-Chào mừng đến Hắc Đạo Quán*.
.....
Vũ Luân lúc này trở lại, không ai biết hắn đã trải qua những việc gì, bất quá khí tức của hắn lúc này rất khác. Tuy nhiên tu vi vẫn đình trệ tại Luyện Khí Đỉnh Phong.
Xuyên qua rừng Hoàng Hôn hắn trở lại với Thành Tương Dương, bước vào thành bầu không khí quen thuộc liền đạp vào mặt hắn. Tại đây chính là nơi hắn được sinh ra và lớn lên.
''Ta trở lại rồi đây....''
Hắn lẩm bẩm khi đi trên phố. Cùng lúc này hắn truy cập ký ức của Nguyên Chủ, khác với mấy bộ truyện cẩu huyết mà hắn hay đọc, tên tiểu tử này không phải cái gì phế vật, ngược lại là đằng khác.
"Vũ Gia à Vũ Gia.....''
Hai mươi tuổi đã có tu vi Trúc Cơ Sơ Kỳ, tương lai hắn là người thừa kế Vũ Gia không bàn cãi. Tại đây hắn có hôn thê và một vị Tỷ Tỷ, bất quá kết cục chả hắn cũng từ đây mà ra.
Nghĩ lại hắn chả nhớ rõ mặt mũi mẫu thân, phụ thân thì bạt vô âm tính năm hắn lên mười, Thúc Phụ hắn hiện tại đương nhiên chức vụ Gia Chủ Vũ Gia. Vũ Gia tại đây cũng không phải cái gì thế lực, bất quá cũng chỉ tạm coi như Tam Lưu, cũng bởi vì không được hưng thịnh mà Vũ Gia cùng Lâm Gia kết hôn sự.
Tất nhiên mối hôn sự này là của hắn và Lâm Tố Tố. Nhưng ai ngờ rằng Lâm Tố Tố này bản tính tham lam, nàng ta sớm đã cùng con trai Thúc Phụ là Vũ Nhất gian víu cùng nhau, âm mưu đoạt quyền thừa kế.
Nghĩ tới đây Vũ Luân thở dài: ''Aiz, ngoại tộc...''
Vũ Gia trên cơ sở mà nói thì do Gia Gia cùng Phụ Thân hắn gây dựng, nay Gia Gia hắn biệt vô âm tính, Phụ Thân hắn không từ mà biệt, Vũ Gia bấy giờ xâu xé lẫn nhau.
''Đau đầu quá...''
Càng nghĩ Vũ Luân càng không muốn nghĩ, hắn bây giờ quay lại chỉ có hai lý do, thứ là vì Tỷ Tỷ hắn nuột vl. Thứ hai là vì trả thù.
Nhắc tới Tỷ Tỷ thì hắn lại nhớ tới năm đó hắn cùng Phụ Thân đem nàng từ trong rừng về, từ đó về sau nàng tại Vũ Gia được coi như tối quan trọng. Không nhưng tu vi mà còn buôn bán, nàng hiện tại quản lý 7 cái tửu lâu, 5 cái khách điếm, hiện đang là người chống chọi không cho Vũ Gia sụp đổ.
Đi được một đoạn xa Vũ Luân cuối cùng cũng dừng lại, khi hắn ngước mặt lên xem liền thấy hai chữ ''Vũ Gia''.
Cũng chính lúc này tại Vũ Gia Phủ Đệ đang có cuộc họp bàn giữa hai bên. Thúc Phụ Vũ Tang của hắn hiện đang tại vị chiếc ghế gia chủ, cười không ngậm được miệng.
Vũ Luân lúc này bước tới liền bị chặn lại, hai tên gác cửa nhìn nhau rồi khẽ cau mày. Bọn hắn nào không nhận ra Vũ Luân, tâm lúc này đã tự hét 'Tên này còn chưa chết!'.
Vũ Gia hiện tại trên dưới chỉ có Vũ Tang gia chủ, người của hắn đương nhiên là đông đảo, mấy cái Trưởng Lão cũng rất hài lòng với vị Gia Chủ a.
"Đứng lại! Tại đây Vũ Gia không cho kẻ ngoài ra vào!''
Hai ngọn giáo chặn ngang, hai cái hạ nhân gác cổng cau chặt mày lại.
''Chó giữ cửa mà cũng dám lớn mồm?''
Vũ Luân cười mỉm. Lúc này phía bên trong Gia Chủ Vũ Tang cười ha hả, hắn là con trai hôm nay của thật kinh hỷ. Vũ Luân chết rồi, Vũ Gia liền thuộc về hai người bọn hắn.
''Vũ Gia Chủ, ta cũng không vòng vo nữa, hôm nay ta đến đây là vì chuyện của Lâm Tố Tố. Ta nghe nói Vũ Luân bỏ chốn hoang du, Tố Tố nhà ta bây giờ đã thất tiết, không gả đi được...nhưng mối hôn sự là rất quan trọng với hai bên. Ta có đề nghị này.....Vũ Nhất cũng đã tới tuổi trưởng thành, nó cùng Tố Tố nhà ta hảo cảm không thấp, ta thấy nên tác hợp cho hai bọn nó kết nghĩa phu thê.''
