Nghe lời nói khàn khàn của Mộc Hoàng, cả người Diêm La thoáng rùng mình một cái, ý của Mộc Hoàng là…
Sắc mặt của Diêm La hơi trầm xuống một chút, ông ta lại lạnh lùng nói, “Ngươi lại vì một một nữ nhân, vì một nữ nhân không biết có phải đang lừa gạt ngươi không, ngươi dám… Ngươi dám…”
Câu nói kế tiếp, Diêm La cơ hồ không thể nói thành lời.
Mộc Hoàng nhìn sắc mặt xanh mét đầy tức giận của Diêm La thì hạ mình chậm rãi đứng xuống mặt đất trên đỉnh núi Vô Kê, ánh mắt bén nhọn của hắn tỏa ra khí thế quật cường và kiên định.
“Ta tin nàng!”
Ba chữ “Ta tin nàng” nhẹ nhẹ nhàng nhàng lại nặng tựa Thái sơn làm cho bốn phía lập tức lặng ngắt như tờ. Cả đỉnh núi tràn ngập một mảng tĩnh lặng.
Diêm La run người lên, cánh tay đang chắp sau lưng tóm lấy cánh tay của sư bá Thần Tiên đang ở bên cạnh.
Ngay sau đó, Mộc Hoàng ưỡn thẳng người lên. Hắn nhìn sư phụ Diêm La và gằn từng tiếng một, “Mộc Hoàng ta không phải là người không có lương tâm và không hiểu tôn sư trọng đạo. Ta có được ngày hôm nay hết thảy đều là nhờ sư phụ dạy bảo, toàn bộ đều dựa vào sự ủng hộ của núi Vô Kê. Hôm nay, ta ở đây đem mọi thứ mà ta có trả lại cho núi Vô Kê…”
Một lời còn chưa nói xong, đám sư huynh đệ xung quanh hắn nhất thời hít một hơi lạnh, đây là…
“Mộc Hoàng, con nói vậy là có ý gì? Con vì một nữ nhân…” Sư bá Thần Tiên cơ hồ là hét to một tiếng cắt ngang lời nói của Mộc Hoàng.
“Nàng là nữ nhân của ta. Một nam nhân mà ngay cả nữ nhân của mình cũng không bảo vệ được thì nói gì đến chuyện thống trị thiên hạ, nói gì đến chuyện đội trời đạp đất. Ta tôn trọng các vị, ta càng tôn trọng quy củ của núi Vô Kê. Thân là ngươi của núi Vô Kê thì vĩnh viễn không thể phá hủy quy củ của núi Vô Kê. Được, ta sẽ phá môn xuất giáo*, những quy củ này sẽ không thể trói buộc được ta nữa.”
(*Phá môn xuất giáo: Rời khỏi môn phái.)
Mộc Hoàng gằn từng tiếng, từng lời từng lời vang vọng khắp đỉnh núi Vô Kê, vô cùng kiên định và vô cùng sắt đá mà không thể khuất phục.
Trời chiều trở nên ảm đạm, ánh mắt của Mộc Hoàng cũng điềm đạm hơn rất nhiều.
Lời nói như gió nhẹ thoảng qua sơn điện, “Các người đều rất mạnh, các người không cần ta bảo hộ, còn nàng thì hiện tại chỉ có thể dựa vào ta, chỉ có mình ta thôi. Nếu ta không tin tưởng nàng, nếu ta không cứu nàng thì nàng còn có thể dựa vào ai được nữa?”
Từng lời thốt ra. Mộc Hoàng chợt giơ tay lên hung hăng đánh một quyền vào lồng ngực mình.
“Đại sư huynh…”
“Mộc sư huynh…”
Máu huyết đầy trời. Đám đệ tử Hàn Ngọc cơ hồ đều giật mình kêu lên kinh hãi.
Mộc Hoàng muốn phá môn xuất giáo đây mà, muốn hủy bỏ công phu của bản thân đã học được từ núi Vô Kê đây mà…
“Con…” Cơ mặt trên gương mặt của sư bá Thần Tiên cũng bắt đầu vặn vẹo.
Sư phụ Diêm La nắm chặt cánh tay của sư bá Thần Tiên, ánh mắt lãnh khốc và lạnh băng, thân hình cao ngất lại đứng im bất động không hề nhúc nhích.
“Sư huynh, huynh không nên kích động như vậy…”
“Ầm…” Lại một quyền hung hăng nện xuống.
Mặt đất trong nháy mắt thấm đẫm máu tươi, từng giọt từng giọt rơi xuống như hoa mai rực rỡ.
Hai quyền đánh xuống, Mộc Hoàng giơ hai tay ra. Cùng với cánh tay đang giơ ra của hắn, những luồng chớp điện trên bầu trời bao la phía sau lưng hắn giống như hàng vạn con rắn đang gào thét trên trời. Sức mạnh cường đại khiến đám sư huynh đệ không ngừng lùi lại phía sau.
