Một đám đồng thời vây quanh Mộc Hoàng làm cho năng lượng của Diêm La không thể tiến vào được, ông ta đành phải thu hồi lại.
“Buông ra, đừng trách ta không khách khí!” Mộc Hoàng cất giọng trầm lạnh như băng.
“Mộc sư huynh, chuyện gì cũng có thể thương lượng được mà. Huynh đừng xúc động quá, sư tôn không phải là người làm việc không có mục đích, nếu phải áp chế… áp chế cô ấy… thì nhất định, nhất định…”
“Nhất định cái gì?” Hàn Ngọc đang túm lấy Mộc Hoàng còn ấp úng chưa nói xong thì Mộc Hoàng đã quay đầu lại và lớn tiếng quát to.
“Nhất định…” Hàn Ngọc rối rắm.
“Nhất định là do lỗi của cô ta. Trên người cô ta có Ám chi nguyên của Hắc ngục đấy!” Hàn Ngọc còn đang bối rối chưa nói ra lời thì một nam tử gầy tong teo bên cạnh đã đột nhiên trầm giọng tiếp lời.
Mộc Hoàng vừa nghe xong thì trong mắt lập tức càng phát ra một tia bén nhọn. Hắn chậm rãi quay đầu nhìn nam tử gầy tong teo kia mà gằn từng tiếng một, “Ngươi nói cái gì?”
Nam tử cao gầy không dám đối diện với ánh mắt của Mộc Hoàng. Hắn do dự trong nháy mắt rồi cố lấy dũng khí mà nói tiếp, “Sư huynh, huynh không nên trách sư phụ. Nữ nhân kia là người của Hắc ngục nên sư phụ mới động thủ với cô ta. Chúng đệ đều cảm nhận được trên người cô ta có khí tức đó. Sư huynh, nữ nhân đó nhất định đã lừa gạt huynh rồi!”
“Sư huynh, là thật đó, trên người cô ấy thực sự có Ám chi nguyên…”
“Sư huynh, huynh đừng thương tâm, chúng đệ…”
Các sư huynh đệ xung quanh thấy Mộc Hoàng trầm tĩnh hơn một chút thì không khỏi người trước kẻ sau an ủi Mộc Hoàng. Đại sư huynh của bọn họ là một người kiêu căng như vậy, giờ lại biết hắn bị người ta lừa thì nhất định sẽ rất thương tâm, sẽ rất tức giận.