"Tỷ Tỷ ta đến rồi.''
Cửa mở, hình bóng thiếu niên thanh tú bước vào. Hắn lúc này thân mặc hắc y, bên ngoài khoác lên chiếc Áo Bào lam sắc được thiết kế tinh xảo các hoa văn và họa tiết.
Một đôi mắt đỏ ẩn hiện tia lãnh khốc, mái tóc đen không quá dài được kết lại ở phía sau. Hắn bước tới tựa hồ mang lại cho người ta một cảm giác khó chịu, thiên tư bình phàm nhưng lại hơi khiến con người ta lấy đổi tò mò.
Lê Thúc lúc này nhìn qua, Lê Thúc này dáng vẻ phong trần lãng khách, mái tóc đen dài được cột cao, tay luôn ôm khư khư thanh trường kiếm.
Là kiếm si ẩn tàng bao năm, không mấy ai biết tới tên tuổi của hắn. Tu Vi cũng chỉ đạt tới Trúc Cơ Trung Giai bất quá không vì thế mà yếu kém, ánh mắt con người này rất sắc sảo, chỉ cần liếc qua Vũ Luân bộ dáng liền biết hắn thay đổi nghiêng trời nghiêng đất.
Lê Thúc đôi chân mày hơi cau lại, khi trước hắn đã từng gặp qua Vũ Luân bất quá đánh giá không cao, dù tư chất hắn khá tốt nhưng chung quy lại thì rất bình thường, sở dĩ tại Tương Dương Thành này không khác gì một vũng nước nhỏ.
"Vũ Luân!''
Vũ Linh lúc này đã không kiềm nổi cảm giác xúc động của bản thân mà chạy vụt tới ôm lấy đệ đệ của nàng. Phụ Thân biệt tâm, nàng sau cùng chỉ còn lại hắn là người thân, dù không có quá nhiều thời gian để gặp nhau nhưng nàng vẫn luôn âm thầm dõi theo từng bước trưởng thành của hắn.
Bị Vũ Linh ôm vào lòng, mặt hắn cứ thế bị hai quả đồi to lớn của nàng ép chặt, cảm giác Huyết Mạch Tham Lang đang sôi sục, khuôn mặt cũng bất giác đỏ lên.
''Tỷ, ta không sao. Người đừng kích động.''
Vũ Luân ấy vậy mà nở nụ cười, trong hắn bây giờ rất vô hại. Khác với nguyên chủ của cơ thể này, hắn nhận biết rất rõ nơi đâu là ấm áp.
Tay choàng qua eo, hắn nhẹ nhàng ôm lấy Tỷ Tỷ mình mà rơi lệ. Bất quá đây không phải cảm xúc của hắn mà là của Vũ Luân, đây cũng được xem như một lời từ biệt.
'Ngươi an nghỉ được rồi. Tỷ Tỷ ngươi ta lo cho.'
Vũ Linh lúc này đột nhiên thả hắn ra, nàng vội vã kiểm tra cơ thể Đệ Đệ mình rồi hậm hực ngồi xuống, bộ điệu giận dỗi.
''Giỏi lắm Vũ Luân, đệ mấy năm nay không đến thăm ta. Ta muốn gặp đệ cũng rất khó, ấy vậy mà đệ còn chơi trò giả chết xem tí dọa chết ta?''
Vũ Luân lúc này cười khổ, nàng cứ thế trẻ con đi, bất quá cái bộ điệu này khiến hắn càng thêm yêu thích nàng hơn. Hơn hết, trong nàng cũng không có gì là yếu đuối. Một nữ nhân như thế này hắn làm sao bỏ qua đây, chỉ là không biết phải tiến lên cách nào thôi.
''Tỷ đừng giận. Ta là trong nguy khó mới kịp tỉnh ngộ, khi trước là ta trách nhầm Tỷ rồi.''
Vũ Luân gãi đầu, khuôn mặt cùng cử chỉ khó nói. Lúc này Vũ Linh lại đứng dậy, nàng vuốt ve khuôn mặt của đệ đệ mình, đôi mắt vô cùng nhu hòa.
