Chương 33: Mưu Tính của Nhất Phong (2)

Phủ Thành Chủ.

Hai cái gác cổng gia đinh cường tráng đột nhiên sững người, ánh mắt dè chừng, không ngại ngần đưa tới ngọn giáo sắc nhọn. Họ có lý do để làm thế, thân mang trọng trách thì thử hỏi làm sao dám lơ là. Phải biết họ trên còn có mẹ già, dưới còn có vợ con. Vai lại mang nặng ân tình của Tiết Gia, Tiết Thành Chủ.

"Ngươi là ai? Tới đây có việc gì?''

Giọng nghiêm nghị, dù chỉ là một chân giữ cửa nhưng người này cũng đã là một Luyện Khí Đỉnh Phong. Phủ Thành Chủ há phải nơi đơn giản, vào ra dễ dàng.

"Tại hạ tới gặp Tiết Thành Chủ. Phiền vị đại ca này báo giúp.''

Giọng nói âm u, người đến toàn thân hắc ám lượn lờ, ngoài có mặc hắc y áo choàng. Khuôn mặt hoàn toàn không nhìn thấu, tu vi cũng tương tự như thế.

"Các hạ muộn gặp thành chủ cũng được. Nhưng trước tiên phải báo tên, gặp ngài ấy với mục đích gì?''

Hai cường tráng gia đinh nhìn nhau rồi quay sang nói lại, dù là người của Tiết Thành Chủ nhưng cũng không có gì là bọn hắn có quyền vênh mặt, phải biết bất cứ ai thuộc Phủ Thành Chủ, đều sẽ là bộ mặt của cả Tiết Phủ.

"Tại hạ Nhất Phong. Tới để chữa bệnh cho Băng Nhi Tiểu Thư.''

Hai cái gia đinh kinh ngạc, Tiểu Thư nhà bọn hắn từ bao giờ bị bệnh, tên này là đang nói láo hay....

Lưỡng lự, song một kẻ chạy vội vào trong. Ít phút sau một yêu kiều nữ nhân bước ra. Nàng thân mặc hồng y trang phục, môi đỏ tóc đen, trán có lạc ấn huyết liên. Dáng người hoàn toàn không thua kém gì Vũ Linh Hi của Vũ Linh Phường.

Đôi mắt bén ngọt, nét đi vô cùng kiêu sa, nàng tới vừa ma mị, vừa mê hoặc. Nhưng cũng nên nhớ rằng, hoa hồng có gai, nàng đương nhiên không phải Tiểu Thư đài các, không phải loại dễ chọc tới. Nàng là một trong hai cánh tay đắc lực của Thành Chủ, Hồng Liên của Hồng Vũ Lâu.

"Không biết vị khách khanh nào tới~ bất quá quý nhân đây có chắc chắn những gì bản thân mình nói hay không? Có những chuyện, không thể đùa giỡn...Công Tử hiểu chứ?''

Nhất Phong nghe tới đây liền cười mỉm, nữ nhân này dù xinh đẹp nhưng tâm hắn vẫn như mặt hồ tĩnh lặng, không rợn sóng, không để sự quyến rũ của nàng câu dẫn hồn phách.

"Hồng Liên cô nương quả nhiên xinh đẹp, trăm nghe không bằng một thấy. Tại hạ đến tự nhiên có chừng mực, một khi ta bước qua thềm cửa này...há phải mạng sống nằm trong tay các vị hay sao?''

Nhất Phong bình nhiên bước qua, không hề có sự ngạo mạn nào phát ra từ hắn. Nhưng tự tin gần như là thứ không thiếu, đến cả Hồng Liên cũng phải hơi cau mày nhìn không thấu.

Từ dò xét linh lực cho tới thăm dò tinh thần lực, hết thảy đều không mang tới kết quả gì. Hồng Liên Cơ Nhãn mà nàng tu luyện, chả phải bị hư rồi chứ.

Hồng Liên mỉm cười, đôi mắt mang theo tia hứng thú. Người ngạo mạn nàng thấy nhiều nhưng kẻ tìm chết nàng lại nhiều thêm một tên, song vẫn muốn coi kẻ này nhảy nhót ra sao. Tiết Phủ, tuyệt đối không phải nơi có thể ra vào thoải mái.

.... .... .... .... .... .... .... ....

Hồng Liên đi trước, dáng đi đẩy đà quyến rũ, cặp mông phúc hậu nẩy liên hồi. Từng bước chân điệu đà ma mị, cặp bưởi to đôi lúc lại đung đưa lay chuyển. Nơi nàng đi qua để lại hương hoa sen ngào ngạt, môi luôn mỉm cười, từng bước chân nối thành một đường thẳng.

