Chương 11: Chó Biến Dị

Chó Biến Dị

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

Diệp Thần không dừng lại mà tiếp tục đi không có ý định dừng lại, Diệp Trúc nhìn anh mình thấy sắc mặt lạnh lùng ánh mắt lúc nào cũng cảnh giác nhìn xung quanh cẩn thận nếu như có tang thi lao tới, cô liếc mắt nhìn người phía sau thấy tên này đang chạy tới.

Diệp Trúc yên lặng thu hồi ánh mắt đi theo Diệp Thần.

"Này, hai người đừng có đi nhanh như vậy chứ!" Thanh niên kia đuổi theo chạy tới trước mặt hai người cản lại, ánh mắt đảo qua gương mặt xinh đẹp đáng yêu của Diệp Trúc rồi nhìn về phía người còn lại, trên mặt nộ ra nụ cười nói "Anh bạn, à không, anh em, cũng không đúng, lão đại! Người anh minh thần võ lại vừa đẹp trai tiêu sái như vậy khiến cho ngàn vạn cô gái mê luyến, thiên kiêu kiều nữ phải điên đảo..."

Diệp Thần nhíu mày giơ tay ngắt lời tên này nói "Anh muốn tôi thu nhận anh vào đội?"

Thanh niên có chút giật mình rồi cười lớn nói "Không hổ là lão đại anh tuấn phong lưu phóng khoáng, suất khí vô địch khiến cho ngàn vạn cô gái mê luyến..... Ánh mắt quá chuẩn chỉ nhìn một cái đã thấy lòng người, anh đúng là chúa cứu thế ở tận thế, chính là tấm gương cho toàn bộ đàn ông trên thế giới..."

"Diệp Thần ho nhẹ nói "Đáng tiếc, tôi biết rõ với thực lực của anh nếu như không có người bảo vệ thì khả năng chết rất cao, giống như vừa rồi, nếu không phải may mắn gặp hai anh em chúng tôi thì anh đã bị tang thi giết chết, tiếc là anh em tôi không cần phế vật, xin lỗi!"

Trong lòng bị nói tới lệ rơi đầy mặt rên ri nói "Dù có không nhận cũng không cần nói tuyệt tình như vậy chứ...."

Tâm địa Diệp Trúc hiền lành nhìn thấy bộ dáng tội nghiệp mà kéo góc áo anh mình nói "Anh, hay là chúng ta thu hắn đi, không dễ gì gặp phải người còn sống."

"Đúng vậy, đúng vậy!" Hắn gật đầu lia lịa chỉ thấy cô gái đáng yêu này như bồ tát sống vậy, vội vàng nhìn Diệp Thần nói "Tôi cũng không phải phếp vật, tôi còn biết rất nhiều thứ!"

"Hả?" Diệp Thần bình tĩnh mà nhìn hắn nói "Vậy nói nghe một chút!"

Thanh niên suy nghĩ một chút, xoa xoa ngón tay nói "Tôi học ở đại học văn khoa, phương diện về ngôn ngực rất tốt, hơn nữa còn biết một chút về máy tính, từng làm quản lý trong công ty chính phủ, còn làm..."

Diệp Thần xoay đầu nhìn em mình nói "Tối về xào khoai tây làm cơm."

"Dạ!" Diệp Trúc nhu thuận gật đầu.

"Thêm chút ớt cho cay!" Diệp Thần dặn thêm.

"Vâng!"

Thanh niên đứng bên cạnh ngạc nhiên, lệ rơi đầy mặt, muốn đả kích người khác cũng không cần làm như vậy chứ, hoàn toàn bị lơ mà....

Diệp Thần mang em gái bước qua người tên này tiếp tục đi giống như không có người trước mặt vậy, thanh niên đứng trên hành lang, nắm chặt tay khiến móng tay đâm sâu vào lòng bàn tay, một lát sau thì ngẩng đầu nhìn hai người Diệp Thần nói lớn "Chỉ cần hai người có thể thu nhận thì muốn tôi làm gì cũng được!"

Hắn thật sự không còn biện pháp nào khác....

Nhìn thấy thực lực Diệp Thần bản thân biết rõ trong tận thế này sớm muộn gì mình cũng sẽ bị tang thi giết chết, cho dù trốn trong phòng rồi cũng chết đói cho nên chỉ có thể tìm người mạnh hơn để được che chở, bảo vệ khỏi nguy hiểm. Mà Diệp Thần không thể nghi ngờ chính là lựa chọn tốt nhất, ít nhất hiện tại đây là lựa chọn duy nhất của hắn.

Nghe thấy tiếng hét Diệp Thần dừng bước, Diệp Trúc cũng đứng lại bên cạnh nghiêng đầu nhìn.

Một lát sau Diệp Thần đi tới phòng gần đó tìm thấy một con dao ném cho tên này rồi quay người đi.

Thanh niên ngơ ngác mà nhìn con dao trong tay, mặt mũi mờ mịt không biết chuyện gì, đúng lúc này nghe thấy tiếng cười của cô gái "Còn không mau đi theo, cẩn thận bị tang thi phía sau đuổi theo đấy nha."

Không thể nghi ngờ hai từ tang thi bây giờ chính là ác mộng của hắn, nhanh chóng hoàn hồn mà vui mừng vội vàng đuổi theo đi phía sau Diệp Thần. Nhìn thoáng qua bóng lưng cao ngạo này hắn cảm thấy giống như có bức tường vô hình giữa hai người, không hề có thiện cảm chút nào với hắn cả, nên cũng không biết phải bắt chuyện thế nào.