''Vũ Luân, đệ trưởng thành thật rồi. Nếu lần này đệ thật sự xảy ra bất trách gì ta sợ không thể cùng Phụ Thân dưới cửu tuyền mà đối chất. Đệ...có biết làm ta lo lắm không hả?''
Vũ Linh bĩu môi, khuôn mặt mỹ nhân lộ vẻ đau lòng mà rơi lệ. Vũ Luân trước hoàn cảnh như trên chỉ biết ngớ người, hắn thật đã cùng rất nhiều nữ nhân ngủ quá, bất quá cũng chỉ là đôi bên cùng có lợi.
Gia đình, hắn có sao? Người Tỷ Tỷ thế này tại sao Vũ Luân kia không biết quý trọng, thật khiến hắn tức giận mà. Chung quy lại thì Vũ Luân khi trước luôn tránh mặt nàng là gì hắn luôn cho nàng là cái gai trong mắt, là một kẻ ngoại tộc, hắn cũng đã từng nghi ngờ nàng chính là con hoang của Phụ Thân nữa mà.
Trước màn đoàn tụ của hai tỷ đệ nhà họ Vũ, Lê Thúc như ăn phải trái tranh chua mà nhắm mắt lại, không muốn nhìn tiếp.
'Các ngươi thật sự là Tỷ Đệ sao? Ta và nương tử cũng không tốt như vậy a...'
Sau một hồi ôn lại chuyện cũ, Vũ Luân bất chợt nhìn Tỷ Tỷ mình không buông.
''Đệ nhìn ta như vậy làm gì? Có phải ta xấu đi rồi không?''
Vũ Luân cười mỉm, nữ nhân này của hắn không những mạnh mẽ mà còn rất biết trêu chọc người khác, nàng thế này hắn lại lo không thiếu ong bướm vây quanh.
''Tỷ đẹp nhất, chỉ là lần nữa đi về chỉ còn lại nữa cái mạng. Ta muốn phụng bồi bên Tỷ lâu, coi như sửa chữa những lỗi lầm khi trước...''
Vũ Linh nghe tới lời này tay cầm tách trà liền rung rung, khuôn mặt lo lắng nàng nhìn về phía Đệ Đệ mình.
''Đệ thật sự không sao chứ? Hay là ta mời---"
Vũ Luân chen ngang: ''Ta không sao, Tỷ đừng lo lắng.''
"Đệ như thế còn bảo ta không lo. Đột nhiên lại đổi tính, còn nói mấy câu dạng này. Với tài lực của ta hiện tại, mời một tên Dược Sư Cấp 3 liền không thành vấn đề.''
Vũ Luân lúc này đứng dậy, hắn đi ra sau Vũ Linh rồi nhẹ nhàng đặt tay lên vai nàng, xoa bóp.
''Ta nói không sao mà. Ngươi ta lo lắng nhất là Tỷ đấy, tiều tụy đi rồi.''
Vũ Linh lúc này cảm giác buông lỏng, Đệ Đệ này của nàng cũng có tài năng lấy lòng nữ nhân đấy đó chứ.
''Còn không phải do đệ hại sao?''
Vũ Linh một câu trách móc, Vũ Luân cười cười, tay nhẹ nhàng xoa bóp vai rồi cổ cho nàng.
"Được rồi Tỷ đừng giận nữa. Ta cũng là binh bất yếm trá, ta lúc trước vẫn luôn không tin Thúc Phụ là loại người đó, bất quá ta sáng tỏ rồi.''
Vũ Linh nghe tới đây nét tàn nhẫn bỗng nhiên lộ ra trên khuôn mặt, nàng lúc này như tô đẹp thêm vài phần ma mị.
''Tốt, rất tốt. Lão đã như thế ta cũng... Nhưng mà Vũ Luân này, ta vẫn luôn tò mò. Ngươi rốt cuộc đã xảy ra những việc gì?''
Vũ Luân tới đây liền ngồi thấp xuống, tay giữ lấy cặp đùi đầy đặn của Tỷ Tỷ mình xoa bóp. Dù là Đệ Đệ nhưng hắn cũng là nam nhân, nàng ít nhiều cũng là phụ nữ trưởng thành nhưng bị sờ tới liền đỏ mặt ngại ngùng.
