẹ nhàng lắc đầu một cái, “Trong truyền thuyết, Dư Tí là một loại yêu quái, sinh tồn dựa vào việc hút oán hận của người sau khi chết.”

Tiểu Tứ Tử trợn to hai mắt, “Tại sao lại lấy biệt danh dọa người như vậy a?”

“Hai đứa cảm thấy nơi nào có nhiều oán hận của người chết nhất?” Ân Hậu hỏi.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều ngẩng mặt lên nghĩ.

Tiểu Lương Tử vỗ tay một cái, “Chiến trường!”

Tiểu Tứ Tử cũng vỗ tay theo, “Tiểu Lương Tử thật thông minh!”

Ân Hậu gật đầu một cái, “Có thể nói người này là một điềm báo tai họa, chỉ cần chỗ nào có hắn xuất hiện tất sẽ xảy ra chiến tranh.”

“Vậy hắn thật sự có hút oán hận của người chết không?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Ân Hậu lắc đầu một cái, “Không phải, trên thực tế hắn chẳng qua chỉ là một nhân vật nhỏ, thừa dịp rối loạn mà chiếm tiện nghi thôi.”

“Thừa dịp loạn để chiếm tiện nghi là sao ạ?” Tiểu Lương Tử không hiểu.

Ân Hậu nói, “Tin tức của hắn vô cùng nhạy bén, mỗi lần có sự cố phát sinh thì hắn sẽ xuất hiện, mà trước đó hắn sẽ tìm một chỗ thứ ba bí mật tương đối an toàn để ẩn núp, áng chừng lúc chiến sự đang nhiễu loạn, chờ hai bên đánh đến thời điểm không thể tách rời, hắn sẽ trở ra rồi từ trong đống hỗn loạn đó mà kiếm lợi bất chính cho mình.”

Tiểu Lương Tử bĩu môi một cái, “Theo lời nói của cha cháu thì đây chính là cái loại bại hoại chuyên hại nước hại nhà?”

“Có thể nói như vậy.” Ân Hậu gật đầu, “Hắn dựa vào cái công việc này tìm được không ít chỗ tốt.”

“Nhưng mà…” Tiểu Tứ Tử tò mò, “Hắn là người nào nha? Tại sao có thể dự đoán chính xác địa điểm chiến tranh, hắn giống Tiểu Tứ Tử, có thể nhìn thấy hình ảnh của tương lai sao?”

Ân Hậu đưa tay chọt chọt mũi bé, “Hắn làm sao có thể so sánh với cháu chứ, cháu là tiểu thần tiên.”

Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái.

“Nghê Hạng Hạo trước kia là một tên coi bói, rất biết gạt người.” Ân Hậu nói, “Hơn nữa hắn còn có một khả năng khá là đặc biệt.”

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều nhìn Ân Hậu – Khả năng gì a?

“Ánh mắt của hắn vô cùng tốt.” Ân Hậu cười một tiếng.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử nhìn nhau một cái, “Ánh mắt rất tốt ạ?”

Ân Hậu gật đầu một cái, “Cho dù đang cách rất xa, ánh sáng có mờ tối đi chăng nữa thì hắn vẫn có thể nhìn thấy.”

Tiểu Tứ Tử không hiểu, “Vậy hắn làm sao để biết nơi nào sẽ có chiến tranh ạ?”

“Đúng vậy a!” Tiểu Lương Tử cũng khó hiểu, “Cho dù thấy được xa nhưng cũng không có kính nhìn xa.”

“Vấn đề ở đây là hắn còn có thể đọc được cả khẩu ngữ nữa.” Ân Hậu khẽ mỉm cười, “Hắn là tên coi bói rồi lừa người, võ công tốt lại xảo quyệt… Cho nên chỉ cần hắn muốn tìm hiểu thì hẳn là có thể dò ra rất nhiều rất nhiều tin tức bí mật.”