Diệp Trúc đi bên cạnh nhìn thấy vẻ mặt khó xử của hắn thì cười nói "Đừng để ý, tính tình anh ấy vốn dĩ như vậy."

Thanh niên nghe thấy thì cười khổ.

Ánh mắt Diệp Trúc linh động, tò mò nhìn hắn hỏi "Anh tên gì?"

Thanh niên khôi phục tinh thần lần nữa lộ ra bộ dáng tươi cười nói "Anh họ Bạch tên một chữ Long, mọi người hay gọi anh là tiểu Bạch Long. Học ở Thanh Đại, trong trường còn rất nổi tiếng được gọi là Hương Suất Tiểu Bạch Long, a bây giờ không phải lúc lần sau anh sẽ ký tên cho em, ô đừng có đi nhanh như vậy chờ anh một chút..."

. . .

Ngay vào lúc đi qua khỏi chỗ góc rẽ Diệp Thần đột nhiên dừng lại ra hiệu im lặng.

Diệp Trúc nhìn thấy thì không lên tiếng bởi vì cô biết rõ lúc này gặp phải phiền phức mới ra lệnh như vậy, bình thường không cố ý hạn chế hành động của cô.

Bạch Long không hiểu rõ lắm, mờ mịt mà đi tới hỏi "Làm sao vậy?"

Diệp Thần nhướng mày.

Bạch Long thấy vậy thì hoảng sợ vội vàng ngậm miệng lại, không biết vì sao hắn đối với người con trai trước mắt này lại sinh ra sợ hãi trong lòng, có lẽ do vừa rồi đối phương bày ra thực lực mạnh mẽ cũng có thể do đối phương lạnh lùng từ chối....

Bắt gặp ánh mắt Diệp Thần trong lòng Bạch Long căng thẳng còn tưởng hành động của mình làm cho hắn bất mãn mà muốn vứt bỏ mình, lập tức tội nghiệp mà nhìn, trên mặt đầy cầu khẩn.

Diệp Thần nhìn thấy tức giận đến trợn mắt, thấp giọng nói "Hai người đứng chờ ở đây, anh đi xem tình hình, nếu lát nữa gặp phải tang thi, Bạch Long cậu nhớ phảo bảo vệ em gái tôi!"

Tảng đá trong lòng Bạch Long rơi xuống, nhẹ nhàng thở ra tự tin nói "Lão đại yên tâm, chuyện đó là tất nhiên, có tôi ở đây tuyệt đối sẽ không để cho em gái lão đại chịu một chút thương tổn nào!"

Diệp Thần gật đầu cho Diệp Trúc một ánh mắt "Toàn bộ cẩn thận!" Sau đó cầm rìu cẩn thận đi tới, nhìn thấy phía trước có một phòng khép hờ cửa, dưới đất đầy vết máu, bên trong phòng yên tĩnh đến nỗi một tiếng động nhỏ cũng bị phóng đạu.

Diệp Thần hít sâu một hơi, đá văng cánh cửa rồi nhìn vào bên trong chỉ thấy một con quái vật đầu như sư tử, toàn thân lông màu đen, bốn chân trên đất với móng vuốt sắc bén.

"Quả nhiên là Chó Biến Dị!" Nháy mắt sắc mặt Diệp Thần trở nên ngưng trọng, trong không khí mùi vị hôi chua hắn liền nghĩ tới bên trong có thể là Chó Biến Dị, đây là mùi mà chỉ trên thân thể động vật biến dị mới có.

"Rống!" Con Chó Biến Dị này cảm thấy có người sống lập tức xoay đầu dữ tợn mà nhìn, răng nanh bén nhọn trên đó còn chút vụn thịt cùng nội tạng.

Diệp Thần nhăn mày không biết người nào lại mang cho đến khách sạn, vốn là một chú chó đáng yêu lập tức biến thành quái vật đáng sợ, lực lượng có thể so với 20 người!

Mà chó lại vô cùng thính!

Sau khi bị lây nhiễm thì độ nhạy cảm tiến hóa còn mạnh hơn nữa nhưng không thể so với kiến biến dị được, trên thực tế sau khi xảy ra tận thế thì thế giới tìm được loài mạnh hơn kiến biến dị vô cùng ít...

Nếu như để cho một đầu sư tử biến dị với kiến biến dị solo thì con phải chết tuyệt đối là sư tử!

Cho nên với con chó biến dị này còn không đáng sợ so với kiến biến dị, nhưng hiện tại với hắn mà nói được xem là đối thủ mạnh. Mặc dù sức lực ngang nhau nhưng vẫn có chênh lệch lớn bởi vì tốc độ cùng độ phản ứng của nó đều cao hơn các loài thú biến dị khác kể cả nhân loại!

Hơn nữa hàm răng, móng vuốt đều là vũ khí chí mạng, cho dù là sức lực bằng nhau thì con người muốn thắng nó rất khó khăn!

Diệp Thần cũng không còn lựa chọn nào khác, lúc này đầu thú biến dị này đã lao tới, chưa đầy một phút đã tới trước mặt Diệp Thần, tốc đột tuyệt đối nằm trong khoảng 100m/2s cao hơn Diệp Thần tới 2s!

2s chạy 100m là khái niệm gì? Trong chớp mắt 'Vèo' một tiếng liền bay qua.

Trên trán Diệp Thần đổ mồ hôi lạnh, nắm chắc rìu trong tay lúc mồ hôi lạnh chảy xuống, nắm chặc rìu chữa cháy trong tay đợi chó biến dị gần tới bì chém ra.

Tiếng gió vang lên 'Vèo' một phát, thân thể chó biến dị nhoáng một cái đã né được, hơn nữa còn vung một trảo từ phía sau lưng Diệp Thần.