''Ta ấy hả? Lúc đó gì muốn tìm một nhánh Cam Lộ cho nàng ta liền tiếng vào rừng Hoàng Hôn, sau khi tìm được thì bị Tam Đại Trưởng Lão tập kích....tay chân bị đánh gãy. Đan điền bị hỏng, tim cũng bị xuyên thủng.''
Vũ Linh nghe tới đây cơ thể liền không ngừng run rẩy, nổi cơn thịnh nộ nàng trực tiếp vỗ nát chiếc bàn trước mặt.
''Bọn chúng dám!''
Vũ Luân lúc này cũng bị làm cho kinh ngạc, nàng đây cứ thế là Trúc Cơ Đỉnh Phong. Hơn nữa bộ mặt đáng sợ này là sao đây.
Vũ Luân đứng dậy, giữ vai nàng ngồi xuống. Lúc này Lê Thúc vội vã chạy vào, bất quá hắn được Vũ Luân ra hiệu lui ra.
''Tỷ bình tĩnh. Mọi chuyện đã qua rồi, ta lần này gặp được kỳ ngộ không nhỏ.''
Vũ Linh nhìn vào đôi nét tò mò, Vũ Luân lúc này mới chém gió tường tận, hắn cũng cần một cái lý do hợp lý chứ.
''Chả là lúc đó có một Dược Thánh đi qua...''
Vũ Linh giật mình, nghe tới đây quả thật không kiếm nổi xúc động.
''Dược Thánh!?''
Vũ Luân lúc giữ lấy đôi bàn tay rồi nhẹ nhàng ấn huyệt, kiếp trước hắn vì lấy lòng mấy tú bà mà học không ý trò, đối với cơ thể phụ nữ hắn còn không quá rõ hay sao.
''Ư~"
Vũ Linh chợt rùng mình, cảm giác khoải mái đang từ mu bàn tay truyền tới.
''Vũ Luân, tài nghệ của đệ cũng quá, hah, ư, giỏi. Hah, hah, hah...''
Vũ Linh lúc này cảm giác sướng không nói hết, cả người như được đang ngâm trong nước nóng.
''Ừ, Dược Thành. Hắn là bị người ta truy sát sắp chết, đúng lúc gặp được ta.''
Vũ Linh lúc này chớp chớp mắt nhìn Vũ Luân, câu truyện này của đệ đệ nàng cũng quá ly kỳ đi. Dược Thánh chỉ xuất hiện ở Đế Quốc Tu Tiên Cấp 9, bị truy sát tới tận đây e là bên ngoài đang rất loạn.
''Vậy sao đó hắn làm gì Đệ?''
Vũ Linh hỏi, Vũ Luân mỉm cười. Vút bỏ liêm sỉ hắn gối đầu lên đùi Vũ Linh, kỳ lạ là nàng cũng không có gì phản ứng mạnh. Nhẹ nhàng nàng ôn nhu vuốt ve mái tóc của đệ đệ mình, cử chỉ như một người mẹ.
''Hắn sửa lại cơ thể cho ta. Âm mưu muốn đoạt xá. Nhưng chính mảnh dây chuyền mẫu thân để lại đã cứu ta, ta bây giờ thật sự rất tò mò thân thế của Mẫu Thân.''
Vũ Linh tới đây chỉ nhẹ lắc đầu, nàng chuyện này liền không biết. Khi nhỏ nàng đã từng thấy Phụ Thân say mèm gọi to một cái tên...
Khi phụ thân của Vũ Luân bỏ đi hắn cũng chỉ dặn dò nàng đôi ba câu.
''Việc này ta cũng không rõ. Phụ Thân hoàn toàn không nói với ta, nhưng trước lúc người rơi đi có nói với ta...''
Vũ Linh dừng lại, ánh mắt hơi lưỡng lự nhưng rồi nàng nói tiếp.
''Người nói với ta đệ không phải họ Vũ, đệ họ Sở. Họ này là lấy theo Mẫu Thân, tên không là Luân mà là Phong. Ông ấy đổi tên ngươi là vì không muốn nhớ tới Mẫu Thân, nhưng rồi ông ấy nói với ta...ông làm không được, mỗi lần nhìn ngươi ông lại nhớ tới Nương Tử mình.''