“Hắn điên rồi ư?” Phượng Vũ Náo đứng từ đằng xa trợn tròn hai mắt và run giọng hỏi. Mộc Hoàng thực sự muốn phế đi võ công của mình sao? Thực sự muốn chống lại núi Vô Kê ư…
Ngàn Dạ Cách tai nghe lời nói của Phượng Vũ Náo, mắt thì nhìn các hành động của Mộc Hoàng. Đôi mắt của hắn lần đầu tiên nhẹ nhàng khép lại, tiếp đó, hắn hít sâu một hơi.
“Không so được với hắn rồi!” Ngàn Dạ Cách khẽ thở dài. Tình cảm sâu đậm như vậy, kiên trì như vậy, quyết liệt như vậy… Kiếp này của Phong Vân nếu không chọn Mộc Hoàng thì quả thực chính là một đại thất bại.
“Mặc cho hắn điên đi! Không có võ công của núi Vô Kê truyền thụ, ta sẽ đưa Tinh Vực lên đến tận trời xanh, ta cũng sẽ chuẩn bị cho hắn một thứ phù hợp với hắn.”
Ngữ khí của Ngàn Dạ Cách rất ôn hòa và nhẹ nhàng, nhưng những lời này…
Phượng Vũ Náo nghe nói thế liền quay đầu nhìn sang Ngàn Dạ Cách một cái. Một Mộc Hoàng ngốc nghếch như thế lại chính là Mộc Hoàng khiến bọn hắn phải nể trọng.
Anh hùng luyến tiếc anh hùng.
Ngàn Dạ Cách còn đang nói chuyện thì hàng vạn tia sét từ trên cao vẫn liên tục đánh xuống Mộc Hoàng.
Những luồng lôi điện xuyên qua áo giáp, uy lực nở rộ giữa trời đất như hàng vạn con rắn đang chồm lên, như hàng ngàn con rồng đang vần vũ giữa trời.
“Sư huynh…”
Tiếng xương cốt cọ xát giữa không gian âm vang những luồng lôi điện vốn không nhìn thấy được nhưng lại nặng nề đập thẳng vào tai mỗi người có mặt ở đó. Khuôn mặt của Mộc Hoàng bị phản chiếu bởi ánh hoàng hôn và những luồng lôi điện đã trở nên tái nhợt, trông hắn yếu ớt như vậy nhưng lại cao lớn khôn cùng.Máu tươi nhuộm đầy trên cơ thể của Mộc Hoàng, từng giọt từng giọt rơi xuống thành vũng dưới chân hắn rồi thấm vào lòng đất.
Hai huyệt Thiên, Tuyền đã bị lôi điện xuyên thấu. Đời này kiếp này, Mộc Hoàng không còn có thể dùng những tuyệt chiêu võ công của núi Vô Kê được nữa.
Từng giọt mồ hôi như nước mưa chảy xuống, gương mặt của Mộc Hoàng giờ phút này đã tái nhợt và trông hết sức đáng sợ. Nhưng khí thế của hắn thì không hề giảm chút nào. Hắn giơ tay lên, hai ngón tay chỉ về phía cái trống đồng ở trước cửa cung Ung Hòa mà gõ mấy cái.
Cả dãy núi lập tức vang dội một hồi trống trận. Sâu trong đám mây mù, hai dãy núi của núi Vô Kê từ từ tách ra làm lộ ra một con đường.
“Sư huynh, huynh thực quá liều lĩnh rồi!” Mặt Hàn Ngọc tái nhợt như xác chết.
“Sư huynh, huynh mà bước vào con đường đó thì không thể trở về được nữa đâu…”
“Sư huynh…”
“Sư tôn, sư tôn khuyên sư huynh đi…”
“Sư tôn, sư tôn thả cô gái kia ra đi…”
Nhìn con đường mở ra giữa núi, đám sư đệ của Mộc Hoàng đều cúi đầu van xin Diêm La thay cho hắn.
Đó là con đường phá giáo xuất môn mà xưa nay chưa từng có ai của núi Vô Kê đi qua. Vậy mà bây giờ, người đầu tiên muốn đi qua, người đầu tiên muốn phản bội núi Vô Kê lại là đệ tử đắc ý nhất của bọn họ, Mộc Hoàng.
Mộc Hoàng không nói gì nhưng ánh mắt kiên định đã nói rõ lên tất cả. Hắn cúi đầu và quỳ xuống. Mộc Hoàng hướng về phía Diêm La và Thần Tiên vẫn không hề mở miệng mà nặng nề dập đầu ba cái. Sau đó hắn đứng dậy và quay đầu hướng về phía con đường phá giáo xuất môn kia.
Ân sư khó quên, nhưng bọn họ không thể coi thường Phong Vân được. Sư phụ của hắn có thể không có hắn nhưng Phong Vân thì chỉ có thể trông cậy vào hắn.
Gió thổi vi vu, đám lá cây tung bay đầy trời, mây mù lãng đãng bay. Ráng chiều đã hoàn toàn hạ xuống. Khí trời vốn lạnh lẽo lúc này càng tỏa ra cái lạnh thấu xương.
Núi Vô Kê lúc này lại sáng như ban ngày, vô số bóng người nhìn chằm chằm theo một bóng lưng cao lớn đang hướng về phía con đường rộng lớn kia.
Chỉ cần Mộc Hoàng đi qua con đường đó là từ nay về sau sẽ không còn là người của núi Vô Kê nữa.