Chương 27: Níu Kéo.

Sở Phong cùng Nhị Tiểu Thư Lâm Gia đi cùng được một đoạn thì một tiếng quát khiến họ dừng lại. Một khuôn mặt quen thuộc, và một giọng nói chua ngoa.

''Lâm Nhược Tuyết!!''

Khi Sở Phong xoay người lại, một ánh mắt yếu đuối như thể đang cầu xin sự thương sót của mình, nhưng lại cực kỳ giận dữ khi nhìn vào Lâm Nhược Tuyết.

Lâm Tố Tố hiện tại vui buồn lẫn lộn, ngũ vị tạp trần. Hối hận, cùng giận dữ cô bước tới trước Lâm Nhược Tuyết. Một cái tát tay khiến lớp khăn cho mặt của Lâm Nhược Tuyết rơi xuống, khuôn mặt đẹp tựa tiên tử lộ ra, kiêu sa mà thì mị.

''Con tiện nhân! Tại sao, tại sao một đứa con hoang như mày lại dám cướp vị hôn phu của tao! Đây là cách mày trả ơn Lâm Gia, đây là cách mày trả ơn tao đó sao? Hả??''

Khuôn mặt xin đẹp của Lâm Nhược Tuyết xuất hiện vết bầm đỏ, ánh mắt lộ nét khó xử. Và hơn hết là cam chịu.

Riêng Lâm Tố Tố. Ngũ vị tạp trần không phải là thứ dễ chịu gì, phải biết Lâm Nhược Tuyết là con gái của Phụ Thân cô cùng một kỹ nữ lầu xanh. Nhưng, tại sao thiên địa bất công? Trong khi cô sinh ra và lớn lên với nhan sắc bình phàm thì đứa con hoang kia càng lớn càng xinh đẹp, càng lớn thiên phú cùng phúc lợi càng tăng.

Tại sao? Tại sao? Tại sao? Tại sao?

Một ngàn câu hỏi tại sao hiện ra trong tâm trí của Lâm Tố Tố lúc này, nội tâm cắn xé linh hồn nhỏ bé ấy. Hối hận cùng ganh tị bủa vây.

''Đại Tiểu Thư, cô làm gì thế!? Đây rõ ràng là chủ ý của Gia Chủ, cô lấy cái quyền gì tranh với Tiểu Thư nhà ta. Hơn nữa chả phải chính cô là người ruồng bỏ hắn sao? Thậm chí còn thất thân với Đệ Đệ hắn, nếu không phải Gia Chủ nuông chiều thì sớm đã đuổi cổ cô ra khỏi Lâm Gia từ lâu.''

Nha đầu cạnh Lâm Nhược Tuyết cũng không phải dạng gì hiền lạnh, thấy Tiểu Thư nhà nàng bị tổn thương liền đứng ra thương tổn lại kẻ đối mặt, mặc cho phân chia gia cấp nặng nề thời đại phong kiến, nàng vẫn nói những gì mình cần nói. Việc này khiến Sở Phong có chút thưởng thức Tiểu Nha Đầu này.

"Y Nhi đủ rồi, em lui xuống.''

Lâm Nhược Tuyết nhặt lại tâm khăn che, bất quá nàng không làm được vậy bởi Sở Phong chính vào lúc này bước tới. Khuôn mặt lộ vẻ âm trầm hắn đạp lên khăn che mặt của Lâm Nhược Tuyết, mép miệng nhếch lên đường cong ma quỷ.

Lướt qua Lâm Nhược Tuyết, Sở Phong để lại cho nàng câu nói: ''Nếu đã đẹp, sao phải che?''

Chát!

Trước khi Lâm Nhược Tuyết kịp phản ứng, Sở Phong đã đánh Lâm Tố Tố ngã ra trên đất. Khuôn mặt uất ức kèm nhục nhã, Lâm Tố Tố lúc này ngước lên nhìn Sở Phong với đôi mắt run rẩy.

"Em dâu, cận thận lời nói. Người của ta từ lúc nào tới phiên ngươi quản? Chưa nghe qua câu đánh chó phải nhìn mặt chủ? Huống hồ nàng ta sẽ là thê tử của ta, nếu thế ngươi nói xem cánh tay này có nên cắt bỏ hay không?''

Sở Phong níu cổ tay Lâm Tố Tố kéo nàng dậy, Lâm Tố Tố lúc này nước mắt cá sấu, lệ nhòa khóe mi.

''!?''

''!?''

Riêng Lâm Nhược Tuyết cùng Tiểu Nha Đầu Lâm Y Y khuôn mặt đại biến. Kẻ mà họ muốn gặp mặt cư nhiên cùng họ đi chung một đoạn, hơn hết là gặp nhau nhưng hai lần. Chữ duyên này cứ như được ai đó giết cho không bằng.

Nhưng tiếp đến một cảnh càng khiến hai người Lâm Nhược Tuyết và Lâm Y Y sắc mặt khó coi. Bên còn lại Lâm Tố Tố ôm chầm lấy Sở Phong không buông, bộ dang níu kéo.