“À.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Hắn biết cách đánh giặc, cho nên hiện tại phải đợi ở Liêu quốc rồi sau đó mới theo tới thành Bình Chung?”

Ân Hậu gật đầu.

“Vậy bây giờ hắn đang ở trong thành Bình Chung sao?” Tiểu Lương Tử hỏi.

“Dân chúng thành Bình Chung đêm qua gấp rút bỏ chạy, cho nên sẽ có rất nhiều người không cầm châu báu trang sức theo.” Ân Hậu nháy mắt mấy cái.

Tiểu Tứ Tử há to miệng, “Hắn sẽ không nhân dịp hỗn loạn này mà đi trộm tiền của người trong thành chứ?”

Ân Hậu gật đầu một cái, “Hắn sẽ không bỏ qua cơ hội tốt này đâu.”

“Người này cũng quá thất đức rồi!” Tiểu Lương Tử bất mãn.

“Khó trách Tôn Tôn muốn đánh hắn nhiều lần như vậy, làm một việc rất tốt!” Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều gật đầu.

“À, lão quỷ kia đánh hắn không phải là vì nguyên nhân này.” Ân Hậu lắc đầu một cái.

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cùng hỏi, “Vậy thì vì cái gì?”

“Bởi vì võ công cao cường cho nên tên Nghê Hạng Hạo kia vô cùng ngang ngược… Mặt khác, hắn có thể là rất hài lòng với Thiên Tôn.”

“Hả?!” Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử há to miệng – Thật sự thầm mến Tôn Tôn sao?

“Cụ thể thế nào ta cũng không rõ ràng lắm, cháu cũng biết trí nhớ Lão Quỷ kia không tốt mà.” Ân Hậu thả Tiểu Tứ Tử xuống đất, tính biểu diễn cho hai đứa xem một chút.

“Năm đó chúng ta cũng thường đi dò xét tin tức, hay phải ra vào chiến trường cứu người các loại này nọ, khó tránh khỏi việc sẽ đụng phải hắn, chẳng biết tại sao tiểu tử kia rất thích lượn tới lượn lui trước mặt Thiên Tôn, mỗi lần đều có vẻ như muốn nói gì đó nhưng lần nào cũng không thành công.”

“Tại sao?” Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử cảm thấy kỳ quái.

“Nhìn ta, ta bắt chước cho hai đứa xem.” Ân Hậu diễn lại tình cảnh trong khi hai người họ gặp mặt năm xưa cho bọn Tiểu Tứ Tử xem.

Ông bắt chước dáng vẻ Thiên Tôn trước, nói, “Ngươi là ai vậy a?”

Sau đó lại bắt chước giọng điệu Nghê Hạng Hạo, nói, “Là ta a! Là ta nè!”

Tiếp theo lại chuyển sang dáng vẻ Thiên Tôn, “Rốt cuộc là ai vậy a!”

Sau đó lại tới khẩu khí của Nghê Hạng Hạo, nói, “Ta là người yêu của ngươi! Người yêu của ngươi a!”

“Kết quả cuối cùng…” Ân Hậu buông tay, “Hai đứa cũng biết Lão Quỷ kia ngoại trừ trí nhớ không tốt, tính tình cũng không tốt nữa.”

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử dẩu mỏ nghe xong, ra vẻ đã hiểu – Thảo nào lại bị ăn đòn a!

“Mặc dù người này thừa dịp cháy nhà hôi của, quả thật rất đáng ghét, có điều cũng có một chút xíu đáng thương.” Tiểu Tứ Tử bày tỏ sự thông cảm, “Cha mẹ hắn sao lại có thể thiếu quan tâm như vậy chứ, đi lấy cho hắn cái tên này, thật dễ hiểu lầm.”

