Chương 32: Mưu Tính của Nhất Phong (1)

Tại Đan Hội Chi Nhánh Nhỏ. Bất Vĩ Chủ Chi Nhánh lúc này đôi mắt kinh ngạc nhìn vào bài làm của Nhất Phong, tất cả đều đúng. Thậm chí cách thức ghi trên còn cực kỳ tỉ mỉ và uyên thâm, cách luyện chế này phải nói chỉ xuất hiện ở Thượng Cổ, khi chúng Tiên và Con Người cùng sinh sống.

Xem bài luận này đâu chỉ mình Bất Vĩ, bên cạnh còn có hai ông bạn già Bất Nhất cùng Bất Tam. Cả ba lúc này nhìn nhau với biểu cảm khó nói. Hết thảy đều có chung một suy nghĩ "Rốt cuộc thì người này có mục đích gì?''.

Không cần suy nghĩ quá nhiều, hết thảy cả ba đều đưa ra suy đoán người này xuất thân từ Ẩn Thế Tông Môn, thậm chí Tông Môn mà hắn trú ngụ đã duy trì từ thời Thượng Cổ tới nay. Kẻ như thế ba bọn hắn đắc tội nổi sao?

"Đại Ca, việc này phải tính sao đây?''

Nhất Vĩ hỏi, vào những thời điểm thế này vẫn là để Đại Ca lão giải quyết. Trong ba người thì chỉ có Bất Vĩ Lão Nhân đạt Tu Vi Dung Hợp Kỳ Sơ Giai, còn hai họ chỉ là hai cái Khai Quang Trung Giai mà thôi.

Bất Vĩ năm nay đã ngoài trăm tuổi, râu tóc sớm đã bạc trắng, đúng lúc này lại vuốt bộ râu dài, đôi mắt nghĩ ngợi một chút.

"Hay là gọi hắn đến đây hỏi? Không được, phải đến gặp hắn hỏi chuyện, kẻ này Đan Hội chúng ta không chọc nổi.''

Nói rồi Bất Vĩ đứng lên vội vã rời đi. Phía sau hai huynh đệ Nhất Vĩ, Tam Vĩ vội vã bám theo.

Trở lại với Nhất Phong, hắn hiện tại ngồi ngay ngắn tại một phòng riêng. Trà nóng, bánh ngon, trái cây đầy đủ. Tiểu Nha Đầu lúc đầu ghi danh cho hắn cũng tại đây mà phụng bồi, trò chuyện.

"Ngươi tên gì?''

Nhất Phong đột nhiên mở lời, vốn từ đầu hắn đã như khúc gỗ, không nói không rằng, bây giờ đột ngột như thế khiến Tiểu Nha Đầu đối diện phải giật bắn người.

"Ta! Ta...Tên Dao Nhi. Đại Nhân, ngài có gì dặn dò sao?''

"......"

Nhất Phong im lặng. Dao Nhi phía đối diện là cười không thành tiếng, bối rối tới khó tả.

''Người gì đâu mà kỳ cục.''

Dao Nhi nói nhỏ, khuôn mặt lúc này nhìn ra phía ngoài cửa. Đúng lúc cửa mở, ba vị Đại Nhân khác bước vào làm nàng có hơi luống cuống. Sự tình này cũng quá phô trương đi, hai Luyện Đan Sư Tam Phẩm, một Luyện Đan Sư Tứ Phẩm đích thân tới gặp mặt, nói ra không khiến người khác ghen tị chết sao.

"Bất Hội Trưởng, Nhất Vĩ Đại Nhân, Tam Vĩ Đại Nhân.''

Dao Nhi đứng dậy hành lễ, tại đây chi nhánh thì họ có thân phận cao nhất. Bình thường đặc biệt hiếm tiếp xúc qua lại, cũng bởi ba Lão Nhân này ngày ngày nghiên cứu Thảo Dược, Luyện Đam 13/7. Gặp được quả thật rất hiếm.

Cả ba nhìn Dao Nhi một cái rồi khẽ gật đầu ưng ý, song lập tức làm ngơ luôn cô nàng. Quay ngoắt qua, ba cái lão nhân này đôi mắt như phát sáng mà nhìn vào Nhất Phong, họ đang rất hứng thú với Thiếu Niên này, theo tin tức thì hắn còn biết dùng độc dược, thủ pháp cũng rất cao siêu a!

"Gặp qua Nhất Phong các hạ. Các Hạ đường xá xa xôi đến đây, chắc không chỉ với mục đích lấy chứng chỉ Đan Sư đúng chứ?''

Bất Vĩ thẳng thắn hỏi. Với loại người thế này lão thật không dám dài dòng, cảm giác cứ như mang trên mình mấy trăm tấm Bạo Phù Cấp 7, bất cứ khi nào cũng có thể kích phát.