''Vũ Luân muội sai rồi! Là ta không tốt, ta biết ngươi rất giận ta nhưng...ngươi vẫn còn yêu ta mà đúng không? Ngươi thậm chí đã vì ta mà xíu mất mạng mà? Ta không tin ngươi cứ thế mà tuyệt tình!''

Sở Phong lúc này sắc mặt vô cùng khó coi, tay thật muốn kéo ra Túc Ma Chi Kiếm chém chết con điên này. Máu khùng sớm sôi sục mà gân xanh nổi đầy trán.

[Khụ! Ta mới đi xíu mà ngươi ôm ôm ấp ấp con gái nhà người ta rồi. Yêu nữa rồi sao?]

Hệ thống đột ngột lên tiếng, Sở Phong mép miệng co gấp. Tức không thể chém chết mọe tên vừa nói.

''Yêu cái quần què! Loại nữ nhân tốt thí này ta mới không thèm.''

Sở Phong thần giao cách cảm với Hệ Thống một câu liền vung quyền đánh xuống.

--uỳnh!?

Khói bụi mịt mù, sàn đường bị hắn đấm cho thủng một lỗ. Lâm Tố Tố rất may mắn sống sót, nàng là được Lâm Nhược Tuyết cứu.

Trong khoảng khắc Diêm Quân Cự Lực Chùy giáng xuống, Lâm Nhược Tuyết đã như tốc biến mà kéo Lâm Tố Tố lùi xa ra. Khuôn mặt không thể tin nổi hướng phía Phu Quân tương lai của mình mà nhìn. Riêng Lâm Y Y khuôn mặt tái xanh, cắt không còn giọt máu. Tên điên này chẳng có xíu nào là thương hoa tiếc ngọc cả. Ác Ma!

"Lâm Đại Tiểu Thư tự trọng cho. Ta có tính sạch sẽ, huống chi cô phận nữ nhi lại ôm ôm ấp ấp một nam nhân không phải phu quân mình giữa đường như thế. Sợ, Đệ Đệ ta mặt mũi chả còn đâu. Cô hiểu lời ta nói chứ?''

Lâm Tố Tố lúc này sợ tới mất mật. ''Hắn thật sự muốn giết mình, hắn thật sự dám giết mình." tâm nàng hiện tại đang thét lên như thế.

"V-Vũ Luân...ta thật sự bị oan mà! Ta hoàn toàn không muốn...thế, là hắn dụ dỗ ta! Ta không có yếu Vũ Nhất, người ta yêu luôn luôn là ngươi! Ta chỉ là bị Phụ Thân ép buộc...hic hic.''

Lâm Tố Tố ôm mặt bật khóc, dáng vẻ yếu đuối phơi bày cho thiên hạ xem. Lâm Nhược Tuyết lúc này giữ lấy mà trấn an, song đôi bàn tay bẩn thỉu ấy níu lấy vai nàng.

''Nhược Tuyết...Tỷ Tỷ cầu xin ngươi. Đường cướp hắn khỏi ta có được không, từ nhỏ tới lớn đây là lần đầu tiên ta cầu xin ngươi...ngươi và hắn không được. Ta đã mang giọt--''

Sở Phong mỉm cười tươi rói, tay từ hư vô kéo ra Túc Ma Chi Kiếm, sát cơ lượn qua đánh bất mấy sạp trang sức ven đường.

''Lâm Đại Tiểu Thư muốn nghẻo sớm vậy thì ta cũng không có gì níu kéo. Để ta giúp ngươi lên bàn thờ nhanh nhanh chút vậy.''

Sở Phong tới, một bước chân liền chạm mặt Lâm Nhược Tuyết. Mặt đối mặt Lâm Nhược Tuyết cũng từ đâu kéo ra một thanh kiếm màu ngọc bích.

Keng!?

Tia lửa chớp nhoáng, Lâm Nhược Tuyết cư nhiên bị Sở Phong ép cho cong người về phía sau.

''Vũ Công Tử bình tĩnh. Tỷ Tỷ tâm tình không được tốt, đã đắc tội với Công Tử. Ta thay mặt nàng tạ tội.''

Lâm Nhược Tuyết linh năng toát ra từ cơ thể, với sức lực nữ nhi của nàng vốn dĩ chả chống lại nổi cự lực quỷ quái của Sở Phong.

''Vậy còn được.''

Sở Phong lật mặt trong một nốt nhạc. Thu lại Túc Ma Chi Kiếm hắn níu lấy cổ tay Lâm Nhược Tuyết kéo đi, nhưng bị nàng cự tuyệt.

"Vũ Công Tử, hôm nay không được. Ta phải đưa Tỷ Tỷ quay lại Lâm Gia.''

Lâm Nhược Tuyết xoay người, hướng phía Lâm Tố Tố đỡ dậy. Trước khi rời đi nàng cố ý để lại cho Sở Phong một cái ánh nhìn.

''Vũ Gia, không đi nữa. Ta muốn xem bọn hắn vẫy vùng được bao lâu.''

Sở Phong hất tay áo, xoay người hắn một bên rẽ sang. Nụ cười bất thiện lộ ra.

[……]