-Chào Mừng Gia Nhập Hắc Đạo Quán*
.....
Khả Hân tỉnh dậy sau cơn ác mộng mà nàng không dám tin nó là sự thật, cơ thể trong trắng mấy chục năm của nàng cứ thế đêm qua mất sạch.
Bất quá không hận, cũng không có gì gọi là không cam. Mặc dù thủ đoạn vô sỉ nhưng chung quy lại thì đôi bên đều có lợi, nàng hàn độc được giải, hắn được một đêm khoải mái, đây cũng coi như không ai nợ ai.
Khả Hân vốn lớn lên tại Bát Giáo Tử, tổ chức Sát Thủ lớn nhất nhìn đại lúc. Từ nhỏ đã được huấn luyện bài bản, nàng cũng chả phải cái gì tiểu thư đài các mà quan tâm tới tiết hạnh trắng trong.
''Ngươi còn định ngủ tới chừng nào?''
Sát khí tỏa ra khiến Vũ Luân giật bắn người, tay chớp mắt đã mặc lại y phục, tay Túc Ma Chi Kiếm thủ thế. Hắn dạng này bản lĩnh đương nhiên không phải tại kiếp trước mà ra, chính xác thì hắn hiện tại đã xác nhập với linh hồn của Nguyên Chủ, bản lĩnh tại thế giới này hoàn toàn được kế thừa.
"Cô dọa ta?''
Vũ Luân thu lại Túc Ma Chi Ma, tay điều chỉnh lại y phục trên thân. Khả Hân bấy giờ thu lại sát khí, nàng cứ thế mà nhìn hắn.
Vũ Luân lúc này giật mình nhớ lại, hắn bây giờ là nên nói gì đây.
''Chuyện đêm qua...haha. Là ta không đúng, nguyện lấy đầu tạ tội cùng Cô Nương.''
Vũ Luân chính khí quân tử, lưng khom, mắt nhắm đưa đâu ra tạ lỗi. Hắn cho người ta liền lấy, chớp mắt hắn cảm giác thấy sống lưng lạnh toát.
Vụt- keng!?
Chậm một giây đầu hắn liền bị cắt xuống, Khả Hân bấy giờ cả người hắc ám bao phủ, đôi mắt phảng phất tia hắc hỏa, nhìn qua tựa như ác thần vừa xuất thế.
''Tiểu tử vô sỉ, ngươi chả phải dâng đầu tạ lỗi?''
Vũ Luân khéo miệng co quắp, nữ nhân này cũng thật đáng sợ đi.
''Haha, ta đột nhiên muốn sống thêm ít năm nữa...nàng thấy đó, ta là vì cứu nàng mà bị tà tâm chiếm hữu. Hết thảy là lỗi của nàng đấy chứ?''
Vũ Luân khuôn mặt xạo lìn nói, tài năng dụ dỗ nữ nhân, lươn lẹo này hắn thuộc dạng thượng thừa a.
''Lỗi của ta?''
Khả Hân cau mày, nàng đây mấy chục năm cuộc đời đây là lần đầu tiên gặp qua nam nhâm vô sỉ loại này. Bất quá chính nhân quân tử, ngụy quân đội lớp quân tử nàng thấy thừa, nhưng loại vô sỉ thay trắng đổi đen như tên này là lần đầu tiên thấy qua. Bất quá cũng bởi thế mà nàng cảm thấy hắn đây là hơi khác biệt so với đám còn lại.
''Tại nàng xinh đẹp quá đó!''
Khả Hân đờ người, nàng lúc này có cảm giác muốn diệt tộc tên này đi. Kiếm trong tay vẫn còn đôi co với hắn bỗng nhiên trượt lên tạo nên tia lửa, nhưng tia lửa nhỏ này ít nhiều tác động tới tầm nhìn của Vũ Luân mà khiến hắn hơi hoảng loạn luống cuống tay chân.
''Nương Tử ta sai rồi! Sao rồi! Là ta cưỡng từ đoạt lý! Bất quá nàng xinh đẹp là ta khen thật lòng a!''
Vũ Luân lúc này có cảm giác đầu kìa khỏi cổ, bản thân đã định kích hoạt Huyền Vũ Bào thì chợt nhận ra nàng cứ thế không ra tay.
''Bỏ đi. Dù sao không có ngươi thì ta cũng đã bỏ mạng. Con người ta rất có quy tắc, ngươi dù vô sỉ cưỡng đoạt nhưng cũng coi như giúp ta đi. Ta ngươi không ai nợ ai.''
Khả Hân thu đao, nàng cứ thế quay người bỏ đi. Vũ Luân bấy giờ đã có hơi ngơ ngác nhìn nàng, nữ nhân loại này hắn cũng là lần đầu tiên gặp qua.
''Nương Tử, ta vẫn chưa biết tên ngươi? Dù ngươi không chấp nhận ta nhưng nếu ngươi đổi ý ta nguyện bao nuôi ngươi cả đời a! Ta đây thật tâm chịu trách nhiệm đó!''
Khả Hân bước chân hơi chạm lại, tay bứt bỏ lệnh bài đeo bên hông ném lại. Vũ Luân đưa tay bắt lấy, nhìn lên liền thấy đề ''Bát Tự Giáo - Lý Khả Hân''.
