Năm đó Hướng Vãn dựa vào tài sản của gia đình, không ít lời chế nhạo cô ấy, như hiện tại phong thủy đảo lộn, cô không thể dễ dàng bỏ qua cho cô như vậy được.
Khẽ chau mày, cô đưa tay khoác lên cánh tay Giang Thích Phong, mỉ cười dịu dàng như một đứa trẻ nói: “A Phong, nói thế nào, Hướng Vãn và chúng ta cũng coi là bạn cũ với nhau, đã lâu ngày không gặp, chúng ta có phải nên hàn huyên chút chuyện cũ không.”
Giang Thích Phong không nói gì, chỉ là nhẹ nhàng nhìn cô một cái.
Hướng Vãn biết, hôm nay cô không thoát được. chuyện này chỉ là sớm muộn mà thôi, Hạ Hàn Xuyên đưa cô tới đây, chính là muốn thấy hiệu quả này. Năm đó cô đắc tội người xếp thành cả đội từ thành Nam tới thành Bắc, ai cũng muốn xem chuyện nực cười của cô, cho dù hôm nay không có Tống Kiều, sau này cũng sẽ có Lỳ Kiều, Triệu Kiều.
Cô chấp nhận số phận.
Cô liếm liếm môi. Cô nhìn hướng Chu Diểu bên cạnh, nói nhỏ: “Làm phiền cô đi nói với giám đốc một tiếng, cứ nói là có khách muốn tôi đi, đừng để bà ấy nhớ là tôi trốn việc …”
Chu Diểu không phải ngốc, đương nhiên nhìn ra được, Tống Kiều có ác ý với Hướng Vãn, chỉ là cô tức giận chuyện Hướng Vãn giấu giếm chuyện cô ấy từng ngồi tù, chỉ đơn giản là đảo ngược lại giả vờ không nhìn thấy.
Hướng Vãn cũng không để ý, từng bước một bước theo sau Tống Kiều và Giang Thích Phong, im lặng giống như một linh hồn vậy.
Vào thang máy, rất nhanh là tới xế hộp phòng VIP, Tống Kiều nhìn Hướng Vãn đang cúi đầu, cười, bước tới đưa tay giữ lấy cánh tay cô, sau đó đẩy cô ra ngoài.
Lát sau một loạt rượu được mang tới.
Ánh sáng trong phòng mờ mờ ảo ảo, Hướng Vãn không nhìn rõ là ai, chỉ nghe thấy âm thanh tiếng đổ vỡ: “Giang thiếu, cuối cùng anh cũng tới rồi, mấy người chúng tôi uống hết lượt rồi, anh phải tự phạt mình ba ly nhé, Tiểu Kiều, cô không được ngăn cản …”
Tống Kiều mím môi, đi đến chỗ công tắc điện, bật đèn chiếu sáng lên, đột nhiên phòng được chiếu sáng trưng như ban ngày.
Trong phòng tiếng oán trách của từng người, Tống Kiều lại không hề để ý tới, mà là đưa tay đẩy Hướng Vãn một cái, “Mọi người xem xem đây là ai?”
Trong khoảnh khắc, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn lại, đánh giá có, tò mò có.
Trong lòng bàn tay Hướng Vãn đổ đầy mồ hôi nhưng mặt thì lại rất bình tĩnh.
Cho đến khi có người hét lên: “Má ơi, đây chẳng phải là thiên kim nhà họ Hướng đó sao, Hướng Vãn phải không? Không phải là giết người không thành ngồi tù rồi sao? Là người này sao?”
Câu nói vừa dứt, cả phòng giống như chiếc nồi bị nổ vậy, Tống Kiều hài lòng cười, dùng tay huých vào khuỷu tay của Hướng Vãn, “mau chào hỏi với mọi người đi, sao vậy, ngố rồi sao?”
Nhìn vào những ánh mắt mỉa mai kia, Hướng Vãn mím mím môi.
“Tôi là Hướng Vãn.”
Giang Thích Phong bên cạnh quay đầu nhìn cô một cái, đầu mày khẽ chau lại.
Ánh đèn neon nhấp nháy ở phía xa, cả thành phố phồn hoa chìm vào trong thờ ơ.
Tiểu Lý đứng trong văn phòng, cẩn thận nhìn hướng vị trí ở chỗ bàn làm việc nhìn một cái, “Câu lạc bộ bên đó, Mộng Lan hỏi, có cần ra mặt không?”
Hạ Hàn Xuyên ngồi trên chiếc ghế da, một bộ đồ màu xám được làm bằng tay tinh xảo, để phản chiếu ngược lại dáng vẻ độc ác của mình, anh đưa tay nghịch nghịch chiếc bật lửa trong tay. Chiếc nhẫn ở ngón trỏ, dưới ánh đèn có chút chói lóa, giống như con người anh vậy, rực rỡ chói lóa.
Đôi mắt của anh khẽ chớp, giống như đang suy nghĩ gì vậy, một lúc sau, mới trầm ngâm mở miệng nói: “Giang Thích Phong cũng ở đó?”
“Vâng.”
“Ting” một cái, chiếc bật lửa trong tay đột nhiên phát ra tiếng nói, anh châm một điếu thuốc, miệng nhếch lên, “Đã có Giang Thích Phong ở đó rồi, thế thì để cho anh ta chơi bời một chút. Nói với Mộng Lan, đừng xen vào.”
Nghĩ tới sự xuất hiện của người phụ nữ đó, Hạ Hàn Xuyên nhắm mắt lại, anh thật sự không tin, chỉ mới hai năm, mà có thể khiến cho người phụ nữ đó biến thành một người khác hẳn.
Ngón tay kẹp điếu thuốc lá đang từ từ cháy, màn đêm vẫn còn dài …
Hướng Vãn đã không nhớ rõ ràng là mình đã được rót bao nhiêu ly rượu đầy, dạ dày dường như bị một ngọn lửa thiêu đốt vậy, cô cảm thấy bản thân mình chỉ cần uống thêm một ly rượu, thì có khả năng sẽ chết đi ngay.
Nhưng mà cô không thể yêu cầu sự thương xót, bởi vì ở đây không ai ở đây sẽ bỏ qua cho cô cả.