“Tại sao?”
Chu Diểu hiển nhiên có chút khó hiểu, thời gian cô với Hướng Vãn đến câu lạc bộ giấc mơ này cũng tầm tầm như nhau, nửa tháng ở bên nhau, cô cảm thấy Hướng Vãn khá là xinh đẹp, tính cách cũng tốt, những người như này đi tới đâu cũng được người khác yêu mến.
Nhưng đường đường một giám đốc lễ tân lại luôn luôn làm khó cô, không phải là không cho nghỉ ngơi đổi ca, thì lại để cho cô đi xử lý những hiện trường nôn mửa của những vị khách uống say, hơn nửa năm qua, dường như không để cho cô một khuôn mặt hẳn hoi bao giờ.
Cứ như vậy, Hướng Vãn dáng vẻ dần dần bị tàn sát, chấp nhận tất cả.
“Tôi không có tiền, ở đây bao ăn ở.” Hướng Vãn buông cái tay bóp chân xuống, ngước đầu lên miễn cưỡng cười, “Với lại, tôi cũng không tìm được công việc nào khác.”
Câu còn chưa nói hết, Chu Diểu không hiểu cách suy nghĩ của Hướng Vãn, cũng không nói thêm gì nữa.
Hướng Vãn biết bản thân mình dáng vẻ nhu nhược, ai cũng không coi mình ra gì, nhưng cô không quan tâm, cổ đông lớn nhất của câu lạc bộ giấc mơ là Hạ Hàn Xuyên, cô ở đây nhất cử nhất động từng lời nói câu chữ, anh đều nắm trong tay.
Cô thế nào cũng có thể nhịn được, cô chỉ là lo lắng, lo lắng Hạ Hàn Xuyên thật sự sẽ ra tay với Hướng gia, năm đó liên lụy tới Hướng gia là cô đã bất hiếu, như hiện nay cô chỉ muốn bản thân mình bớt vướng vào những chuyện thị phi.
Nơi không xa, hai chiếc xe thể thao phiên bản giới hạn dừng lại ở quảng trường trước nhà câu lạc bộ, trên xe có ba người đàn ông và hai người phụ nữ bước xuống, những người đó nói cười đi đến đại sảnh.
Hướng Vãn thu tay lại, nở ra nụ cười quen thuộc, hướng tới mấy người đang tiến vào, nhanh chóng cúi người xuống, “Xin chào, hoan nghênh tới với câu lạc bộ giấc mơ …”
Một đám nhà giàu tìm chỗ vui chơi, tự nhiên không có ai coi cô nhân viên đón tiếp ra gì cả, cười hi ha đi vào thang máy.
Người phụ nữ đi sau cùng khi đi qua trước mặt Hướng Vãn, đột nhiên dừng bước chân lại, sau đó, cúi xuống chau mày dò xét Hướng Vãn một lượt, không chắc chắn nhỏ tiếng dò hỏi, “Hướng Vãn?”
Hướng Vãn ngơ người, ý thức được ngẩng đầu lên, nhìn thấy khuôn mặt có chút quen thuộc, nhưng cô lại không thể nhớ ra nổi là ai.
Người phụ nữ đó nhìn thấy dáng vẻ ngơ ngác của cô, trên khuôn mặt thanh thoát hiện ra một nụ cười khá dài: “Quả nhiên là cô, kì lạ thật, kì hạn ngồi tù của cô nhanh vậy sao? Ra tù rồi cũng không báo cho bạn cũ một tiếng, để tôi hoan nghênh cô.”
Cô nói xong, Chu Diểu bên cạnh há hốc mồm kinh ngạc, Hướng Vãn sớm đã nghĩ tới tình hình như thế này, trên mặt biểu cảm không hề thay đổi.
Nhưng người đó lại không dễ dàng bỏ qua cho cô như thế.
Hai tay khoanh trước ngực tỉ mỉ nhìn cô một lượt, cười khinh bỉ, “Hướng Vãn, cô sao lại biến thành dáng vẻ như quỷ vậy, có phải là những ngày ở trong tù không dễ dàng gì phải không?”
Hướng Vãn mím môi không nói gì cả, thậm chí vẫn giữ nguyên nụ cười trên môi.
Người phụ nữ đó cảm thấy bản thân mình như đang đấm vào bông vậy, cuối cùng cũng có chút không chịu đựng được, khẽ chau mày lại, bắt đầyu gằn giọng nói: “Câu lạc bộ giấc mơ từ khi nào mà lại hạ thấp tiêu chuẩn tuyển người đến vậy, tìm một người đàn bà giết người không thành làm nhân viên lễ tân đón khách thì thôi đi, khách nói chuyện mà cũng không đáp lại, thái độ gì đây chứ? Giám đốc của các người đâu rồi …”
“Tống Kiều, em đang làm gì vậy?”
Một giọng nói cất lên làm gián đoạn câu nói của người phụ nữ kia, Hướng Vãn quay đầu lại, nhìn người đó đang lại gần, kí ức của cô đột nhiên nhớ lại rõ ràng.
Hóa ra là cô ta …
Hướng Vãn không ngờ rằng bản thân mình lại gặp lại Giang Thích Phong trong hoàn cảnh như thế này.
Năm đó khi ở trong tù, người duy nhất thăm nom cô, chính là anh ấy.
Chỉ là sự thăm nom đó của anh, có lẽ là kèm theo sự ghét bỏ nào đó, anh là anh trai của Giang Thanh Nhiên, một người đàn bà suýt chút nữa hại chết em gái của anh, anh làm sao có thể bình tĩnh được chứ.
“A Phong, cuối cùng anh cũng tới rồi, anh đoán xem em nhìn thấy ai?”
Giang Thích Phong đương nhiên cũng nhìn thấy Hướng Vãn, trong đôi mắt anh hiện lên chút gì đó khiến người ta không nhìn ra được ánh mắt đó, sự thay đổi của Hướng Vãn không phải nghi ngờ quả thực rất lớn, anh khẽ chau mày lại, ngay tức khắc,đi tới trước mặt cô, giọng nói rất nhỏ nhẹ, “Ra khi nào vậy?”
“Nửa tháng trước.”
Sự thẳng thắn của cô, khiến anh có chút ngạc nhiên, khẽ cúi xuống liền chạm vào vết sẹo nông nông trên mặt cô, ngực dường như bị cái gì đó đập vào vậy, có chút ngột ngạt, ánh nhìn rời đi, “Thật tốt, đã có thể có lại được tự do, thì hãy cố gắng sống cho tốt.”
“Cảm ơn.”
Tống Kiều không nghĩ rằng Giang Thích Phong lại dễ dàng bỏ qua cho Hướng Vãn như vậy, sắc mặt lại trở nên khó coi.