Chương 4: Nhiều Thứ Không Biết Phải Nói Sao

Màn đêm từ từ hạ xuống cái thành thị hoang xơ chẳng một bóng người .

lấm lét đâu đó nghe thấy tiếng cú , rồi cả tiếng động vật lạ khác lộn xộng trong đêm .

Dưới ánhsáng phát ra từ đống củi khô kêu lách tách là ôm thân hình đen đúa , đang loay hoay bộn rộn đun nấu . Gần đó là một con chó trắng to cỡ thanh niên kia đang nằm cuộn tròn nhìn nhìn về tên thanh niên đang bận rộn tỏ vẻ hưởng thụ .

-hắc à ,người biết người hơn chó ở chỗ nào chưa . Không có ta người dễ gì được ăn món xào nấu ngon như này chứ .Đúng không , cao lương mỹ vị từ tay người làm ra chứ đâu .

Hắc phe phẩy đuôi mở miệng ra ngáp một cái đáp :

- rồi, ngươi cứ tự đắc đi . cái này ta không ý kiến .Coi như giỏi đi .

-Ha ha . tốt tốt, ngoan thế chứ . đúng là dễ bảo mà .

Vừa cười vừa nói hắn đỏ ra cái nồi mỳ miniket còn sót lại trong túi ba lo hum bữa ra nấu lên . Hắn xét cỏ dại ven đường nhặt thêm được dăm ít cỏ dại ven đường cho vào nấu lên kiểu gì lại có mùi ngào ngạt thơm lừng đến thế . Hắc khong nằm yên được nữa bèn đứng lên đi tới gần bạch quẫy quẫy đuôi phần phật miệng rớt rãi ròng ròng đầu liên tục dụi dụi vào người hắc hối :

-Nào ăn thôi , ta không chịu nổi nữa rồi .

Bạch cũng không cản , đổ nồi mỳ ra làm hai mỗi người nửa rồi cả hai cùng húp nấy húp nể .chẳng mấy tỳ thì nồi mỳ cũng hết sach trong thoáng chốc . dù nồi mỳ chẳng đáng bao nhiêu nhưng không hiểu sao lại khiến cho cơ thể thoải mái sung sướng đến kỳ lạ .

-Này tiểu bạch , không ngờ tài nấu của ngươi không tệ chút nào á nhỉ ?

tiểu bạch tớn cái mặt lên vỗ vỗ bụng đáp :

-chuyện bổn đại gia mà lại , làm cái gì chả hay .

Một người một chó cứ thế chém gió tung hứng tơi bời thì tiểu bạch bõng dừng lại .Dựng lỗ tai lên , lông toàn thân như muốn xù ra , đôi mắt bỗng đỏ rực lên lên .

-Móa , sao tự dưng mình thấy có chuyện gì chẳng lành thế nhỉ .

Tiểu hắc cũng vốn xưa giờ linh tính cao nên cũng bất an hiện lên . hai người nhìn nhau rồi cùng thốt ra một câu :

-chạy

Nói đoạn một người một chó co cẳng dốc hết tốc lực chạy về phía bắc . Chẳng hiểu sao hai người đều chọn hướng ấy , chắc do linh tính mách bảo . Mà nói cũng lạ , hai người cứ co căng bỏ chạy tốc độ chóng mặt , hắc bạch đôi khi còn không kiếm chế được tốc độ húc bừa cả vào mấy đống đồ thành gỗ mà chẳng hề gì . Mấy đồ bị tông vào đều bị văng ra vỡ vụn mà cơ thể chẳng xây xát . Hắc bạch nhìn nhau , chân vẫn chạy , miệng vẫn nói :

-Người có thấy sai sai không hắc ?

-Ta cũng thấy tình tiết hơi hơi quen quen rồi ấy .

-Ngươi nghĩ giống ta đó bạch , hóa siêu nhân mịa rồi . Không nhầm thì nãy người cho chúng ta ăn cái mẹ gì khiến thể lực hai ta được cường hóa lên rồi .

-Biết gì được , lúc ấy tiện tay túm bừa lấy . Thấy nó giống giống cái cây hành lá ngày xưa ta vẫn ăn kèm với mỳ tôm chứ có gì đâu . Không lẽ ở đây ăn hành là tăng cường sức khỏe ?