Những cử chỉ hết sức bình thường này nhưng lại không thôi mê hoặc nhân tâm, nàng cố ý thăm dò đấy. Hồng Liên có một thói quen xấu, nàng xưa nay không hề mang hài khi đi lại, đi đâu cũng đều bằng đôi chân trần quyến rũ, dù thế nó vẫn không hề dính lấy một hạt bụi trần.

Y phục của Hồng Liên được thiết kế dựa trên sườn xám phá cách, nơi khoe liền khiến người ta rửa mắt nhìn, nơi đậy liền không ai nhìn thấy.

'Ồ, không hề có tạp tâm. Còn không hề nhìn mông ta một cái, lưng ta đẹp hơn sao?'

Hồng Liên tâm thật có nhiều hứng thú với kẻ thần bí này, đi được hồi lâu nàng dẫn hắn tới trước mặt Thành Chủ. Tiết Bán Xuyên.

''Thành Chủ, ta đưa người tới.''

Thành Chủ gật đầu, song lập tức một cơn áp bức kinh hoàng ập xuống đầu Nhất Phong. Uy áp của cường giả Dung Hợp Kỳ được giải phóng.

"Nói, sao ngươi biết con gái ta bệnh nặng? Ngươi tới đây rốt cuộc có mục đích gì, không nói được...hừ.''

Sát khí nhàn nhạt toát ra. Hình bóng của Tiết Bán Xuyên như tỏa lớn thêm. Hướng ngược lại, Nhất Phong thân hoàn toàn không chút xê dịch, hắn đây lười bị cái uy áp nhỏ bé này đánh động tới đây.

"Tiết Thành Chủ nghĩ nhiều rồi. Thông tin tại đâu ngài hẳn là người biết rõ nhất. Ta tới trước là muốn chữa bệnh cho Băng Nhi Tiểu Thư, sau là muốn cùng ngài bàn việc.''

Tiết Bán Xuyên lúc này ánh mắt lộ vẻ nghi hoặc, hắn là cố thăm dò kẻ này nhưng cứ thế mà điềm nhiên ăn nói, quả nhiên không có sự đe dọa nào. Hơn hết Tiết Bán Xuyên còn cảm nhận được sự tự tin tới ngạo mạn của người này.

"Xem ra các hạ không có ý xấu. Thất lễ, chẳng qua ta muốn biết trước...các hạ muốn bàn việc gì?''

Nhất Phong chính vào lúc này thư thả ngồi xuống, Hồng Liên cũng mang trà tới, rót cho hắn một tách.

Tiết Bán Xuyên dò xét không được thì trực tiếp hỏi luôn cho đỡ mất thời gian, cũng thật muốn thưởng thức...người thần bí này rốt cuộc mang tới bất ngờ gì.

"Việc tại hạ muốn bàn đương nhiên là về kẻ thù của hai ta. Nhưng để chứng minh việc không ý xấu.....tại hạ muốn chữa cho Băng Nhi Tiểu Thư trước, Tiết Thành Chủ tự quan sát rồi đưa ra quyết định cũng chưa muộn.''

Tiết Bán Xuyên bật cười, quả thật rất tự tin, cũng rất biết nắm bắt tình hình, biết đâu sẽ có lợi cho bản thân mà nhắm thẳng vào. Bất quá Tiết Bán Xuyên vẫn không tin, kẻ tự đại này lại nhìn ra bệnh tình của con gái hắn.

Nhưng trước hết....

"Kẻ thù. Các hạ nói rõ hơn xem, ta làm Thành Chủ lâu năm, gây thù với không ít kẻ. Không biết kẻ thù chúng của hai ta mà các hạ đề cập tới là ai?''

Tiết Bán Xuyên cười mỉm, tâm thầm nghĩ: 'Muốn lợi dụng ta, gan cũng rất lớn. Nhưng cũng thật tò mò, ngươi biết được bao nhiêu về ta đây.'

"Kẻ thù à...''

Nhất Phong giọng âm trầm, tay đặt xuống tách trà, mặt bàn lập tức nứt nẻ rồi bổ ầm xuống.

"....Sở Phong.''

Ánh mắt cả hai nhìn lấy nhau, một khi cái tên này được đề cập tới. Máu huyết sục sôi, sát na bao trùm.

Mỉm cười, mỉm cười. Cả hai cứ thế cười phá lên.

"Thú vị, thú vị! Không biết quý danh của các hạ?''

"Tại hạ...Nhất Phong. Nhất trong duy nhất. Điều tại hạ muốn chỉ có một....trên đời này sẽ chỉ còn một ngọn gió, là NHẤT PHONG TA.''