Người vừa nói chính xác là Gia Chủ Lâm Gia, Lâm Khang. Đứng phía sau hắn chính là Nhi Nữ Lâm Tố Tố. Lâm Tố Tố này nhìn qua dung mạo dễ nhìn, dáng người đầy đặn, khuôn mặt lại lộ vẻ lẳng lơ, môi đỏ, má hồng, kem phấn dày tới một lớp.
"Lâm Huynh nói rất hợp ý ta. Dù mất đi Vũ Luân, đây ta cảm thấy vô cùng đau buồn nhưng việc Gia Tộc liền quan tới mấy trăm con ngươi, ta thật không thể vì một Vũ Luân mà dở lẻ...''
Ầm---!?
Cùng lúc đó cửa bị đạp bay, Vũ Luân xuất hiện mang theo sát khí che kín cả Đại Sảnh Vũ Gia, hết thảy hai Gia Chủ đều lập tức phản ứng song cũng lập tức bị áp chế bởi cơn nộ hóa từ trên trời ập xuống.
Vũ Luân xuất hiện trong mắt hai cha con Vũ Tang như một cỗ thi hài biết đi, Vũ Nhất bị giờ bị dọa cho tái xanh mặt mày.
''Vũ Luân--- Ngươi, ngươi còn sống!?''
Vũ Nhất ngón tay run rẩy, Vũ Tang cũng hốt hoảng không kém, chả phải mấy đại trưởng lão nói là hắn đã chết rồi ư!?
Nhìn thấy Vũ Luân như thấy ma, Lâm Tố Tố sợ hãi đan xen, hắn vì ai mà liều mạng đi vào rừng. Chả phải vì một câu nói của y mà hắn không tiếc giá nào tìm cho ra nhánh Cam Lộ đó sao, bất quá hắn đâu ngờ tới lòng dạ độc ác của nàng, chứng bệnh mà nàng nói hóa ra chỉ là một cái âm mưu. Sinh mạng của hắn cứ thế tàn lụi.
"Hỗn đản!? Ngươi dám giả dạng người Vũ Gia!!!''
Một trong số ba trưởng lão tại vị hét lớn, kẻ này vô cùng ranh ma, nhận thấy Vũ Luân chưa chết liền lập tức cho hắn chết, kẻ chết rồi thì người sống muốn nói gì chả được.
Phi nhanh tới vị Trưởng Lão chân khí lộ ra màu lục sắc che phủ lấy bản thân, một chưởng đánh ra liền hạ sát tâm giết được kẻ trước mắt. Bất quá hắn hoàn toàn không biết kẻ trước mắt dạng nào kinh khủng, hắn từng solo với Dung Hợp Kỳ Cao Giai há lại xem Trúc Cơ Cao Giai vào mắt.
Trước cảnh này Vũ Luân chỉ nở nụ cười, trên tay hắn vốn còn kéo theo một cổ thi thể bất quá lúc này ném đi. Cứng chọi chứng, Vũ Luân tùy tiện đánh ra một quyền, lập tức hai cổ linh lực cọ xát tạo nên âm thanh chấn động, bàn ghế lập tức rung chuyển kịch liệt.
''Ngươi chính là kẻ bẻ gãy tứ chi ta khi đó?''
Đoàng---!
Âm thanh đinh tai điếc óc, Tam Trưởng Lão cứ thế lùi lại, lòng bàn tay lão lúc này truyền tới cảm giác đau điếng, cánh tay không ngừng run rẩy.
Đám người trong Đại Sảnh Vũ Gia triệt để lặng im, Luyện Khí đẩy lùi Trúc Cơ, nói ra ai tin đây.
"Câm Miệng! Vũ Luân đã chết rồi, ngươi chắc chắn là tên lừa đảo! Dám giả dạng Đại Huynh ta!''
Vũ Nhất chí chóe, nhưng hắn không biết cái miệng hại cái thân, lời vừa nói xong Vũ Luân đã mặt đối mặt với hắn.
"Diêm Quân - Cự Lực Chùy!''
Vũ Luân nắm tay siết chặt, linh lực nén lại tại quả đấm, hư ảo màu tử sắc. Quyền đấm xuống hung bạo khiến lòng người nơi đây khiếp đảm, đây rốt cuộc là Võ Kỹ gì!?
Ầm!?
Chớp mắt Vũ Nhất bị đấm cắm đầu xuống đất, cơ thể run rẩy, đau đến ngất ngay tại chỗ.
"Bớt sủa lại. Tại đây ngươi được phép lên tiếng?''
Bầu không khí lại lặng im, Vũ Luân quá nhanh, đến cả hai Khai Quang Kỳ còn không kịp phản ứng, thì một tên Phế Vật Luyện Khí Trung Giai kịp phản ứng với nắm đấm của Vũ Luân.