“Mặc dù Nghê Hạng Hạo nhân phẩm đồi bại nhưng cũng may hắn chỉ hám của chứ không giết người, năm đó binh hoảng mã loạn, hắn cũng không phải là kẻ ác độc không thể tha, cho nên tất cả mọi người đều không rảnh mà đi bắt hắn, vì vậy hắn cứ đục nước béo cò mà sống đến bây giờ.” Ân Hậu nói, “Có điều với võ công tốt như vậy, trừ phi là hắn đụng phải ta cùng Lão Quỷ, chứ người bình thường cũng không thể làm thịt được hắn đâu.”

“Trong lúc loạn như vậy mà hắn còn nói mình là người yêu người khác, hẳn là ngày thường chuyên bị đòn ạ?” Tiểu Lương Tử nghĩ người này hẳn là vô cùng thích gây chuyện phiền toái, “Gặp nam nhân thì còn may chút, chứ vạn nhất gặp phải cô nương hay tiểu tức phụ, chẳng phải sẽ bị xem như dâm tặc sao?”

“Sở dĩ võ công của hắn tốt như vậy là do bị rất nhiều người đuổi đánh sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Ân Hậu dở khóc dở cười, “Ta cũng không biết, nhưng nếu hắn xuất hiện ở nơi này chứng tỏ hắn biết một số tin tức có giá trị, không chừng hắn còn biết lai lịch của quân địch.”

Tiểu Lương Tử gật đầu, “Có lý, phải bắt được hắn!”

“Hắn bị Tôn Tôn đánh nhiều lần như vậy, đều từ một nguyên nhân mà ra sao?” Tiểu Tứ Tử hỏi.

Ân Hậu gật đầu một cái.

“Trí nhớ của Thiên Tôn cũng thật sự làm cho người ta phải lo lắng.” Tiêu Lương lắc đầu.

“Đúng rồi.” Ân Hậu ôm lấy Tiểu Tứ Tử quơ quơ, “Ta nói xong rồi, cháu có ý kiến gì không, xoay chuyển tình thế như thế nào?”

Tiểu Tứ Tử sờ cằm lúc lâu, vỗ tay một cái, “Có rồi!”

“Là gì?”

“Tìm Miêu Miêu và Bạch Bạch đang bận rộn nha! Miêu Miêu có rất nhiều chủ ý hay, đầy bụng mưu ma chước quỷ.” Tiểu Tứ Tử nghiêm túc nói.

“Còn nữa, cùng lắm thì lấy Bạch đại ca ra làm tấm bình phong.” Tiểu Lương Tử nói, “Dù sao thì Thiên Tôn thương huynh ấy như vậy, cũng chả đánh đâu mà lo.”

Ân Hậu nhìn chằm chằm hai nhóc con, gật đầu, “Nói rất có lý!”

“Chúng ta đi tìm bọn họ đi.” Tiểu Lương Tử dũng cảm ưỡn ngực, trong lòng bé lại đang nghĩ sẽ có cơ hội nhìn thấy cao thủ đánh nhau.

“À mà…” Ân Hậu đi theo hai nhóc con ra cửa, hỏi Tiểu Tứ Tử, “Cha cháu đâu? Cứ dẫn cháu đi như vậy liệu cha cháu có lo lắng không?”

“Phụ thân đi truyền lại lời của Cửu Cửu cho Hạ Hạ rồi.” Tiểu Tứ Tử nói, “Bọn họ muốn bàn chuyện đứng đắn thật lâu nha, phụ thân nói con tới tìm mọi người chơi.”

“Bọn họ nghĩ ra kế hoạch dụ địch ra ngoài rồi sao?” Ân Hậu tò mò hỏi một câu.

“Vâng.” Tiểu Tứ Tử gật đầu một cái, “Cửu Cửu đã nghĩ ra một biện pháp rất chi là tình thú đó!”

Ân Hậu giật mình, “Tiểu tử Triệu Phổ có thể nghĩ ra biện pháp nhanh tới như vậy sao?”

Tiểu Tứ Tử gật đầu.