"Tiền Bối quả nhiên nhìn xa trông rộng. Ta thật sự không đến lấy chứng chỉ không, lần này đến là để nhờ vả Bất Vĩ Tiền Bối.''

Ba huynh đệ Bất Vĩ nhìn nhau. Riêng Bất Vĩ đôi mắt hơi cau lại, nét mặt trầm ngâm khó nói.

"Việc này.....''

Nhất Phong biết thế này cũng quá đường đột, nhưng đối với ba lão nhân này hắn có tự tin chiêu mộ được. Tuy nhiên với mục đích gì thì vẫn là ẩn số, hắn là ai cũng rất khiến người ta lấy đổi tò mò.

Nhất Phong cùng lúc búng tay, lập tức ba quyển trục màu hoàng kim hiện ra, quang mang chợt lóe khiến hết thảy phải trợn trừng mắt là kinh ngạc.

''Đây, đây là...''

"Trời ơi-!? Đế Cấp Đan Phương!''

Cả ba như chết lặng, đây không còn gọi là chân quý nữa, bọn hắn sống lâu như vậy cũng chỉ là lần như hai nhìn qua. Sờ còn chưa sờ tới chứa đừng nói đột ngột được đưa cho.

Là Đan Sư phải biết Đế Cấp Đan Phương trân quý mức độ nào. Đừng nói ba, dù chỉ một Đế Cấp Đan Phương xuất hiện thôi cũng đủ mang tới mưa máu, thậm chí là họa diệt môn. Sắp theo cấp bậc Đan Phương thì...Hạ, Trung, Thượng, Hoàng, Vương, Đế, Thánh, Tiên, Thần.

Bất Vĩ là kẻ phản ứng nhanh nhất, tay lập tức lấy ra một cái La Bàn đưa lên. Lập tức một kết giới được giăng ra.

Bộp, bộp.....

Nhất Phong vỗ tay tán thưởng: ''Phản ứng cũng rất nhanh, không hổ là Dung Hợp Sơ Giai. Bất Vĩ tiền bối quả thật không thiếu đồ chơi a.''

Ba cái lão nhân một phen hú vía, mồ hôi lấm tấm mà căng thẳng trục phần.

"Nhất Phong các hạ tuyệt không thể đùa giỡn. Đạo lý Thất Phu Vô Tội, Hoài Bích Kỳ Tội, tuyệt không phải nói đùa.''

Bất Vĩ dù bên ngoài vẫn rất bình tĩnh nhưng bên trong đang run lẩy bẩy, hai cái lão thất phu kế bên đã như si như dại, khuôn mặt hết sức tham lam nhìn vào ba quyển trục đang bay lơ lửng giữa không gian.

"Đại Ca đồng ý với Huynh Đệ này đi! Giết người cướp của, ta đều giúp hắn!''

"Phải, phải. Đại ca, cả đời chúng ta chỉ sợ đây là cơ duyên lớn nhất. Không thể bỏ lỡ, chúng ta cố gắng tới lúc này chả phải gì mấy thứ thế này hay sao?''

Bất Vĩ nhắm mắt lại, hít sâu một hơi. Hai huynh đệ này của lão nói không sai nhưng tới tận cuối cùng đời lão mới nhận ra, quyết định của ngày hôm nay tuyệt đối sai. Sai tới ân hận không kịp.

"Không biết Nhất Phong huynh đệ có gì dặn dò, ba huynh đệ bọn ta quyết không từ chối.''

Bất Vĩ quả quyết, chớp mắt cả ba đứng dậy, khom lưng hành lễ.

"Bất Vĩ...''

"Nhất Vĩ...''

"Tam Vĩ...''

''''''''"Xin Chủ Nhân Phân Phó!'''''''''

Nhất Phong chính vào lúc này cười mỉm, kế hoạch giết Sở Phong của hắn cũng coi như bước đầu hoàn thành. Bước tiếp theo cũng nên thực hiện rồi. Riêng ba lão nhân kia tâm đã tự nhân Nhất Phong này làm Chủ, ảo mộng theo hắn sẽ không hề thiệt thòi hiện ra.

Đứng dậy, Nhất Phong hào phóng di chuyển ba quyển trục tới cho huynh đệ Bất Vĩ.

''Hoài bích kỳ tội. Thời gian sắp tới phải nhờ ba vị chăm sóc rồi.''

Nhất Phong rời đi, khi giọng hắn qua đi, cả ba huynh đệ Bất Vĩ lần nữa cung kính với Chủ Nhân của mình.

"Chỉ cần Chủ Nhân phân phó, quyết không từ nan.''

.... .... .... .... .... .... .... .... ....

Nhất Phong sau khi rời khỏi Đan Hội, hình bóng của hắn dần hòa vào dòng người, đích đến tiếp theo...Phủ Thành Chủ.

'Sở Phong. Ta nhất định cho ngươi cái chết viên mãn nhất.'