Tiểu hắc lắc lắc đầu tỏ vẻ chịu .

Sau khi hai người một chó vừa chạy khỏi cái nơi nấu ăn không lâu thì có một thân hình to lớn che khuất cả một khoảng trời dần dần hạ xuống . Cái bóng dần dần thu nhỏ lại , rồi đến kích thước vừa bằng tiểu bạch thì dừng lại . Sau khi quan sát thì hắn bắt đầu cuồng lộ hống to thanh âm gì đó chẳng thể dịch . Đại loại nghe vẻ rất là giân giữ . Hắn la hét rồi tung mấy luồng sáng phá vỡ nát xung quanh , nhà cừa hắn bị luồng sáng va vào đều nỏ tung lên như bị đánh boom. Sau một hồi phát hỏa , hắn ta nhìn lại cái nồi còn sót lại , nhấc cái xoong còn dính tý nước mỳ lên húp nốt chút nước cặn còn sót lại .Mặt lúc co lúc giãn ra vẻ đăm chiêu rồi có chút nét vừa mừng như vừa suy ngẫm hiện lên .rồi hắn nhìn về phía bắc khẽ nhíu mày rồi nhún một cái bay đi mất dặm không biết tới nơi nào .

Trong một căn nhà bỏ hoang đầy rều phủ đã lâu cách nơi nấu ăn khi nãy 30km . Hắc bạch ngồi xuống thở dốc :

-Mẹ nó bạch à , dù có tăng cường thể lực nhưng chạy 1 lúc 30k méo phải chuyện dễ làm đâu . tý thì đuối hơi chết mất

-Còn hơn là bị cái sinh vật ấy nó phang cho , người không thấy cá bóng hình khổng lồ to như cái toa nhà méo gì mấy chục tầng ấy à. Ta mà không bảo ngươi chạy nhanh có khi giờ mất xác rồi.

-Làm như có mình ngươi phát hiện ra khong bằng , người không nhắc ta cũng tự biết đường mà chạy rồi .

Hai người cứ cãi nhau ỏm tỏi rồi mệt quá ngồi phịch xuống một mô đất tròn tròn dài dài . Ngồi nghỉ một lúc bộng tiểu bạch quay ra hỏi :

-Này tiểu hắc , mặc dù xa nơi đó 30km rồi sao cái linh tính nó chẳng giảm thế nhỉ . Chẳng lẽ cái sinh vật ấy vẫn đuổi theo chúng ta ?

Tiểu hắc nghe hăn cau cau đôi lông mày chẳng thấy nếp , quẫy quẫy cái đuôi đáp:

-Không rõ nữa , nhưng đại loại vẫn chưa an toàn . Nên nghỉ chút rồi chạy tiếp thôi .... à mà người có thấy cái mô đất này hơi kỳ lạ khong ?

Nghe tiểu hắc nói vậy tiểu bạch bèn đứng dậy quay lại nhìn sờ sờ rồi nói :

- ừ thấy quen quen , sao nó giống sống vảy , vảy là vảy gì nhỉ ...

Đang nói đoạn thì bỗng dưng mỗ đất tròn rung động , một cái cột to bằng gốc đa cổ thụ bỗng nhổm đầu lên . Không phải một mà những hai khúc liền .

Hắc bạch liền kinh hoàng nhảy ra xa mô đất quay lại đăm đăm quan sát :

-mẹ nó , tiểu hắc à , sao càng nhìn càng giống bãi phân lớn thế nhỉ ? đã thế còn một bãi xanh một bãi trắng ? bãi phân này sinh vật nào thải ra lâu ngày lên nấm mốc à ?

-má , ngươi đừng nghĩ thô thiển thế được không hả ? Nó là ...

Chưa kịp nói hết câu thì hai cái cái hình trụ to lớn khi nãy nhồm lên bõng chốc lao thẳng về phía hặc bạch . Lúc hay Bạch mới ồ lên :

-a nhìn ra rồi , hóa ra là hai con rắn lớn . thanh xà bạch xà trong truyền thuyết đây sao ??

Hắc nghe vậy hét ầm lên , miệng cắn vào áo bạch quăng lên lưng rồi lao vọt đi :

- ta biết rồi cần ngươi nói à . chạy đi không nhanh là thành phân cho nó hết cả hai đứa giờ ....