“Sư phụ cháu đúng là kỳ tài!” Tiểu Lương Tử đưa ra hai ngón tay, “Vào lúc không có chiến tranh thì là như vậy!” nói xong, lại giơ ngón tay cái lên, “Lúc có chiến tranh lại là như này…”

Một lớn hai nhỏ đi tới lều của bọn Triển Chiêu thì được báo là ba người họ đã đi ra ngoài. Hỏi đi đâu thì được trả lời là hình như họ đi tìm “người tình” của Thiên Tôn.

Ân Hậu giậm chân một cái – Hỏng bét…

Liền ngay sau đó, ông mang theo hai nhóc con chạy về hướng lều của Thiên Tôn, dặn dò hai nhóc, “Hai đứa giúp ta giữ bình tĩnh cho Lão Quỷ kia, ta đi đem bọn Chiêu Nhi về.”

Tiểu Tứ Tử và Tiểu Lương Tử đều gật đầu.

Nhưng khi chạy đến nơi, nhìn vào lều trướng mà vừa nãy Thiên Tôn còn đang luyện chữ, thì Thiên Tôn sớm đã không còn bóng dáng đâu nữa.

Ân Hậu hỏi thủ vệ ở cửa.

Thủ vệ nói Thiên Tôn nói đi tìm đồ đệ.

Ba người liền dự cảm được điều không ổn, vội chạy đến cửa quân trướng hỏi quan binh thủ thành, mấy quan binh kia nói mới vừa nãy thấy Thiên Tôn đi ra ngoài, sắc mặt vô cùng xấu, vừa đi vừa lẩm bẩm.

Ân Hậu nhỏ giọng hỏi một câu, “Lẩm bẩm cái gì?”

“Hình như là nói… người nào dám liều mạng giả mạo làm tình nhân của ta?”

“Chỉ có câu này thôi sao?” Ân Hậu hỏi.

Mấy thủ vệ đều sợ hãi mà liếc Ân Hậu một cái, có vẻ muốn nói rồi lại thôi.

“Nói mau.” Ân Hậu giục.

“Mới vừa rồi Thiên Tôn bắt mấy người đang nói chuyện nhàn rỗi về ngài ấy, ngài ấy hỏi ai nói ngài ấy có người tình, tất cả mọi người đều nói là Ân Hậu, còn có Bạch thiếu hiệp và Triển thiếu hiệp.”, bọn thị vệ trăm miệng một lời.

Ân Hậu hít một ngụm khí lạnh, hỏi, “Vậy… sau đó thì sao? Hắn có phản ứng gì?”

Một thủ vệ bắt chước lại dáng vẻ Thiên Tôn, đưa tay níu lại cổ áo một thủ vệ bên cạnh, “Là ba người bọn họ nói sao?”

Thủ vệ bị níu lại run lẩy bẩy gật đầu một cái.

Thủ vệ kia lại bắt chước Thiên Tôn, đem người đó đẩy ra, chắp tay sau lưng đi ra ngoài, bộ dáng hung hăng, “Lão quỷ kia lại dám đi hủy hoại danh tiếng của ta! Còn có hai đứa nhỏ kia nữa… Cả cái tên dám giả danh làm người yêu của bổn tọa! Chờ hết đó cho ta!”

Các thủ vệ bắt chước xong, quay đầu lại, chỉ một bên cổng thành phía sau lưng một lớn hai nhỏ đang trợn mắt há mồm.

Ba người nhìn sang theo ngón tay của họ, chỉ thấy bệ đá dùng để lên xuống ngựa ở trước cổng thành đã bị đông cứng thành cột băng.

“Ai nha…” Tiểu Lương Tử khoanh tay, “Xem ra khá là tức giận đấy.”

Ân Hậu hỏi Tiểu Tứ Tử, “Làm sao bây giờ?”

Tiểu Tứ Tử nhìn chằm chằm Ân Hậu một lúc, dùng bàn tay nhỏ bé vỗ vỗ cánh tay hắn, “Ý người là gì nha? Ấn đường người ngày càng đen hơn này Ân Ân.”

