Chương 10: Tăng thành ba người

Tăng thành ba người

Dịch: Tĩnh Luân

Beta: Tĩnh Luân

Đùng!

Diệp Thần dùng một tay nắm lấy đầu tang thi đập mạnh vào tường khiến nó ngưng giãy dụa ngã xuống đất. Đối với hành động thế này tập riết cũng thành quen, con dao trong tay thuần thục mà mở lồng ngực tang thi tìm kiếm [Cơ Hóa Nhục], tìm được thì nhét vào túi.

Tiêu Phần quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ thấy bầu trời bắt đầu dần tối, lập tức xoay người nói "Chúng ta về thôi."

Diệp Trúc đồng ý gật đầu với anh mình, hai người cùng nhau rời khỏi phòng bước tới thang máy.

"Đinh!"

Cửa thang máy mở ra hai người bước vào.

. . .

Sau khi quay trở lại phòng hai người vẫn như cũ, Diệp Thần thì đi vào tắm rửa còn Diệp Trúc thì vào nhà bếp chuẩn bị bữa tối.

Bên ngoài trời một mảnh âm u.

Diệp Thần ngồi xuống bàn nhìn em mình bưng từng món lên, cảnh tượng này khiến trong lòng hắn ấm áp, là thứ mà hắn cần dùng cả mạng sống để bảo vệ!

"Thu hoạc hôm nay không ít!" Diệp Trúc bưng lên một cái tô sau cùng, bên trong toàn bộ đều đựng [Cơ Hóa Nhục].

Ánh mắt Diệp Thần sáng ngời khi nhìn thấy thành quả thu hoạc "Hôm nay chúng ta đều thanh lý tang thi ở tầng 13 với 12 hết rồi, hai tầng cộng lại tới 250 tang thi, tâm lý may mắn mà nói chỉ cần được 25 khối là đã tốt rồi vậy mà em có thể tìm được tới 70 khối, đã vậy trong đó còn có một khối lớn bằng nắm tay!"

[Cơ Hóa Nhục] trong cơ thể tang thi 99% chỉ lớn bằng đầu ngón tay, cực kỳ ít có tang thi sản sinh ra được [Cơ Hóa Nhục] nào to bằng k=nắm tay như vậy, nếu như nói tang thi sau nhiều lần tiến hóa theo bản năng dã thú mà sinh ra đời sau, hơn một nữa bọn chúng đều trở thành tang thi Chi Vương!

Hai người bắt đầu ăn, phần lớn đều tiến vào bụng Diệp Thần như cũ, sau khi hấp thu xong năng lượng trên người đều chảy ra một lớp mồ hôi màu đen.

"Sức mạnh ngang với 20 người bình thường!" Diệp Thần nắm chặt tay, ánh sáng trong mắt lóe lên. Trải qua hơn mười ngày săn giết sức mạnh của hắn đã từ ngang với 4 người đạt tới ngang 20 người, cảnh giới này có thể nói tăng gấp mấy lần, nếu như một đấm tung ra thì sẽ thế nào>

Đối với sức mạnh trong người tăng lên thì thân thể Diệp Thần cũng xảy ra biến hóa càng nhiều, như móng tay bây giờ còn bén hơn cả tang thi, cho dù cửa phòng chắc chắn cỡ nào cũng có thể xuyên thủng, làn da cũng cứng cỏi tới mức độ nhất định, lỡ như bị tang thi cào phải cũng chỉ rách chút da mà thôi.

Tất nhiên với sức mạnh của hắn bây giờ tế bào trong cơ thể cũng biến hóa mạnh mẽ, sức chống cự với Virus cũng vượt qua người thường, cho dù bị cào trúng cũng không lây Virus, theo suy đoán của hắn thì chỉ số thân thể hắn bây giờ là:

Sức mạnh: 1000KG!

Tốc độ 100m/5s!

Tốc độ phản ứng: 0.01s!

