Bóng đêm bao trùm. Thâm tình sâu nặng…
Dưới bầu trời đầy sao chỉ có duy nhất một người đứng giữa trời đất mà ý chí quật cường tới tận trời cao.
“Chuyện này… Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?” Ở một nơi khác, Tiểu Thực đang trong hang sâu dưới đáy biển nhìn thấy cảnh tượng đó thì bắt đầu nổi giận. Nó trợn mắt há mồm và trông như thể sắp phát điên mà lao đến nơi đó. Mộc Hoàng này tuy bình thường hay bắt nạt nó nhưng hắn đối xử rất tốt với Phong Vân của nó. Vì sao, vì cái gì, vì cái gì mà phải như vậy, vì cái gì mà phải như vậy hả? Không được! Phải giúp hắn! Nhất định phải giúp hắn!
“Đừng nhúc nhích!” Hỏa Phượng đứng một bên nhanh tay nhanh mắt tóm lấy Tiểu Thực.
“Sao lại thế? Sao lại xảy ra việc này? Phong Vân chẳng phải đang ở đây sao, bọn họ…” Sư tử Hoàng Kim có vẻ bình tĩnh hơn một chút.
Tình hình này không hiểu sao lại khiến người ta cảm thấy… có vấn đề nhỉ? Vì sao sư phụ của Mộc Hoàng lại phải ép Mộc Hoàng đến mức này? Ông ta có thể nói rõ ra mà, vì sao nhỉ? Đây là…
Không ai lên tiếng trả lời câu hỏi của sư tử Hoàng Kim, ánh mắt của tất cả các tinh linh đều tập trung trên người Phong Vân.
Á Lê lo lắng bước tới và đỡ lấy phía sau Phong Vân, hắn sợ Phong Vân không chịu đựng được, “Cô đừng thương tâm quá, cô… Này… A, Phong Vân…”
Á Lê còn chưa nói xong những lời lo lắng thì bỗng phát ra một tiếng. Hắn vô cùng sợ hãi ôm lấy Phong Vân.
“Phụt!” Cùng lúc đó, cả người Phong Vân khẽ run run, nàng lập tức phun ra một ngụm máu tươi. Ngay sau đó, cả cơ thể lại tiếp tục run lên bần bật và cơ hồ không thể đứng thẳng lên được.
“Phong Vân…”
“Vân Vân…”
Hỏa Phượng và Tiểu Thực thấy vậy thì nhất loạt đều lo lắng cất tiếng gọi Phong Vân. Cả hai định lao đến hai bên để đỡ nàng.
Nhưng bọn họ mới tiến lên trước một bước thì Phong Vân bỗng giơ tay ra ngăn không cho cả hai tới gần. Tiếp đó, nàng chậm rãi đứng thẳng người lên và tiếp tục nhìn không chớp mắt vào hình bóng trong tấm thủy kính kia. Sự đau buồn và phẫn nộ trên gương mặt nàng hiện ra rõ ràng trong mắt mọi người.
“Á Phi…” Đỗ Như Phi thấy vậy thì nhíu mày nói với Á Phi.
Phong Vân như thế này…
Á Phi nhìn thoáng qua Phong Vân, đây là hỏa nộ công tâm* đây mà. Không phải chuyện lớn nhưng cũng chẳng phải nhỏ, trước hết cứ chờ cho Phong Vân xem hết đã.
(*Hỏa nộ công tâm: Giận quá làm nội tạng bị tổn thương.)
Hắn lập tức nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo đám Hỏa Phượng không cần phải quấy rầy Phong Vân.
Đám Hỏa Phượng thấy vậy thì đều lo lắng nhìn Phong Vân nhưng cũng không lại gần nàng nữa.
Sơn động âm u tỏa ra cái lạnh băng giá.
Bên trong thủy kính, tình hình vẫn đang tiếp diễn. Mộc Hoàng vô cùng kiên quyết đứng ở đầu con đường xuất môn phản giáo. Hắn nâng bước, bước về phía trước…
“Sư huynh, sư huynh…”
Những tiếng nói liên tiếp vang lên trong không trung nhưng không thể ngăn trở được bước chân của Mộc Hoàng. Từng bước từng bước vẫn kiên quyết nện trên con đường màu đen rộng lớn.