Ân Hậu đỡ trán.

Mà lúc này ở trong thành.

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường đi theo Lâm Dạ Hỏa, tìm được tòa nhà mà “người tình thần bí” kia đang ẩn núp, nhưng lại không thấy có người bên trong, cỗ nội lực kia cũng không thấy…

Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường dùng ánh mắt hoài nghi nhìn Lâm Dạ Hỏa.

“Ớ!” Hỏa Phượng cũng gãi đầu, “Chuyện gì thế này?”

Còn đang khó hiểu nhìn nhau thì nghe từ bên trong nhà truyền tới một tiếng hét thảm… Ba người cả kinh, vội vàng vọt vào tòa nhà.

Thiên Tôn đang vô cùng tức giận, chắp tay sau lưng đi ra phía ngoài thành. Lúc này trong quân doanh có rất nhiều người đang ra ra vào vào giúp dân chúng trong thành sửa nhà, thấy Thiên Tôn thì đều liếc nhìn một cái. Thiên Tôn cũng không biết có phải là do tâm lí của mình hay không mà vẫn luôn cảm thấy những đứa nhỏ chết bầm ở đây đều đang cười y tuổi đã lớn mà còn tìm người tình, càng đi lại càng tức.

Y một đường đi một đường hỏi, thấy có không ít binh lính trông thấy Triển Chiêu Bạch Ngọc Đường, hai người này vốn rất nổi bật còn mang theo Lâm Dạ Hỏa đỏ thẫm như đóa hoa hồng, tất nhiên là dễ tìm.

Thiên Tôn đi tới đầu một cái hẻm, đột nhiên… cảm giác được một cỗ nội lực, liền dừng bước lại. Thiên Tôn sờ sờ cằm – Nội lực này có vẻ là chưa từng gặp qua nhưng lại giống như đã từng gặp qua, còn rất cao cường nữa, là người nào đây?

Men theo cỗ nội kình kia, Thiên Tôn đi tới một tòa nhà lớn rất khí phách ở phía trước.

Ở góc Đông Bắc của tòa nhà này có vẻ bị một tảng đá rất lớn đập rớt, những chỗ khác thì vẫn hoàn hảo, thế nhưng người đã bỏ đi rồi nên giờ nó cũng trở thành vô ích, cửa khép hờ, không đóng.

Thiên Tôn đưa tay đẩy cửa lớn ra, đi vào trong thì nghe từ trong thư phòng truyền tới tiếng loạt soạt loạch xoạch.

Thiên Tôn híp mắt – Không phải là có kẻ trộm trong nhà đấy chứ?

Thiên Tôn đi tới cửa phòng, nhấc một chân đạp cửa phòng vốn đang khép hờ, cửa “rầm” một tiếng bị đá văng. Lúc này, trong thư phòng có một lão già đang đem một bức tượng Quan Âm bằng bạch ngọc nhét vào bao hành lí căng phồng của mình.

Nghe thấy động tĩnh, lão đầu kia bị dọa sợ, giật mình quay ra, chớp mắt nhìn về phía cửa

Thiên Tôn cũng đưa mắt nhìn, thấy được “tên trộm” đang ở trong phòng, cùng với – U oa! Tượng Quan Âm bạch ngọc kia là đồ cổ nha! Vật màu xanh kia trông cực trơn bóng nha!

“Ngươi…” Người nọ vẫn duy trì tư thế cầm tượng Quan Âm, nhìn chằm chằm Thiên Tôn, trợn to hai mắt, “Là ngươi!”

Thiên Tôn vốn đang nhìn chằm chằm pho tượng Quan Âm kia, có chút thưởng thức, nghe đối phương nói như vậy thì ngẩng đầu lên đánh giá người nọ, phát hiện không phải là người quen biết, liền hỏi, “Ngươi là ai vậy nha?”

“Là ta!” Người nọ đột nhiên kích động, “Ta là Nghê Hạng Hạo!”

truyện full