Một người có tốc độ phản ứng thần kinh bình thường là 0.3 giây, ví dụ khi chạm vào đá thì 0.3 giây sau mới cảm giác được lạnh, thủ môn bình thường trải qua huấn luyện chuyên nghiệp tốc độ phản ứng cũng chỉ mới 0.1s.

Đợi khi tốc độ phản ứng tới một trình độ nhất định thì cho dù đứng trong mưa bom bão đạn cũng có thể hành tẩu tiêu sái. . .

Tất nhiên với tốc độ phản ứng hiện tại của Diệp Thần vẫn chưa đủ khả năng né đạn.

Trong 10 ngày này ngoại trừ sức lực Diệp Thần tăng lên một khoảng lớn thì Diệp Trúc cũng có tiến bộ không nhỏ, đã đạt tới sức mạnh ngang bằng với 5 người, chỉ cần rèn luyện thêm kỹ năng chiến đấu tới lúc đó một mình đối đầu với tang thi sẽ không quá khó.

Bất quá Diệp Thần vẫn không yên tâm để cho em ấy hành động một mình săn giết tang thi, dù sao kỹ năng vẫn còn quá kém, mỗi lần tang thi tới gần tình thần đều không vững mà có chút sợ, mặc dù cố gắng dũng cảm để công kích nhưng trong lúc giết tang thi cũng bị cào trúng, có thể nói giết địch một ngàn tự tổn tám trăm.

Cũng may thể chất hiện tại chỉ cần không bị tang thi cắn thì không sao.

"Ăn cơm!"

"Sau khi ăn xong thì đi nghỉ ngơi, mai lại tiếp tục!"

. . .

Qua hôm sau hai người chuẩn bị đầy đủ rồi tới tầng 11. Cửa thang máy vừa mở ra hai người vừa định tới chỗ công tắc điện thì nghe thấy âm thanh gào thét, nhìn thấy một cái bóng che khuất ánh sáng mang theo mùi máu tanh xộc tới, trong lòng Diệp Phàm cả kinh, phản ứng nhanh chóng thấy rõ là một con tang thi, mặt mũi đầy máu đang điên cuồng gào rú, hai tay không ngừng cào trên sàn nhà.

Diệp Thần nhíu mày đi qua, một cước liền đã đầu tang thi nổ tung ngã trên mặt đất.

"Em xé lồng ngực nó đi!" Diệp Thần nói rồi xoay người nhìn khắp nơi, ánh sáng tầng này có chút tối, căn phòng xung quanh gần như đều bị phá nát, trên mặt đất trải đầy xương cốt, nhìn qua hành lang không có bất kỳ con tang thi nào có lẽ chúng đều trốn trong phòng.

Đợi Diệp Trúc tìm xong hai người dọc theo hành lang cẩn thận mà đi về căn đầu tiên, cửa phòng bị phát một nửa bên trong đầy vết máu, trên mặt đất còn một nhúm tóc vương vãi, cảnh tượng này liền biết ở đây đã từng trải qua một cuộc xung đột.

Sắc mặt Diệp Thần vẫn bình tĩnh mà đá văng cửa phòng, chỉ thấy bên trong lộn xộn đến nửa bóng dáng tang thi cũng không có, hắn không nói gì mà xoay người đi tới căn kế tiếp, từng phòng từng phòng đều đem cửa đá văng, giết đi tang thi bên trong.

Cho đến khi tới phòng thứ 28.

"Rầm rầm rầm...." Âm thanh kịch liệt vang lên trên hành lang, tiếng bước chân không chỉ một người, dùng thính lực của hắn cảm giác được có đến tầm bảy tám bước chân khác nhau, hơi ngẩng đầu nhìn đến chỗ ngã rẽ, tiếng bước chân ngàng càng gần hơn.

"Chuyện gì vậy anh?" Diệp Trúc cảnh giác hỏi.

Diệp Thần chỉ lắc đầu tỏ vẻ mình cũng không biết chuyện gì, ngay lúc nãy chỗ góc rẻ hiện ra một thanh niên mặc đồ đen đang liều mạng chạy trốn.