''Ta không thích nam nhân yếu hơn mình. Nếu có bản lĩnh thì tìm đi, nếu ngươi còn sống để gặp được ta. Ta liền vì người cả đời làm cái bóng.''
Khả Hân biến mất để lại cho Vũ Luân quả tim loạn nhịp, sống lâu như thế hắn là lần đầu nhìn thấy một nữ cường như thế.
''Ực...ta có phải yêu rồi không?''
Vũ Luân điệu bộ tởm lợm che mặt cười khúc khích, nụ cười hết sức quái dị, nếu người bình thường nhìn thấy sẽ không tiếc cái giá mà đánh chết hắn.
''Khả Hân...Khả Hân...ta yêu nàng chết mất! Hihihihihi---''
Vũ Luân lúc này cong người uốn éo, cử chỉ hết biến thái, đầu óc có chút không bình thường mà sinh ra ý nghĩ chiếm hữu.
'Không nên a! Ta không nên để nàng chạy mất! Phải xích nàng lại, bắt nàng ngoan ngoãn vì ta mà cố gắng! Phải, phải, nên thế, nên thế...!'
Vũ Luân cong người rồi vụt đuổi theo Khả Hân, hắn đây biết nàng sẽ quay lại thác nước. Nếu làm nhiệm vụ thì chính xác con Giao Long ấy có thứ nàng cần.
Và đúng như hắn nghĩ, nàng quả thật quay lại chỗ thác nước. Xác con Giao Long lúc này đã bị Ma Thú gậm mất ít song rất may là Giao Châu vẫn còn nguyên vẹn.
Áo choàng cam tung bay, mái tóc vàng được xõa bay theo gió. Khả Hân lúc này mũ trùm cùng khen che kín mặc, khí chết vô cùng chết chóc tỏa ra. Hiện tại nàng không ở một mình, cạnh nàng cứ thế có thêm hai cái hắc y nhân.
"Khả Hân, ngươi không bị thương mà trái lại tu vi còn tăng lên. Lợi hại.''
Một hắc y nhân khen ngợi, kẻ này thân thể gầy gò, dáng đứng hơi khom, lưng có mang theo hai lưỡi hái ngắn màu huyết tinh.
''Vẫn nên nhanh trở lại. Giáo Chủ hiện đang đợi ngươi quay lại báo cáo.''
Hắc y nhân còn lại dáng người to lớn, lưng mang theo một cây đao, bất quá cây đao này của hắn có khớp nối, nhìn cái liền nhận ra có thể tách rời.
Khả Hân từ đầu tới cuối đều không trả lời hai tên này, nàng trước là muốn an tĩnh tâm trí, sau là muốn ổn định tu vi.
'Tên nhóc đó vậy mà là Tham Lang Tinh chuyển thế. Thế chất mà Nữ Đế Lâu Thèm Thuồng trăm năm qua. Mới cùng hắn một đêm mà đã đột phá tiểu cảnh.'
Tu vi của Khả Hân hiện tại đã tấn thăng Dung Hợp Kỳ Trung Giai. Ngoài ra thì nàng trước đó ngũ quang u ám do giết quá nhiều người mà tích lũy lệ khí, này cứ thế giảm đi phân nửa.
Chuyến đi này của nàng quả thật như đào được bảo. Bất quá cái bí mật này vĩnh viễn không muốn nói ra.
Vụt-!
!?
!?
!?
Bất ngờ một thân ảnh vụt tới khiến cả ba Bát Giáo Tử thành viên giật mình, bước chân của kẻ này siêu nhanh, chỉ vừa nghe thấy đã mặt đối mặt.
''Đừng đi. Ta đổi ý rồi, ta đây phải bắt nàng về làm cả?''
Vũ Luân tươi cười dưới ánh thái dương, tay choàng ra sau eo Khả Hân ý định ôm lấy.
''Ngươi...''
Khả Hân cũng thật là giật mình không kém, và cả nàng hai Hắc Y Nhân bừng bừng hắc ám chi khí, kẻ kéo liềm, kẻ giật đao chém xuống.
''Khốn nạn! Là tên nào dám nháo trước mặt ta!?''
Bừng bừng...! Hắc Y Nhân tay xoay hai lưỡi huyết liềm đầy điêu luyện, hắn cứ thế tung ra một nhát cắt xé gió.
"Hừm...''
Hắc Y Nhân còn ánh mắt bừng sáng tia hắc hỏa, lưỡi đao của hắn kéo dài rồi lập tức quất ngang.
Hét thảy nhưng phản xạ của hai thành viên Bát Giáo Tử đều chưa quá một hơi thở, hai nguồn Linh Khí Hắc Ám cứ thế xung thiên.
Khi nhìn qua thì tu vi của hai kẻ này chỉ có hơn chứ kém Lý Khả Hân, nhưng mãi đến sau này Vũ Luân mới biết tên của hai người họ.
Tử Thần - U Minh Dạ.
Và...
Tà Đao - Lý Ngọc Hoài.
Cao Cấp Thành Viên Bát Giáo Tử.