Mộc Hoàng mím môi lại. Đám người xung quanh vẫn liên tục líu ríu. Năm đầu ngón tay nắm lấy Lôi chi thần phạt càng thêm siết chặt lại.
“Câm miệng hết cho ta!” Tiếp đó, một tiếng quát trầm thấp làm cho đám người xung quanh không dám hé miệng lập tức vang vọng khắp đỉnh núi Vô Kê.
Mộc Hoàng chậm rãi ngẩng đầu lên, khuôn mặt tràn đầy sát khí lại nở một nụ cười, thế nhưng nụ cười đó…
Lại làm cho người ta sởn tóc gáy.
Đôi mắt của Mộc Hoàng lại bình tĩnh và chăm chú nhìn về phía Diêm La. Mộc Hoàng nở nụ cười, một nụ cười cứng cỏi mà châm chọc, “Nữ nhân của ta ta tự mình hiểu rõ. Ta không thấy trên người nàng có cái gì, mà cho dù trên người nàng có cái gì thì nó có ý nghĩa gì hả? Buồn cười! Chỉ vì trên người nàng có năng lượng kia mà có thể phủ định hết thảy con người của nàng, đem nàng giam dưới nơi lãnh khốc tối tăm nhất của núi Vô Kê ư?Dựa vào cái gì? Các người dựa vào cái gì hả?”
Lời nói lạnh băng mà tràn ngập sự nóng giận từ miệng Mộc Hoàng phun ra, từng chữ từng chữ đều mang theo sự lên án tuyệt đối, mang theo cả sát khí và bi phẫn tuyệt đối.
Một khi đã bị giam giữ dưới Hắc Thạch Phong, hắn biết đến lúc kéo ra được thì người bị áp chế cũng đã không còn sống sót nữa. Sao bọn họ có thể… sao có thể giam Phong Vân ở dưới đó? Sao có thể làm thế được?
“Sư huynh nói vậy là không đúng… Nói…” Hàn Ngọc tiếp tục khuyên giải Mộc Hoàng nhưng khi nói được nửa câu thì rùng mình một cái và không thể nào nói thêm được nữa.
“Ha ha…” Hắn còn chưa nói xong thì Mộc Hoàng đã cuồng ngạo cười to một tiếng. Tiếng cười giống như tiếng kền kền về đêm, âm trầm và sắc nhọn.