"Cứu mạng.....! Thanh niên nhìn thấy hai người Diệp Thần trên hành lang lập tức sáng mắt, thầm nghĩ trong lòng cầu nguyện nãy giờ bồ tát cũng đã hiển linh, vội vàng vừa kêu lớn vừa chạy tới..... sau đó trực tiếp vượt qua hai người bỏ trốn.

"Anh bạn, đám tang thi này nhờ cậu rồi." Tên này còn vô sủ mà nháy mắt với Diệp Thần giống như nói 'Tôi rất xem trọng cậu.'

Diệp Thần chỉ mới ngơ ra một lúc thì đám tang thi đã đuổi tới, hắn không kịp chú ý tới tên vừa bỏ chạy mà cầm chặt rìu chữa cháy trong tay lao vào trong bầy tang thi mà giết.

Bên trên hành lang của khách sạn đều có tủ phòng cháy chữa cháy, bên trong còn có một con rìu cỡ vừa, hắn sớm đã đưa con dao chặt dưa cho Diệp Trúc rồi đổi sang cây rìu này, dù sao trọng lượng cũng nặng hơn, lực sát thương cũng lớn hơn.

"Phốc phốc!"

Con rìu trong tay Diệp Thần nặng tầm 5kg nhưng nhìn cách hắn cầm nhẹ nhàng mà vung chém, mỗi một nhát chém ra đều chém trúng tang thi.

Chỉ mất một lát bảy tám con tang thi toàn bộ đều bị giết chết. Diệp Thần đứng giữa đám thi thể tang thi, tay cầm rìu, quần áo toàn thân cũng bị nhuộm đen giống như ác ma.

Sau khi thanh niên bỏ chạy trong lòng lo lắng người người kia có cản nổi đám tang thi không cho nên chạy trốn cũng không xa mà tìm thấy một căn phòng trống định quay lại kêu hai người tới đây trốn một lát, lúc quay lại nhìn cũng vừa lúc thấy được một màn Diệp Thần giết đám tang thi.

Trong đầu hắn vổ ầm một tiếng như bị sét đánh, lời nói vừa lên tới cổ họng cũng kẹt lại, tàn thân như hóa đá đứng tại chỗ trợn mắt mà nhìn.

Đám tang thi có móng vuốt bén nhọn, bộ dáng như ma quỷ vậy mà trước mặt người này nhìn vô cùng yếu ớt, trong nháy mắt toàn bộ đều bị giết chết.

Đây còn là người nữa sao?

Thanh niên dụi dụi mắt nhìn kỹ lại xem mình có nhầm không, đúng vậy, tám con tang thi đuổi giết mình trước đó bây toàn đều đã chết, hơn nữa thảm trạng vô cùng thê thảm, không phải bị chém đôi thì trực tiếp bị phanh thây làm hai.

Mà một màn còn lại khiến cho hắn nhìn rớt cả mắt, sau lưng người thanh niên là một cô bé dịu dàng, trong tay cầm con dao đi tới trước mặt đám tang thi, đem thi thể chúng cắt ra,,,

Da đầu lúc này cũng run lên, da gà nổi toàn thân, dạ dày cũng một trận co thắt vịn lấy tường mà nôn ra,

"Hả?" Diệp Thần nghe thấy tiếng động thì quay đầu lại nhìn thì thấy thanh niên trốn chạy vừa rồi đứng cách đó không xa, nhíu mày một cái rồi không quan tâm tới, quay đầu nhìn Diệp Trúc nói "Nhanh một chút rồi chúng ta rời khỏi đây."

Diệp Trúc không hỏi nhiều mà gật đầu, nhanh chóng xẻ lồng ngực tang thi nhanh hơn.

Một lát sau tám bộ thi thể tang thi đều bị xẻ hết, Diệp Trúc đứng dậy lau đi mồ hôi trên trán đem [Cơ Hóa Nhục] bỏ vào túi rồi đi tới cạnh anh mình.

Thanh niên đang dựa tường mà nôn nhìn thấy hai người kia bắt đầu rời đi thì vội vàng kêu lên "Hai người đợi một chút."